Mộ Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt động tác của Siren, có chút khó hiểu, "Người cây kia có vấn đề." Siren xoay người sang chỗ khác tiếp tục bày trí căn phòng, cố gắng khiến nó thoải mái nhất có thể cho người yêu nhà mình. Mộ Thanh nghe xong liền hoảng hốt, cúi đầu cố gắng nhớ lại hai ngày qua Cáp Văn đã làm những gì, hình như, cũng đâu có chỗ nào không đúng, rốt cuộc có vấn đề gì a?
Hơn nữa, quan trọng nhất là cậu thực sự không nhận ra Cáp Văn có ác ý gì với mình, nhưng Siren cũng không phải loại người sẽ tùy tiện bôi nhọ người khác, rốt cuộc là như nào?
A, phiền phức quá! Mộ Thanh không khỏi nhíu mày.
Sau khi Siren cẩn thận đặt dầu thơm hỗ trợ giấc ngủ lên cạnh bàn giường xong, xoay người lại đã nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ ê chề của người yêu, "Đồ ngốc!" Hắn gập ngón giữa lên gõ nhẹ vào trán Mộ Thanh, "Em đương nhiên không nhìn thấy, bởi vì e rằng ngay cả bản thân Cáp Văn cũng không biết mình có vấn đề." Hả? Mộ Thanh nghi hoặc mở to hai mắt, vẫn chưa hiểu rõ.
"Nhưng nếu Cáp Văn là người xấu, tại sao hắn có thể chắc chắn rằng em sẽ cứu hắn chứ, suy cho cùng lúc ấy hắn cũng suýt bị đánh chết?" Mộ Thanh khó hiểu chính là khúc này, Siren buồn cười nhìn vẻ mặt ngây thơ của người yêu, chậm rãi nói: "Bởi vì mạng sống của con lai là rẻ mạt nhất." Nếu Mộ Thanh không ra tay cứu giúp, Cáp Văn sẽ chết? Cùng lắm chỉ là mất đi một công cụ mà thôi, người đứng đằng sau nhất định sẽ tìm một người mới để kiểm nghiệm.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ được rằng Cáp Văn sẽ thành công! Ha, người đứng đằng sau có lẽ không nghĩ tới trường hợp này, nên mới vội vàng để lộ ra điểm yếu, chậc, thật ngu xuẩn, trên thế gian này luôn có nhiều người ngu xuẩn như vậy!
Mộ Thanh lập tức im lặng, cậu vẫn chưa quen với thế giới này, mặc dù qua lời giải thích của Hòa Quang và Miên Miên cậu hiểu được rằng con lai ở trong tinh trụ không được chào đón, chịu đủ mọi bắt nạt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn là có chút sợ hãi!
Trong lòng không hiểu sao lại trở nên nặng nề: Rõ ràng cha mẹ đã bỏ rơi những người con lai đó mới là thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này, nhưng không một ai trách cứ họ, bọn họ một mặt muốn duy trì dòng máu chính thống của mình, mặt khác lại không thể kiểm soát được dục vọng bên trong, kết quả là đổ mọi tội lỗi lên đầu những người con lai vô tội.
Tất cả mọi người đều biết rõ điều đó, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài vui sướng và không muốn thừa nhận, vừa hoang đường lại ly kỳ, nhưng không một ai phá vỡ được.
Mộ Thanh suy nghĩ rất nhiều, rồi lại phát hiện ra dù cho cậu có nghĩ thế nào đều là một mớ bòng bong, xung quanh thật yên tĩnh, không có một tiếng động, Siren đâu? Cậu ngước lên nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy cả căn phòng không một bóng người, lạ thật, vừa rồi còn ở đây mà.
Sau khi nhàm chán dạo quanh trong phòng một lúc, Mộ Thanh vẫn quyết định đi tìm xem, thuận tiện thăm quan tinh hạm tương lai, nghĩ là làm, cậu với tay lấy một nắm kẹo Caboman trong lọ thủy tinh bỏ vào túi rồi đi ra ngoài "thám hiểm".
Mộ Thanh vừa bước một bước để quan sát đã ăn mấy viên Caboman, nhưng vẫn không thoát ra khỏi lối đi kỳ lạ này, cậu dừng lại nhìn bức tường kim loại xa lạ xung quanh, hoài nghi mình bị lạc, ah, cậu buồn bã định dùng quang não gửi tin nhắn cho Siren thì bên tai lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ.
