Khi buổi họp kết thúc, mọi người chuẩn bị rời đi. Trần Hạo vỗ vai nhóc Alpha, cười khích lệ:
“Em làm tốt lắm, Cố Tinh Vân! Cứ thế phát huy nhé.”
Lúc này, điện thoại của nhóc Alpha rung lên. Là tin nhắn của Lục Nguyên Minh:
Anh chủ nợ: “Thế nào? Bị đám diễn viên bắt nạt chưa?”
Đây là cái kiểu hỏi thăm kì lạ gì vậy?? Cậu không hiểu, cũng không muốn hiểu cái người này đâu.
Cố Tinh Vân chu môi, nhắn lại cho hắn một câu rồi không thèm đọc tin nhắn gửi đến nữa.
Nhóc ngốc: “Em mạnh lắm, mới không bị bắt nạt đâu.”
Ở đầu bên kia, ảnh đế họ Lục khẽ cười, tưởng tượng ra khuôn mặt buồn bực của nhóc Alpha, rồi chậm rãi gửi thêm một tin nhắn.
Anh chủ nợ: “Giỏi lắm. Nhớ giữ sức, đừng có bệnh đấy!”
Ngày hôm sau, bộ phim chính thức bước vào giai đoạn khởi quay. Mọi hoạt động đều được giữ kín tuyệt đối. Đạo diễn Lưu Hoài đã quyết định không công bố bất kỳ thông tin nào cho báo chí, với mong muốn tạo ra bất ngờ lớn cho khán giả khi bộ phim được giới thiệu.
“Chúng ta sẽ giữ kín mọi thứ cho đến khi phim ra mắt. Đây sẽ là món quà đặc biệt sau một năm tôi không tham gia dự án nào.” Đạo diễn Lưu giải thích ngắn gọn trong buổi họp kín với đoàn.
Cố Tinh Vân, lần đầu trải nghiệm cảm giác tham gia một dự án bí mật, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Nhìn khung cảnh phim trường được chuẩn bị tỉ mỉ, từ ánh sáng đến đạo cụ, cậu không khỏi ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp của cả ekip đoàn phim.
Cái gì cũng mới mẻ khiến bạn nhỏ hiếu kỳ vô cùng, mắt cứ phát sáng long lanh như hai viên pha lê nhỏ nhưng lại đặc biệt ngoan ngoãn ngồi ngoan cho thợ trang điểm làm việc.
“Được rồi, vào vị trí!” Một trợ lý đạo diễn cất tiếng gọi, báo hiệu cảnh quay đầu tiên chuẩn bị bắt đầu.
Nhóc Alpha điều chỉnh lại hơi thở, tự nhủ: Bình tĩnh nào. Mình là Lạc Như Minh, không phải Cố Tinh Vân nữa.
Bộ phim lấy bối cảnh tại một trường đại học, nơi các nhân vật chính vừa phải đối diện với những thử thách trong cuộc sống, đã vô tình dấn thân vào một sự kiện kinh dị kì quái. Nhân vật của Cố Tinh Vân là Lạc Như Minh, một cậu sinh viên trẻ luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng tích cực. Ngay từ những cảnh đầu tiên, Lạc Như Minh đã hòa đồng với mọi người, kéo tất cả vào thế giới tươi vui của mình.
Cố Tinh Vân đứng trước máy quay, hơi hồi hộp nhưng vẫn cố giữ nụ cười trên môi. Trần Hạo đứng bên ngoài, giơ ngón cái động viên. “Bình tĩnh. Nhớ những gì đã tập dượt nhé!”
Đạo diễn Lưu Hoài ngồi sau màn hình kiểm tra, giơ tay ra hiệu. “Máy chạy! Diễn!”
Cảnh đầu tiên là buổi sáng đầu tiên của năm học mới. Lạc Như Minh bước vào lớp với đôi mắt sáng ngời và nụ cười như ánh nắng.
Nhóc Alpha bước vào phân cảnh một cách tự nhiên. Cậu sải bước vào lớp, đưa tay bắt chuyện với các bạn cùng lớp ngồi gần với mình, tạo cảm giác vô cùng gần gũi và thân thiện. Những câu thoại ngắn gọn nhưng đầy sức sống, đúng với tinh thần của nhân vật.
“Cuối tuần này mọi người có kế hoạch gì chưa? Cùng đi ăn nướng không?”
“Vu Ngữ à! Cậu xinh lắm, không sao đâu lát tôi chụp cho cậu một tấm ngày đầu khai giảng nhé?”
Lạc Như Minh như một làn gió mới, lan tỏa năng lượng tích cực, khiến cả lớp nhanh chóng bị cuốn theo nhịp điệu của cậu mà nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Diễn xuất của Cố Tinh Vân rõ ràng tỉ mỉ hơn hai hôm trước nhiều ở phần xử lý máy quay, góc mặt cùng cảm xúc thể hiện rất đúng chỗ, không còn bỏ lỡ những góc máy đẹp nữa.
