Author: ThatNghiep
Tới một đoạn vắng vẻ an toàn, cả ba mới dừng lại nghỉ ngơi. Ran đứng chống tay vào tường, Rindou thì chống hai tay lên gối, tuy cả hai thở nhanh nhưng không có chút gì gọi là đuối sức.
Takemichi thì ngược lại, cậu nằm dài ra đất thở không ra hơi, mồ hôi đầm đìa cả người, hai tai ong ong sau một lượt chạy điên cuồng.
Đánh lộn một trận mà vẫn đủ sức chạy một đoạn xa như vậy với tốc độ không thể tưởng tượng, thể lực hai anh em này quả thật quá kinh khủng, cậu đúng là không theo kịp nổi.
Trong lúc Takemichi còn đang thở hổn hển, hai anh em Haitani đã nhìn nhau một cái, sau đó chuyển sang cái người đang nằm thở như cá mắc cạn kia rồi cùng phì cười.
Ran ngồi bệt xuống đất, đưa tay sờ mái tóc vàng mềm mại ẩm ướt mồ hôi kia, khoé môi nhếch lên đầy thoả mãn: "Mẹ kiếp. Lâu rồi mới vui như vậy."
Nhớ cảnh cầm gạch phang đầu đối thủ, còn có tiếng hét thảm vì giật điện đúng sở thích hành hạ của hai người, Rindou cũng ngồi cạnh người tóc vàng kia, ngón tay chọt lên cái má đỏ bừng mềm mềm, không kiềm nổi mà cười thành tiếng:
"Mày không dùng búa mà chuyển sang dùng kích điện rồi?"
Takemichi mệt đến nổi chẳng đủ sức gạt hai cái tay chộn rộn kia, thở dốc một hồi mới đáp lời: "Bữa... tao làm hư cái kích điện... đành mang theo búa phòng thân... Ai mà ngờ tên Taiju đó khùng điên thế..."
Chứ cậu cũng đâu muốn dùng búa đánh vỡ đầu người ta đâu! Là bị ép dùng mà!
Vuốt nhẹ cái má đỏ bừng kia, Rindou ồ một tiếng, thấp giọng nói:
"Hôm nay không thấy mày dùng búa đánh bọn tao..."
Takemichi: "...?"
Sao nghe như tên này đang thất vọng vì cậu không dùng búa đập đầu hắn vậy?
Ngón tay của Ran đã vuốt xuống tóc mai bên tai của đối phương, hắn híp mắt cười nhẹ:
"Vậy sao hôm nay mày không dùng kích điện với bọn tao?"
Takemichi: "...?"
Rồi mắc gì tên này như đang trông chờ được cậu dùng kích điện lên người hắn vậy?
Bị khùng hả?
Takemichi tròn mắt ngó Ran với Rindou như nhìn sinh vật lạ, thật sự không kịp theo mạch não bị chập của hai người này. Bên kia Rindou đã sờ xuống cằm của cậu, thấp giọng tiếp lời anh trai:
"Không sợ bọn tao làm gì mày sao?"
Takemichi nhíu mày, cố gắng huy động tế bào não để theo kịp sóng não hai anh em kia. Cậu chớp mắt, à một tiếng hiểu ra, ngập ngừng nói:
"Thì tại... tao cảm giác bọn mày sẽ không làm hại tao...?"
Hai anh em cùng lúc chớp mắt, Takemichi phát hiện hai người này luôn vô tình hành động y hệt nhau, không nhịn nổi liền phì cười.
Đôi mắt xanh kia tràn ngập ý cười với bọn họ, cả gương mặt còn đỏ bừng đầy mồ hôi mà lại cười đến rạng rỡ như thế, Ran với Rindou không khỏi ngẩn người, cùng lúc nuốt nước bọt.
Takemichi chợt thấy đầu gối của Rindou chảy máu ướt cả một mảng, do đối phương mặc quần đen nên khó để ý, lúc này cậu mới nhận ra. Bị thương ở đầu gối mà còn chạy một quãng đường xa, Takemichi không khỏi lo lắng, cậu vội ngồi dậy, đưa tay chạm nhẹ lên đầu gối của Rindou:
"Này! Đầu gối mày đang chảy máu kìa! Có đau lắm không?"