Mộ Thanh cẩn thận lắng nghe, dường như thật sự có một đứa trẻ đang khóc, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, cổ họng khàn đi vì khóc, Mộ Thanh quýnh lên, lần theo nơi âm thanh phát ra tìm kiếm, nhân tiện hơi đề cao giọng: "Em đừng sợ, có người đến!" Vừa dứt lời, tiếng khóc đột nhiên lớn hơn, thanh âm từ góc trái phía trước truyền đến, không rõ là kêu cái gì, Mộ Thanh nhanh chóng chạy về phía nguồn âm thanh phát ra, lớn tiếng đáp: "Không sao, không sao đâu, em đừng......" Lời nói đột nhiên dừng lại, Mộ Thanh sợ hãi nhìn đứa trẻ đang co rúm trước mặt mình.
Nó rõ ràng là con lai, có lẽ bởi vì quá nhỏ, nó thậm chí còn không có hình thù hoàn chỉnh, nửa trên là một đứa trẻ bình thường, nhưng nửa dưới lại là một con nai, giống như chú nai con ở cánh đồng hoa rực lửa, nhưng là một phiên bản thu nhỏ. Bởi vì còn quá nhỏ, nó chỉ có thể cuộn người lại nép chặt vào khoang tàu, thân hình nhỏ bé gầy gò không khỏi run rẩy.
Tiếng khóc đã biến mất, đôi mắt to đầy sợ hãi, không có chút vui vẻ nào. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh ở tròng mắt, không rơi xuống, khuôn mặt tái nhợt không một chút máu, chỉ có thể sợ hãi nhìn người đi tới.
Mộ Thanh cảm thấy trong lòng chua xót, cậu vừa chứng khiến nỗi thống khổ của con lai, giờ lại nhìn thấy một đứa trẻ con lai dường như bị bỏ rơi, Mộ Thanh cố nén nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được lạch bạch chảy xuống, cậu cũng không muốn khóc.
Nhưng cậu không nhịn được, có đôi khi cậu cũng không khỏi khinh thường chính mình lòng dạ bồ tát, nhưng nhìn bọn họ khổ sở, đặc biệt là trẻ con, cậu thực sự không thể kiềm chế được tuyến nước mắt của mình.
Mộ Thanh mở to hai mắt, cố làm cho nước mắt chảy chậm lại, cậu cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.
Nhỏ nhẹ an ủi đứa bé: "Ngoan nào, em đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em." Đứa bé nhìn con người kỳ lạ tuy đầy mặt là nước mắt nhưng lại không hề đánh mắng nó, vẫn là không nhúc nhích, nó muốn đợi anh hai, anh hai sẽ bảo vệ nó, nhưng nhìn cậu khóc lóc thảm thiết, Nhã Quang vẫn không nhịn được nói: "Ta đang đợi anh hai, ngươi không phải là anh hai ta." Nói xong liền mím chặt môi, anh hai nói, phải làm một đứa bé ngoan.
Mộ Thanh hiểu rõ gật đầu, ngồi xổm xuống cẩn thận từng bước đến gần đứa bé, cuối cùng cũng tiến đến bên cạnh nó, cậu thoáng nhìn đứa bé đang yên lặng ngồi đó, một bên lau nước mắt, một bên lấy kẹo Caboman từ trong túi ra, xé vỏ kẹo đưa tới, khóc nức nở nói: "Em ăn không? Nó ngon lắm, anh sẽ ở với em đến khi anh hai em quay lại."
Nhã Quang kỳ lạ liếc nhìn anh trai bên cạnh, vẫn không nhịn được cầm lấy viên kẹo bắt đầu ăn, sau khi cắn một miếng, hai mắt lập tức sáng lên, thật sự rất ngon.
Mộ Thanh cũng xé một viên bỏ vào miệng mình, tuy rằng trên mặt cả hai đều là nước mắt, nhưng điều này cũng không ngăn được bọn họ ăn kẹo. Nhã Quang quyết định từ giờ trở đi người anh trai cho kẹo mình này sẽ trở thành bạn tốt của mình, anh hai nói bạn tốt phải biết chia sẻ với nhau, Nhã Quang nghĩ tới những món đồ chơi quý giá của mình, quyết định sẽ tặng con khủng long bạo chúa yêu thích nhất cho người bạn tốt đầu tiên trong đời, vâng, Nhã Quang là một đứa trẻ biết nghe lời, anh hai chắc chắn sẽ càng thêm thích nó! Anh hai cũng sẽ tự hào về nó, anh hai là người anh tốt nhất cái vũ trụ này!!!
----------
Tác giả có lời muốn nói: Cuồng anh trai Nhã đang online?? Chờ.