Đáng khen lắm.
Vu Ngữ là nữ chính do Hàn Ninh thủ vai, cô luôn thích ngồi một mình trong một góc cuối lớp, chẳng qua cậu chàng mới đến vô thức kéo cô vào không khí náo nhiệt này lúc nào không hay. Thế nhưng Vu Ngữ không cảm thấy khó chịu với điều này lắm, đôi môi khẽ nhếch lên một độ cong xinh đẹp khiến Cố Mạch do Du Nhiên thủ vai ngồi bên cạnh vô thức đỏ mặt, chẳng qua nhìn vẻ mặt đơ cứng của anh, đạo diễn cảm thấy đầu mình hơi đau, bèn hô cắt để mọi người diễn lại cảnh quay này.
“Du Nhiên này, cậu có biết đỏ mặt không vậy hả? Cậu thích người ta từ nụ cười đầu tiên chứ không phải có thù với nữ chính. Hiểu chưa? Diễn lại đàng hoàng cho tôi.”
Cả đoàn phim bật cười khi đạo diễn Lưu Hoài ra lệnh cho Du Nhiên diễn lại. Anh gãi đầu lúng túng, còn Hàn Ninh lại khúc khích cười trên nỗi đau của bạn diễn mình. Sự nghiêm khắc của đạo diễn Lưu chẳng làm cho không khí căng thẳng mà ngược lại vô hình chung lại khiến mọi người thêm gần gũi hơn.
Cố Tinh Vân cũng không nhịn được, khẽ nhếch môi. Không ngờ quay phim lại có thể vui vẻ như vậy.
"Máy chạy, diễn lại!"
Cảnh quay được bấm máy lần thứ hai. Lạc Như Minh vui vẻ trò chuyện với mọi người trong lớp. Lần này, Cố Mạch chàng trai lạnh lùng nổi tiếng trong trường bất chợt bị nụ cười của Vu Ngữ làm cho rung động. Gương mặt anh nhuốm chút ngại ngùng, đôi mắt dịu dàng hơn, đúng như yêu cầu của đạo diễn.
Cả cảnh quay được thực hiện trơn tru. Lạc Như Minh vừa chọc cười bạn bè vừa vô tình kéo Vu Ngữ vào vòng trò chuyện của mình. Bị lôi vào không khí ấm áp ấy, cô nhẹ cười, tạo ra khoảnh khắc khiến Cố Mạch không kìm được cảm xúc. Máy quay lướt qua từng chi tiết biểu cảm tinh tế của các diễn viên.
"Cắt! Tốt lắm! Hoàn hảo rồi."
Đạo diễn Lưu Hoài hài lòng đứng dậy từ ghế, giơ ngón tay cái cho bọn trẻ.
Đoàn phim lập tức vỗ tay tán thưởng. Cố Tinh Vân thở phào một hơi, cảm giác hồi hộp trong lòng cuối cùng cũng tan biến. Lần đầu tiên tham gia diễn xuất trong một dự án chuyên nghiệp, cậu đã làm tốt hơn cả mong đợi.
Trần Hạo tiến đến vỗ vai cậu: "Nhóc giỏi lắm! Diễn không tệ chút nào."
Nhóc Alpha cười toe toét, nhưng vẫn giữ sự khiêm tốn trong ánh mắt: "Em sẽ cố gắng hơn nữa."
Người đại diện bỏ nghệ sĩ hàng đầu của mình qua đây làm bảo mẫu toàn thời gian cho hay: “Lục Nguyên Minh bảo em xem tin nhắn cậu ta đó.”
Cố Tinh Vân ngạc nhiên mở điện thoại ra, quả nhiên có ba tin nhắn được gửi đến cho cậu vào tối và sáng hôm nay, tất cả đều chưa được đọc. Cậu nói cảm ơn với Trần Hạo, sau đó vào lúc đoàn phim được nghỉ, mới ngồi một góc mát mẻ trả lời hắn.
Anh chủ nợ: “Giỏi lắm. Nhớ giữ sức, đừng có bệnh đấy.” 21:17
Anh chủ nợ: “Dậy chưa? Lần đầu phối hợp diễn đều có thể mắc lỗi, đừng bi quan.” 5:00
Anh chủ nợ: “Nhớ ăn sáng, quản gia Trần bảo tôi nhắc em như thế, đừng cảm kích tôi quá làm gì.” 5:28
“Hừ, anh ấy toàn nói lời khiến người ta muốn mắng người thôi.” Lời Cố Tinh Vân thốt ra có vẻ khó chịu nhưng môi cậu lại đang nhếch cao cao, gõ phím liên hồi.
Nhóc ngốc: “Để anh Lục thất vọng rồi, em chẳng mắc lỗi gì cả. Đạo diễn Lưu còn khen em nữa đó.”
Nhóc ngốc: “Em cảm kích anh 1% thôi được không ạ?”