Rindou chớp mắt, mấy vết thương này chỉ là ở ngoài, bị thương nhiều đã quen nên chẳng thấy đau. Hắn định bảo không sao, nhưng vừa thấy đối phương bối rối lo lắng vì hắn, Rindou chợt nhỏ giọng:
"Đau lắm."
Trùm của Roppongi mà kêu đau có nghĩa là bị thương nặng rồi, Takemichi càng luống cuống:
"Vậy để tao đỡ mày đến bệnh viện. Mày chạy như vậy sao không nói gì cả?"
Ran trợn mắt nhìn em trai hắn như nhìn thấy một người lạ nhập xác, hẵn bỗng cúi đầu, quan sát trên dưới chẳng bị thương gì nặng đến chảy máu ngoài mấy vết xước do dao cắt ngoài da.
Chợt nhớ hôm trước mới đánh nhau có vết bầm khá nặng ở cánh tay, hắn lập tức kéo tay áo lên đưa ra trước mặt người kia:
"Tao cũng bị đánh."
Vết bầm đỏ tím loang lổ cả một vùng cánh tay làm Takemichi hết hồn, cậu lo lắng nắm tay Ran:
"Vậy đi tới bệnh viện xem thử. Bị nặng như vậy mà không nói sớm? Đau lắm không?"
Thoả mãn đối phương vì hắn mà lo lắng, Ran gật đầu, bắt chước y hệt em trai hắn, nhỏ giọng đáp:
"Đau lắm."
Ran ngẩng đầu, Rindou đang trợn mắt nhìn chằm chằm hắn. Hai anh em lập tức cười dằn mặt nhau.
Rindou lảo đảo đứng dậy, Takemichi đỡ lấy tay hắn một bên. Thằng em trai phút trước còn chạy nhảy bình thường mà bây giờ lại giả vờ đau đến mức không đi nổi, phải dựa hẳn cả người vào con hamster nhỏ bên cạnh, Ran cười lạnh, chợt chen vào giữa hai người, cười bảo:
"Anh cõng mày cho."
Takemichi chớp mắt, Ran đã tách cậu khỏi Rindou. Tự nhiên từ người kia chuyển thành ông anh trai phiền phức, Rindou nghiến răng mỉm cười:
"Em không biết anh tốt bụng vậy đấy?"
Ran híp mắt cười nhẹ nhàng:
"Anh mày xưa nay luôn tốt bụng."
Takemichi nhìn hai anh em cười nói với nhau còn ngưỡng mộ tình cảm anh em tốt đẹp, chẳng thấy được cánh tay Rindou quàng trên cổ Ran đang siết chặt như muốn bẻ cổ anh trai hắn, cũng chẳng thấy được bên dưới Ran đã dùng tay siết mạnh vào cái đầu gối đang chảy máu kia khiến Rindou phải hít mạnh một hơi.
...
Dẫn hai anh em vào viện băng bó vết thương xong xuôi, Takemichi chợt nhận ra bầu trời đã tối đen. Cậu giật mình, vội cầm điện thoại xem giờ, trong lòng không khỏi hoảng lên. Giờ có chạy nhanh cỡ nào cũng đã trễ chuyến tàu cuối, làm sao mà về nhà đây?
Ngày mai cậu còn có hẹn nữa...
Ran vừa liếc mắt đã nhận ra ngay, hắn lập tức quàng vai rồi ghé sát tai cậu thấp giọng dụ dỗ:
"Học sinh ngoan đi chơi một đêm cũng không chết được, đúng không?"
Takemichi nghẹn họng, chợt nghe Rindou hỏi:
"Đi tắm không?"
Takemichi nhìn ba đứa như nạn nhân vừa chạy trốn khỏi hiện trường, hai anh em thì bê bết máu me, Takemichi thì dính đầy bụi đất. Dù sao cũng không về được, cậu đành chậm chạp theo đuôi hai anh em đang huýt sáo đi đằng trước.
Hỏi thăm nhà tắm công cộng gần đó, cả ba cùng đi vào phòng thay đồ. Hai người kia cùng lúc cởi áo, mấy ông chú đứng gần thấy hình xăm khủng bố nửa bên người của hai anh em liền hết hồn vội tránh xa.
