Alpha Cũng Không Phải Không Được

Chương 4



Lòng đã chuẩn bị sẵn sẽ phải đối phó với sự im lặng, Thẩm Chi Khản bất ngờ khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc khi nhận được lời mời của đối phương, trái tim bỗng chốc trầm xuống.

Đáy mắt Cố Quân Hi dịu dàng đi một chút, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt, trái tim của Thẩm Chi Khản lại nhanh thêm mấy nhịp.

Cố Quân Hi: “Cảm ơn”.

Thẩm Chi Khản đối mặt với ánh mắt của người ta, mất tự nhiên mở miệng nói: “Đừng khách khí, chăm sóc bạn học mới là chuyện đương nhiên.”

Nhưng một giây sau, cổ họng của cậu lại như bị chặn ngang. Bởi vì thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn cậu bỗng nhiên ngẩn người, đôi môi mím lại, đầu cúi xuống.

Làm sao bây giờ? Hình như cậu lại nói sai rồi.

Nhóm người vừa ra tới cổng trường học liền bắt gặp một chiếc xe thể thao cực kỳ thu hút tầm mắt dừng ở bên vỉa hè đối diện. Người trên ghế lái thấy bọn họ liền nở nụ cười nhiệt tình, giơ tay vén tóc, lại vẫy vẫy tay về phía bọn họ.

Tống Gia: “… Ôi đờ mờ? Lớp trưởng, người ta đến đón cậu đấy hả?”

Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn hàng lông mày cau chặt của người ở bên, dường như nhóc không hề hài lòng với tình huống hiện tại, thế nhưng vẫn gật gật đầu.

Người ở trên xe tự tin thả xích sức hấp dẫn của mình đối với những người đi ngang qua. Có vài bạn học to gan, thực sự đi tới xin phương thức liên lạc, nhưng hình như người kia đã từ chối họ.

Tống Gia: “Ôi mẹ ơi… Người này là ai thế, lần đầu tiên tôi gặp được người quyến rũ thế này”.

Cố Quân Hi: “…Không quen”.

Tống Gia: “Hả? Không phải người đó tới đón cậu à?”

Thẩm Chi Khản thấy sắc mặt Cố Quân Hi không muốn nhiều lời, mở miệng cắt ngang lời hỏi thăm của Tống Gia: “Chậm thêm chút nữa chú Tống sẽ không để dành cơm cho mày đâu đấy”.

Tống Gia: “Mẹ kiếp, tao quên mất. Vậy tao đi trước nha”.

Ba người nhanh chóng chỉ còn hai. Thẩm Chi Khản kéo lại quai cặp trên vai: “Vậy tôi cũng về đây, chiều gặp lại”.

Cố Quân Hi: “Ừ, tạm biệt”.

Trước khi quay người đi, cậu thiếu niên vẫn mang theo dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt không thèm dừng trên người cậu.

Không vui cho lắm.

Trên chiếc gương đặt ở góc rẽ ven đường, người trên ghế lái bước xuống xe.

Vóc dáng hình như cao hơn Cố Quân Hi, tới bên người đón chào cậu nhóc, ân cần đi bên cạnh lải nhải lời gì đó, còn đưa tay mở cửa ghế phụ lái cho thiếu niên ngồi vào.

Quan tâm chu đáo đến vậy, là Alpha sao? Có quan hệ gì với Quân Hi? Nhìn qua có vẻ rất thân mật…

Thẩm Chi Khản tỉnh táo lại nhìn chiếc xe dần dần rời xa, lúc này mới phát hiện mình đã đi chậm lại từ lúc nào.

Cậu nên về nhà thôi.

Về đến nhà, Thẩm Chi Khản đem cặp sách đặt vào phòng khách, rửa tay đi vào nhà bếp giúp đỡ như thường lệ.

Uyển Sơ Vãn: “Lạc Lạc, sao thế? Hôm nay ở trường gặp chuyện không vui hả?”

Thẩm Chi Khản đang bê đĩa đi ra ngoài bỗng dừng lại, than thở: “Rõ như thế hả mẹ?”

Uyển Sơ Vãn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Chi Khản bê đồ ăn đặt lên bàn, ngồi xuống, hơi uể oái nhìn về phía mẹ.

“Mẹ còn nhớ Cố Quân Hi không?”

Uyển Sơ Vãn: “Bé trai nhà chú Cố ấy hả? Mẹ nhớ, hồi nhỏ hai đứa rất thân với nhau. Cậu bé ấy sao rồi?”

