Ánh mắt Carlos trông mong nhìn hai người đang rải cơm chó ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Haiz, khi nào ta mới có thể gặp được omega của mình đây? Hắc hắc, nếu ta có omega của riêng mình, ta sẽ..."
"Ngươi sẽ làm gì?" Cáp Văn ngồi ở bên cạnh liếc xéo hắn một cái, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường.
"Ta nói này nhãi ranh ngươi bị thiếu đánh phải không!" Carlos vừa nhìn thấy Cáp Văn liền tức giận vô cớ, lúc đầu tự mình trêu ghẹo hắn quả thực rất vui, nhưng sau khi Mộ Thanh bị Siren ôm ra ngoài, miệng hắn cứ nói liên thanh như một khẩu đại bác, điều này thật vô lý!
"Ha" Cáp Văn im lặng khịt mũi: "Có một số người, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, xứng đáng làm côn đồ suốt đời. À, phải rồi, quan trọng là lớn lên rất xấu xí, chậc chậc chậc, nếu ta là omega... Ha...!"
Carlos bị hắn chọc giận tới nỗi siết chặt nấm đấm, hai mắt đều thét ra lửa, vừa định đứng dậy đấm hắn hai quyền đã bị Hòa Quang kéo lại. "Được rồi, được rồi, dù sao hắn cũng là người mà Mộ Thanh muốn giữ lại, ít nhất cũng phải chừa chút thể diện cho bạn trai của ông chủ chúng ta chứ, Cáp Văn, ngươi cũng đừng chọc tức Carlos nữa, mọi người vĩ hóa vi quý nào."
Nghe vậy, Cáp Văn quay đầu đi không nói nữa, còn Carlos thì hứng thú bừng bừng nhìn hành động của ông chủ mình, từ giọng điệu, thái độ, hắn quyết định sau khi có người yêu cũng sẽ làm như vậy, nhất định sẽ khiến omega của mình được vui vẻ hạnh phúc.
Hòa Quang ngồi ở một bên sắp xếp lại những món quà đã mua cho em trai mình, ừm, cái nơ con bướm này bị lệch rồi, phải chỉnh lại một chút, viên đá quý này hình như không cân xứng với chiếc hộp cho lắm, à, còn bộ quần áo này nữa, cần xịt một loại nước hoa phù hợp để nó trông càng hoàn mỹ hơn, úi, không thể để bánh ngọt bị hỏng được, lát nữa phải cẩn thận ôm đi, ừm, còn gì nữa không ta...... Quỷ cuồng em trai – quang thượng tuyến trung, Carlos và Cáp Văn quay đầu lại khóe miệng giật giật nhìn người nào đó lải nhải như một bà mẹ già.
"Anh hai, anh hai, anh hai!" Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào lần lượt truyền đến từ trong tinh hạm, thanh âm chứa đầy vui sướng cùng phấn khích, thanh âm càng lúc càng lớn nói lên sự háo hức của chủ nhân nó.
Hòa Quang không khỏi mỉm cười, mở cửa tàu chạy như bay về phía âm thanh phát ra, hét lớn: "Anh về rồi đây, em trai!" U linh tinh hạm mở ra cánh cửa cơ khí nặng nề, chào đón chủ nhân trở về từ nơi xa.
Mộ Thanh và Siren cùng nhau bước vào cửa, Carlos và Cáp Văn theo sát ở phía sau, vừa vào trong tinh hạm, Mộ Thanh liền tò mò ngắm nghía, không chú ý tới Siren đã kéo cậu sang một bên, đi theo một hướng khác, cùng đám người Carlos đường ai nấy đi.
Siren hiếm thấy do dự nói: "Em trai Hòa Quang là Nhã Quang, nó có chút khác biệt so với những người khác, lúc nhìn thấy nó em không cần sợ hãi." Mộ Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Siren, trịnh trọng gật đầu, do dự hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với em ấy sao?" Siren đang định giải thích, đã bị Mộ Thanh che miệng lại, "Quên đi, em sẽ không hỏi."
Mộ Thanh gãi gãi tóc, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Nếu là chuyện cực kỳ bi thương, em hỏi như vậy sẽ khiến Nhã Quang bị tổn thương lần thứ hai, em không thể vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà khiến chuyện bi thương của em ấy bị phơi bày lần nữa." Cậu mím môi, thấp giọng nói: " Như vậy không tốt."