Takemichi không bị hình xăm doạ sợ mà là bị vô số vết sẹo mờ sau lưng hai người này doạ sợ. Lưng cả hai đều có, nhưng Takemichi nhận ra trên lưng Rindou thì ít hơn nhiều.
Ran nhanh chóng nhận ra ánh mắt chằm chằm của Takemichi lên lưng hắn, cười nhạt hỏi:
"Mày tò mò?"
Takemichi thành thật gật đầu, đúng là cậu tò mò thật, nhưng mà...
"... Nhưng nếu mày không muốn kể cũng không sao đâu..."
Cậu nhẹ giọng nói, thấy Ran không đáp nên cũng im lặng rồi cúi đầu cởi áo. Takemichi không có ý định hỏi sâu vào đời tư của người khác, huống chi mấy vết sẹo đó mờ nhạt như đã có từ lâu... có nghĩa là đã bị từ lúc nhỏ...
Đầu chợt đau, hai mắt hơi nhoè đi, Takemichi chóng mặt đưa tay ôm trán. Cái triệu chứng chết tiệt này càng lúc xuất hiện càng nhiều. Mùi máu thoang thoảng, Takemichi thở dài, đưa tay chạm lên mũi, trên đầu ngón tay đỏ rực màu máu.
Đến lúc triệu chứng đó qua đi, Takemichi mới ngẩng đầu lên, chợt thấy hai anh em Haitani đang cầm khăn che đi bộ phận giữa hai chân, cả hai đứng đó nhìn chằm chằm cậu, trên mặt biểu cảm khó tả thành lời, cùng ngập ngừng:
"Mày... thích...?"
Takemichi chớp mắt, tức khắc theo kịp mạch não khùng điên của họ, đầu cậu bùng nổ, cả mặt đỏ bừng đến nóng cháy. Takemichi hoảng loạn giải thích:
"Không! Hiểu lầm rồi. Tao không chảy máu mũi vì thấy cái đó, mà là tự nhiên nó chảy... À không... Ý là tao đau đầu, xong rồi chảy máu mũi... Không... Ý tao là... không phải như tụi mày nghĩ đâu!!!"
Hai người kia im lặng không đáp nhưng tay đã nhẹ nhàng kéo khăn quấn lại quanh hông, mấy chú gần đó cũng nhìn chằm chằm cậu, âm thầm bắt chước làm theo hai anh em nọ.
Cuối cùng một cái nhà tắm nam ai cũng quấn khăn, Takemichi khóc không ra nước mắt, nghẹn một cục oan uổng mà không nói được, cuối cùng cũng đành quấn khăn theo.
Rindou bị thương ở chân, hắn chờ Takemichi tắm rửa xong liền kêu cậu vào bồn nước nóng rồi kê chân gác lên vai cậu như một ông hoàng. Takemichi cũng không khó chịu, còn ngồi im cho đối phương thích gác kiểu gì thì gác.
Rindou ngồi sau nhìn sóng lưng thẳng tắp trước mặt, hắn thả chân xuống rồi chậm chạp đến sát gần, vô thức đưa tay vuốt nhẹ từ dưới lên, người kia lập tức run nhẹ ưỡn ngực về phía trước. Trước khi Takemichi kịp hỏi gì, Rindou đã nói:
"Tao bóp lưng cho mày."
Takemichi nghĩ đối phương là chuyên gia bẻ khớp, vậy chắc rành khớp xương xoa bóp, cậu cũng ngây thơ gật đầu. Ngón tay của Rindou cũng thon dài y hệt anh trai hắn, vuốt dọc sóng lưng ấn ấn mấy cái đã làm Takemichi xìu cả người, ngoan ngoãn để người ta làm gì thì làm, sờ gì thì sờ.
Khoé môi Rindou nhếch lên, da người này vừa mềm vừa mỏng, khớp xương thì nhỏ, sờ đến thoải mái. Đưa tay lên trên sờ cái gáy trắng nõn kia, lại chuyển xuống hai cái vai gầy bóp nhẹ, tiếp tục lần dọc xuống dưới sờ thử eo.