Thẩm Chi Khản nhìn đồ ăn gắp vào trong bát, không hiểu tại sao chẳng có khẩu vị gì.

Nhiều năm không gặp mới gặp lại ngày đầu tiên đã bị người ta ảnh hưởng đến mức độ này, thật không có tiền đồ.

Thẩm Chi Khản: “Cậu ấy chuyển tới trường con, bây giờ học cùng lớp với con”.

Uyển Sơ Vãn: “Không phải rất tốt sao? Nhưng mà sao nó lại đến đây? Chắc là đã phân hóa rồi nhỉ, chẳng lẽ là một Beta?”

Thẩm Chi Khản lắc đầu, sửa sang lại mạch suy nghĩ: “Hẳn là cậu ấy vẫn đang ở trong nhà họ Cố, con cũng không biết sao cậu ấy lại tới đây…”

Uyển Sơ Vãn: “… Vậy con thích người ta hả?”

Thức ăn nuốt xuống sặc lên mũi, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng, vành tai hơi nóng lên, ngẩng đầu đối mặt với nét mặt hóng dưa từ mẹ.

Uyển Sơ Vãn: “Không sao không sao, tuổi dậy thì ngây thơ có người thích là chuyện bình thường. Mẹ sẽ ủng hộ con trai mẹ”.

Thẩm Chi Khản ho đến độ cổ cũng hơi hồng hồng: “Còn chưa tới mức đó…”

Uyển Sơ Vãn: “Vậy sao con lại không vui?”

Uyển Sơ Vãn nghiêm mặt lại, bỏ bát đĩa xuống chăm chú nhìn cậu.

“Lạc Lạc, cuộc sống của con còn rất dài, nơi đây chưa chắc đã là điểm đến cuối cùng của con. Nếu như thích con cứ thử theo đuổi một lần xem, đừng lo lắng nhiều quá. Mẹ không hi vọng cuộc đời của con sẽ còn lại những điều tiếc nuối”.

Trái tim ấm áp, Thẩm Chi Khản cười cười: “Mẹ, chưa chắc cậu ấy đã thích con…”

Mặc dù nhìn qua cậu nhóc kia có vẻ rất thích cậu, nhưng nhóc chưa từng nói thành lời, lỡ đâu…

Uyển Sơ Vãn: “Lạc Lạc của chúng ta giỏi giang như vậy, chắc chắn đủ sức hấp dẫn để người ta thích mình. Mẹ nhớ cậu bé kia từ nhỏ đã rất ngoan, một mực bám theo con mãi đấy”.

Đúng là rất dính người.

Luôn luôn kéo áo gọi anh ơi.

Thẩm Chi Khản: “… Nhưng mà, hình như con đã làm hỏng chuyện rồi”.

Kể lại toàn bộ câu chuyện giả vờ không quen biết Cố Quân Hi ngày hôm nay, khó có khi Thẩm Chi Khản được chứng kiến biểu cảm ghét bỏ từ mẹ.

Uyển Sơ Vãn: “Thế con có muốn thử chủ động một chút, từ từ tấn công người ta không?”

Thẩm Chi Khản nghe mẹ bày kế, nghiêm túc ghi nhớ, gật gật đầu.

Buổi chiều, Thẩm Chi Khản đi vào con ngõ nhỏ dẫn đến trường học như thường lệ.

Ngay lúc gần đến cổng trường, tiếng gậy gỗ gõ vào mặt tường vang lên khiến cậu dừng bước.

Cậu xóa bỏ mấy tin nhắn quấy rối liên tục được gửi đến trong máy, cất kỹ điện thoại di động.

Trước mặt có một ngã ba, cậu nhớ bên tay trái là một con ngõ cụt. Giờ phút này, phía bên đó đang vang lên những tiếng thảo luận nho nhỏ.

Ý thức được có lẽ mình đã đụng trúng một hiện trường bạo lực nào đó, Thẩm Chi Khản do dự một lát, vẫn quyết định không thể khoanh tay đứng nhìn, cẩn thận đi sát vào tường, tới gần chỗ rẽ.

Trong con ngõ cụt dài khoảng hai mươi mét chất đầy những tấm ván gỗ bị vứt bỏ cùng gậy sắt, tàn thuốc rải rác khắp nơi, tường vây bốn phía cao vời vợi, là một địa điểm hẹn quyết đấu cực kỳ tuyệt vời.