Siren sửng sốt nhìn vẻ mặt đau khổ và áy náy của người yêu, cảm thấy có chút hoảng hốt. Cậu thực sự áy náy vì việc làm mình vừa rồi, cảm thấy có lỗi với Nhã Quang, mặc dù không biết Nhã Quang đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự tôn nghiêm của Nhã Quang – người mà cậu chưa bao giờ gặp, và kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, giữ lại sự riêng tư cho Nhã Quang.
Rõ ràng cậu trông không lớn đến thế, thậm chí trên mặt còn có chút trẻ con, nhưng mà, Siren dường như hiểu ra linh hồn trong sáng mà Cáp Văn nói đến rốt cuộc là gì, bởi vì hắn cũng nhìn thấy được, từ đôi mắt trong veo của cậu, nhìn thấy thứ tình cảm cậu dành cho người khác, không liên quan gì đến tình yêu, mà là thật lòng quan tâm đến họ, không hề dè dặt, ấm áp và chân thành, Siren nhìn vào đôi mắt của người yêu, lần đầu tiên lảng tránh ánh mắt ấy.
Siren nắm trọn tay trái của Mộ Thanh trong lòng bàn tay mình, tay trong tay tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nhã Quang nhìn thấy em nhất định sẽ rất vui, hai người nhất định sẽ trở thành bạn tốt."
Mộ Thanh nghe xong cười tít mắt, ưỡn ngực kiêu ngạo: "Nói cho anh biết, từ nhỏ em đã được mọi người yêu thích, quen em rồi đều muốn trở thành bạn với em, em là đứa trẻ được chào đón nhất trong xóm, ba mẹ anh hai đều rất yêu thương em, hàng xóm xung quanh cũng rất yêu quý em, khi em còn nhỏ lần nào cũng cho rất nhiều kẹo, ha ha ha." Mộ Thanh càng nói càng đắc ý, cái đuôi muốn vểnh lên trời, vẻ mặt vô cùng kiêu hãnh, ánh mắt hiện lên ý cười.
Siren nhìn vẻ mặt đắc ý đó của cậu, đôi mắt thâm trầm, bước chân đột nhiên dừng lại, thuận thế đem cậu ôm vào trong lòng, nhân lúc cậu còn đang sửng sốt mà hôn lên đôi môi đỏ lừ của cậu, hết sức say xưa.
Tiếng nước nhớp nháp vang lên, gặm liếm day cắn, đầu lưỡi đưa đẩy, hận không thể ăn tươi nuốt chửng cậu, rồi lại không đành lòng, chỉ có thể chậm rãi 'thưởng thức'. Tại sao lại có một người như vậy, dù cho cậu đang làm gì đều giống như câu dẫn hắn, lúc nào cũng dụ dỗ hắn, khiến người ta muốn 'chà đạp'.
Siren ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của alpha nhà mình, không nhịn được mà cắn nhẹ vào đầu lưỡi của người yêu, Mộ Thanh nhất thời không để ý, toàn thân đau phát run, hơi nước tức khắc tràn ngập trong kẽ mắt, sương mù mông lung, nước mắt trong suốt muốn rơi mà không được, trông cực kỳ đáng yêu, khiến người ta nảy sinh dục vọng.
Siren nhẹ nhàng hút lấy đầu lưỡi non mịn, liếm sạch sẽ vết máu, nhớ lại nụ hôn 'dịu dàng' vừa xảy ra cách đây không lâu, hắn chậm rãi xoa dịu bé alpha nhà mình bằng sự ôn nhu hết mực.
Sau khi hôn xong, Mộ Thanh dựa vào vách tường thở dốc, hai chân mềm nhũn chỉ có thể dựa vào Siren mới có thể đứng vững, đầu lưỡi vẫn còn đau nhức.
Mộ Thanh xấu hổ buồn bực nhìn người nào đó, trong lòng oán hận: Rõ ràng mình mới là công, tại sao lại bị lão bà hôn tới nỗi hít thở không thông chứ, tức chết mà! Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình vì quá thoải mái mà quên đến chuyện hô hấp, ai thừa nhận chuyện này chính là đồ ngốc, dù sao thì cậu cũng sẽ không bao giờ thừa nhận, tuyệt đối không!!!
Nhưng mà, thật sự quá xấu hổ đi, cũng quá mất mặt rồi, trong lòng Mộ Thanh vừa giận vùa tức, nước mắt không nhịn được chảy xuống!!! Trong lòng quýnh lên, nước mắt rơi càng nhiều!!!