Rindou chớp mắt, hắn chưa thấy sờ eo con trai bao giờ, không mềm mại yếu ớt dễ gãy như của con gái, eo người này có chút gầy nhưng cơ thịt co dãn tốt, vô thức bóp mạnh rồi chuyển sang nhéo nhẹ liên tục.
Takemichi không hiểu người này bảo bóp lưng mà sao một hồi cứ bóp eo cậu mãi, cũng bị nhột đến hơi ưỡn người ra trước, ngập ngừng nói:
"Mày... đừng bóp eo tao nữa... Eo tao không có mỏi..."
Rindou hắng giọng ừm một tiếng, tiếp tục lần xuống dưới hai cái hõm nhỏ ở vùng xương cùng ấn mạnh, người kia vô thức khẽ "ưm" một tiếng làm Rindou ngẩn người, hai mắt hắn tối đi, bắt đầu lần mò đủ chỗ, thậm chí còn mon men cái tay ra phía trước.
Ran ngồi ngoài chuẩn bị gội đầu, thằng em trai bảo bóp lưng thì không làm mà cứ sờ mó đủ chỗ, đúng là không nhìn nổi, hắn lập tức lớn tiếng:
"Takemichi! Tay tao đau không gội đầu được."
Hai cái tay của người sau lưng chộn rộn nãy giờ mà Takemichi không dám gạt ra, vừa nghe Ran gọi đã mừng rỡ như thoát nạn, lập tức đứng lên ngay. Rindou trợn mắt, cứ thế nhìn con mồi rời khỏi tay mình mà đi qua bên phía anh trai hắn.
Ran nhắm mắt ngửa đầu tựa lên gối của người ngồi sau, dáng vẻ ông hoàng chờ đợi phục vụ gội đầu. Takemichi cởi sợi dây ở đuôi tóc, tóc người này vừa dài vừa mềm, màu tóc cũng lạ làm cậu không khỏi sờ thêm vài lần.
Takemichi thật sự chuyên tâm vì người ta mà phục vụ, từ cầm vòi sen làm ướt tóc cũng cẩn thận không để nước vào mặt đối phương đến xoa xà phòng lên tóc cũng cẩn thận gạt bọt trắng trên trán người kia.
Mấy ngón tay cào nhẹ lên da đầu, bọt xà phòng vỡ lách tách nho nhỏ, hương thơm dầu gội thoang thoảng, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, hơi thở phía trên như có như không phả vào trán hắn...
Bởi vì nhắm mắt mà Ran bỗng cảm nhận rõ ràng hơn hẳn. Không hiểu sao tất cả làm hắn có cảm giác như có lông mèo quệt qua tim, làm hắn ngứa ngáy không chịu nổi.
Ran mấp máy môi vài lần, chợt hỏi:
"Mày muốn hỏi tao gì không?"
Takemichi ngẩn người. Hỏi gì? Cậu có biết gì đâu mà hỏi?... Mà cậu cũng không dám hỏi... Takemichi lắc đầu, thấp giọng đáp:
"Tao không biết hỏi gì cả... Nhưng nếu mày muốn kể gì thì tao nghe."
Chờ mãi không thấy trả lời, Takemichi tưởng người này đã ngủ nên im lặng gội đầu tiếp. Giọng nói trầm thấp của đối phương chợt vang lên, bình thản như kể một câu chuyện của ai đó chứ chẳng phải là của hắn:
"Sẹo trên lưng là do ba tao đánh... Ông ta nghiện rượu, đánh chết mẹ tao rồi vào tù, mấy năm trước cũng bị đám bạn tù đánh chết rồi..."
Bi thảm quá khứ chỉ tóm gọn trong vài câu. Ran không ưa sự thương hại của người khác, chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, hắn cũng chẳng hiểu bản thân sao lại nói ra. Chỉ là... tự nhiên hắn muốn nói cho người này...