Mấy cậu thanh niên ăn mặc tùy tiện, để lộ cánh tay xăm đầy hoa đang vây quanh một người nào đó. Thẩm Chi Khản nấp rất kỹ, không nghe thấy được cuộc đối thoại của nhóm người, có lẽ hai bên chưa đến độ ầm ĩ.

“Đm! Mày nghĩ mày là ai chứ?”

Giọng nói hơi quen.

Thẩm Chi Khản thầm giật mình, nhưng còn chưa kịp xác nhận người bị vây quanh trong con ngõ cụt kia là ai, bên tai đã nghe thấy âm thanh đánh lộn.

Cậu vội vàng chạy ra khỏi chỗ khuất ở ngã ba, nhưng khi nửa người mới vừa ló ra cậu đã dừng sững lại, sau đó lập tức quay về chỗ khuất.

Ban nãy cậu mới nhìn thấy gì?

Bóng dáng quen thuộc nhanh chóng nghiêng người thoát khỏi gậy gỗ, còn thuận tay ném kẻ xông đến bên mình một cú ném qua vai, sau đó bóp cổ một kẻ còn lại, gần như không hề tốn sức đã đập người ta xuống mặt đất.

Bạn nhỏ này mạnh mẽ đến vậy sao?

Nghe những tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong con ngõ cụt, Thẩm Chi Khản nuốt một ngụm nước bọt xuống, không biết hiện giờ mình nên ra ngoài nữa hay không.

Nhưng một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua, lo lắng trong lòng vẫn chiếm nhiều phần hơn một chút.

Ném rơi túi sách, nhanh chân gia nhập cuộc chiến.

Thiếu niên vốn bình tĩnh nãy giờ đột nhiên bối rối. Thẩm Chi Khản nghiêng đầu trông thấy người đánh lén sau lưng nhóc, giơ tay kéo nhóc ra khỏi vòng vây.

Thẩm Chi Khản: “Đứng im ở đây”.

Cậu bảo vệ nhóc ra sau lưng mình, đá văng kẻ đang tấn công tới, nhân cơ hội đoạt gậy gỗ trong tay cậu ta.

Chưa đầy một thoáng, một đám người đã nằm dưới đất k3u rên. Thẩm Chi Khản nhìn Omega đang núp trong một góc nhỏ, ném cây gậy gỗ về phía góc khuất đó. Thấy người sợ hãi run lên, sắc mặt cậu càng lạnh lẽo.

“Tôi hi vọng sẽ không phải cảnh cáo thêm lần thứ ba. Tránh xa tôi một chút, cũng đừng động tới người của tôi nữa”.

Thẩm Chi Khản phủi sạch bụi đất, lúc này mới quay người đi về phía Cố Quân Hi.

Thiếu niên ngoan ngoãn đứng đó, trong tay còn có cặp sách cậu ném xuống, ánh mắt như đang trốn tránh cậu, môi mỏng hơi mím lại.

Thẩm Chi Khản nhận lấy cặp sách, lấy một bình nước trái cây từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt Cố Quân Hi, đối mặt với ánh mắt ngỡ ngàng của nhóc.

Gương mặt Thẩm Chi Khản đã đổi lại thành gương mặt tươi cười như lúc bình thường, cố gắng không để cậu nhóc trước mặt phát hiện ra mình đang bối rối, nhớ lại lời dặn dò của mẹ.

Muốn theo đuổi một người, con cần phải kiên nhẫn.

Thẩm Chi Khản: “Có bị thương không? Đúng lúc tôi đi ngang qua nơi này nên giúp cậu một tay, uống ngụm nước trái cây đi cho đỡ sợ.”

Một bàn tay đưa ra nhận lấy nước trái cây trong tay cậu, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay.

Cố Quân Hi: “Cảm ơn”.

Thẩm Chi Khản: “Đừng khách khí, chúng ta là bạn mà”.

Nhận ra nét vui mừng giữa hàng lông mày vốn lạnh lùng của thiếu niên, lòng Thẩm Chi Khản hơi chua xót.

Chỉ vì cậu coi nhóc như bạn bè mà vui vẻ đến vậy sao? Cậu có nên chủ động thêm một chút không? Cậu luôn cảm thấy chỉ với bằng ấy biểu hiện là chưa đủ, cậu phải đối xử tốt với người ta hơn nữa.

Cố Quân Hi: “… Tôi không muốn đánh nhau”.

Thiếu niên rũ mắt xuống, hình như hơi tủi thân. Thẩm Chi Khản nhìn mà lòng mềm nhũn.

“Tôi biết, là vấn đề của bọn họ, cậu chỉ tự vệ chính đáng thôi”.

Vào lớp học, Thẩm Chi Khản ngồi vào vị trí của mình, nhìn cậu nhóc lớp trưởng đứng trên bục giảng thông báo tiết học đầu tiên chiều nay là tiết tự học, cảm thấy mình không thể cứu được nữa rồi, rõ ràng đã động lòng với người ta.

Nhưng mà, mạnh mẽ một chút, cũng không phải không được…

Như thế thì cho dù mình không thể luôn ở bên bảo vệ, cậu nhóc cũng đủ năng lực tự bảo vệ chính mình.

Lớp trưởng phải làm tấm gương cho cả lớp, cả giờ tự học ngồi trên bục giảng duy trì trật tự.

Thẩm Chi Khản làm đề, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, tự tìm cho mình một cái cớ: làm chuyện gì cũng phải khổ nhàn kết hợp, làm đề mệt phải ngắm sắc đẹp thư giãn một hồi.

Tống Gia: “Chi Khản, Chi Khản”.

Tổ bên cạnh truyền tới tiếng gọi nho nhỏ cố ý hạ thấp giọng, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn: “Sao thế?”

Tống Gia: “Cổ mày có vấn đề gì hả?”



Tiết học cuối cùng ngày thứ hai sẽ luôn là tiết họp lớp. Ngô Yến yêu cầu Cố Quân Hi viết chủ đề tiết họp lớp lên bảng: “Giáo dục giới tính tuổi dậy thì”.

Thẩm Chi Khản ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen, ngón tay thon dài của thiếu niên cầm phấn màu, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ chủ nhiệm lớp giao cho.

Chữ viết cũng đẹp mắt quá.

Chờ khi Cố Quân Hi quay trở lại bàn học, ngồi xuống bên cạnh mình, Thẩm Chi Khản rút một tờ khăn ướt ra, đưa cho nhóc.

Chỉ thấy mi mày thiếu niên cong cong, nhận lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Thẩm Chi Khản chống đầu nhìn nhóc, “Đừng khách khí với tôi. Quân Hi… Sau này tôi có thể gọi cậu như vậy không?”

Cố Quân Hi: “Được”.

Thẩm Chi Khản: “Sau này cậu cũng có thể gọi thẳng tên của tôi”.

Hành động lau tay của cậu nhóc dừng lại, hàng lông mi che kín cảm xúc trong mắt. Thẩm Chi Khản nhìn không rõ, lòng hơi sốt ruột.

Cố Quân Hi: “Chi Khản”.

Cùng là một cái tên, người khác nhau gọi ra lại thành ra cảm giác khác biệt.

Sự lo lắng trong lòng buông xuống, Thẩm Chi Khản nhỏ giọng đáp “Ừ”, tiếng tim đập trong lồng nguc càng lúc càng to, chấn động đến mức khiến cậu lâng lâng.

Khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn hơn một chút rồi nhỉ?

Trên màn chiếu là PPT nội dung buổi họp lớp, giọng nói của cô Ngô vang vọng.

“Khi bước vào tuổi dậy thì, chuyện có cảm tình với người khác là chuyện vô cùng tự nhiên, thậm chí có thể nói là một sự việc hạnh phúc…”

Thẩm Chi Khản lén lút liếc mắt nhìn người, thích một người tốt như thế chắc hẳn sẽ càng hạnh phúc, có phải không?

“Nhưng tuyến thể của Omega rất yếu ớt, nhất định phải chú ý kĩ, không được vì xúc động nhất thời mà chấp nhận cho Alpha tiến hành đánh dấu…”

Đánh dấu.

Đến giờ cậu vẫn không biết pheromone của Cố Quân Hi có mùi vị gì…

Thẩm Chi Khản thu hồi tầm mắt, đè cơn xao động trong lòng xuống. Nhưng đầu óc vẫn một mực vô thức đi theo lời cô chủ nhiệm, tưởng tượng ra vài cảnh tượng của quá trình đánh dấu.

Cậu cúi người nằm sấp xuống bàn, vùi mặt vào khuỷu tay.

Mình hết thuốc chữa mất rồi.