Ran vẫn nhắm mắt, lúc nói xong hắn cũng hơi hối hận nên không nói thêm lời nào nữa. Người phía trên đang cầm vòi sen dội sạch xà phòng trên tóc hắn, ngón tay gạt nhẹ lên trán hắn, cẩn thận ngăn không cho nước chảy xuống mắt, nhẹ giọng cười nói:
"Nhưng mày đã cố gắng bảo vệ em trai mình rất tốt mà đúng không?... Dù gia đình không tốt, ít nhất hai anh em vẫn còn có nhau, vậy là tốt rồi."
Mặc dù hai anh em hay cạnh tranh nhau nhưng Takemichi dễ dàng nhận ra cách Ran chiều chuộng em trai hắn, cũng như cái cách Rindou dựa dẫm anh trai hắn... Và cả những vết sẹo trên lưng Ran nhiều hơn Rindou rất nhiều, có thể thấy Ran thật sự rất thương em trai hắn.
Thật lòng mà nói, mỗi khi nhìn người khác có anh chị em, Takemichi cũng có chút ghen tị. Cả đời cậu cô độc một mình trong phòng trọ nhỏ, những năm tháng lăn lộn ngoài xã hội lạnh lùng bạc bẽo làm cậu càng thêm ngưỡng mộ ấm áp tình thân.
Nhưng cũng chỉ là ước mơ mà thôi...
Ran chợt mở mắt, đối diện là đôi mắt xanh trong vắt đầy chân thành. Takemichi đang cúi đầu chăm chỉ gội đầu, thấy Ran cứ nhìn cậu chằm chằm, lúng túng sợ sệt hỏi:
"T-Tao nói sai gì hả?"
Ran khẽ cười:
"Bây giờ tao hiểu vì sao đám Touman đó lại như vậy..."
Như vậy là như nào?
Takemichi thắc mắc chưa kịp hỏi thì Rindou chẳng biết từ lúc nào đã lại gần, cầm nguyên chậu nước xối thẳng xuống. Takemichi gạt nước trên mặt, vừa mở mắt đã thấy Ran ngồi ngửa đầu bị bọt xà phòng từ tóc đổ xuống đầy mặt...
Rindou cười lạnh một tiếng, Ran nghiến răng mỉm cười dùng tay vuốt mặt gạt đi bọt xà phòng làm cay mắt, dùng tốc độ cực nhanh đá ngang một cái, quật ngay thằng em trai xuống sàn nhà rồi cầm cả chai xà phòng đổ thẳng vào mặt Rindou.
Takemichi nghiêng đầu, nhìn hai anh em đánh lộn tự nhiên nhớ đám Touman cũng khùng điên y hệt, cậu chẳng buồn cản, lấy vòi sen dội sạch người rồi xuống bồn tắm ngâm nước nóng.
Hai anh em vật nhau một trận chợt dừng lại, thấy người tóc vàng kia đang gật gù ngâm người trong nước nóng, cả hai trừng mắt với nhau một cái, cùng tắm rửa sạch xà phòng rồi lội xuống bồn nước nóng.
Tự nhiên hai anh em kia lội đến ngồi hai bên người cậu, Takemichi tròn mắt một phen. Rồi mắc gì phải ngồi sát như vậy? Cái bồn tắm dài cả mười thước mà tự nhiên hai tên to con cứ phải kẹp cậu ở giữa làm gì?
Đây là bệnh của đám Touman thôi chứ? Lây qua Roppongi luôn rồi sao?
Bị kẹp sát không thoải mái chút nào, Takemichi đành chần chừ hỏi:
"Bọn mày có muốn ngồi rộng rãi hơn không?... Hay là hai bọn mày muốn ngồi cạnh nhau? Vậy để tao đi chỗ khác?"
Cậu vừa nhướn người ra trước thì Ran với Rindou đã cùng lúc nắm vai cậu giữ chặt kéo ra sau, đồng thanh nói:
"Ngồi im đây đi."
Sợ chọc giận hai người kia, Takemichi đành ngồi im một chỗ. Ran bỗng dựa đầu lên vai cậu rồi nhắm mắt, thấp giọng bảo:
"Mười lăm phút nữa gọi tao."
Takemichi còn chưa kịp trả lời, Rindou bên kia cũng bắt chước anh trai dựa đầu lên vai cậu, nhắc câu y hệt.
Takemichi bị làm gối dựa bất đắc dĩ cũng không biết nói làm sao,