Ellen đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm thì Siren vô duyên vô cớ xông vào khiến gã giật mình, vừa định oán giận hai câu, quay đầu lại đã nhìn thấy một đôi mắt thú đẫm máu, nhìn khuôn mặt vô cảm của người nào đó, gã tức thời nuốt hết những lời sắp thốt ra từ miệng mình, cố nở nụ cười: "Ngài cần gì sao? Thành chủ đại nhân."
Phải rất lâu sau mới nghe được câu trả lời của Siren. "Thuốc ức chế" giọng nói khàn khàn thô ráp: "Của cả trùng tộc và nhân tộc."
Ellen cau mày: "Nhưng uống hai thứ này cùng nhau có thể sẽ tạo ra tác dụng phụ đối với huyết mạch của ngài." Thấy Siren thờ ơ, gã vẫn nhấn mạnh giọng điệu của mình: "Việc hóa thú là không thể cứu vãn được, tôi không muốn một ngày nào đó nhìn thấy ngài biến thành trùng tộc!"
"Yên tâm đi, ta tự lo được." Khuôn mặt Siren đã xuất hiện vết đen, trở nên hơi kích động. Ngài lo được mới lạ, Ellen âm thầm trợn mắt trong lòng. Vẫn quay lại đi lấy thuốc ức chế.
Trong phòng thí nghiệm yên tĩnh dần dần vang lên hơi thở nặng nề của Siren, giống như hơi thở của dã thú, xen lẫn mùi tanh. Khi Ellen mang thuốc ức chế đến, nửa bên trái khuôn mặt của Siren đã bị bao phủ hoàn toàn bởi một lớp vỏ cứng màu đen, hóa thú nhanh đến mức Ellen không ngờ tới.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ellen không thể ngồi yên được nữa, Srien không thể xảy ra chuyện gì, nếu không thành phố ác ma sẽ bị phá hủy, tất cả con lai sẽ không có nơi để sống, sẽ quay trở lại những tháng ngày địa ngục trước đây của mình.
Siren nuốt hết thuốc ức chế, nắm chặt cổ tay Ellen ra lệnh: "Không cần đợi Alice, nhanh chóng trở về Versailles, đến bên dưới phòng huấn luyện." Ellen nhe răng trợn mắt gật đầu liên tục, "Buông tay, mau buông tay." Đến khi Siren buông ra, Ellen nhìn thấy vết bầm đen trên cổ tay gã, trong lòng tức giận: Không thể ra tay nhẹ hơn một chút sao? Đồ khốn!!
Siren hỗn loạn đi về phía trước, hắn biết mình sắp hóa thú, bây giờ rất nguy hiểm, lập tức phải xuống tầng hầm, chờ sau khi lột xác xong, hắn không biết mình sẽ trở thành cái dạng gì, hắn cũng không muốn nghĩ đến.
Bây giờ toàn bộ tâm trí hắn đều là cảnh Mộ Thanh hôn Cáp Văn, cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, khiến hắn không còn sức lực để nghĩ đến những vấn đề khác. Lý trí nói với hắn rằng không có khả năng, tám chín phần mười là Cáp Văn sơ hở lợi dụng điểm mù mới xuất hiện hình ảnh này, trước đây hắn cũng từng làm như vậy, thủ đoạn này của Cáp Văn chẳng qua chỉ là trò trẻ con, cho nên không có khả năng.
Siren cắn môi, lảo đảo đi về phía tầng hầm, lẽ ra hắn nên tin tưởng Mộ Thanh, tin tưởng người yêu của mình, đúng vậy, hắn phải tin tưởng cậu.
Nhưng, nếu đúng là vậy, nếu cậu thực sự hôn Cáp Văn thì phải làm sao? Những suy nghĩ được bảo vệ chặt chẽ vẫn xuyên qua một lỗ nhỏ, rồi biến thành một dòng nước lớn.
Tại sao cậu lại dựa gần Cáp Văn như vậy? Cậu đã nhìn hắn bao lâu rồi?
Tại sao lúc trước cậu lại cứu Cáp Văn, tại sao sáng hôm đó lại đến gặp Cáp Văn?
Tại sao lại mang bữa sáng cho hắn?
Siren mồ hôi đầm đìa đẩy cửa tầng hầm ra, sau đó đóng sầm cửa lại, ngã xuống đất, cơ thể không ngừng phập phồng, hơi thở ngày càng nặng nề vang vọng trong tầng hầm trống rỗng.
Cơn đau quen thuộc thấm ra khỏi cơ thể, nhưng Siren không rảnh bận tâm điều đó, trong đầu tất cả đều là Mộ Thanh, xấu hổ, òa khóc, vui vẻ, giận dữ, và cùng Cáp Văn hôn môi, "A a a!" Siren gầm lên đau đớn, cơn tức giận dữ dội trong lồng ngực xen lẫn cảm giác muốn giết người khiến hắn vô cùng thống khổ.
Những ngón tay từ từ dài ra uốn cong thành hình móng vuốt, lớp vỏ cứng màu đen bao phủ gần hết cơ thể, một số không kịp vỡ ra, để lộ da thịt đầy sẹo.
Phần lưng nóng đến mức Siren thậm chí có thể nghe thấy thứ gì đó đang từ từ xuyên qua, lớn dần rồi vươn ra ngoài, mang theo cơn gió dữ dội cắt xuyên qua kim loại.
Khuôn mặt lãnh đạm vốn luôn vô cảm lúc này tràn đầy dữ tợn, con ngươi đỏ tươi trong không gian tối tăm tỏa sáng rực rỡ, xương cốt bị gãy đã phát triển trở lại, Siren thậm chí có thể cảm nhận được nó đã được tái sinh như thế nào.
Lần này hóa thú nhanh đến mức cũng nằm ngoài dự liệu của Siren, chật vật di chuyển đến góc tường, ngồi xuống dựa vào, Siren nhìn bàn tay biến dị hoàn toàn, cuối cùng do dự sờ lên mặt mình, không có gì bất ngờ hắn cảm nhận được một âm thanh nghèn nghẹt như tiếng kim loại va chạm, hoàn toàn không còn làn da mềm mại của con người.
Siren hạ cánh tay xuống, để cơn đau dữ dội xâm chiếm mình lần nữa, không sao cả, lần này nhất định có thể vượt qua được, chỉ cần có thể chịu đựng, hắn nhất định sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
Siren từ chối nghĩ đến khả năng không thể thay đổi trở lại, hắn chỉ có thể cố gắng tập trung nghĩ về alpha nhỏ của mình.
Tình yêu trong hình dạng của con người.
Cậu sẽ say mê nhìn mình bằng đôi mắt đen láy, dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vuốt ve khuôn mặt hắn, đôi môi mỏng như cánh hoa đã từng hôn hắn, vì vậy, hắn tuyệt đối không thể thất bại, alpha nhỏ thích hình dạng con người của hắn như vậy, hắn không thể hóa thành một con quái vật nửa người nửa trùng!
Trong bóng đêm sâu thẳm, lại có một vị khách không mời mà đến phòng thí nghiệm của Ellen. Gã nghiền ngẫm nhìn Mộ Thanh dường như có chút bất an, nhưng lại không nói lời nào. Mộ Thanh không khỏi rùng mình, rụt cổ, thấp giọng nói: "Ellen... Ừm... Chuyện là, anh có loại thuốc nào giúp tăng cường cơ thể không?"
Mộ Thanh nói cực kỳ mơ hồ, người bình thường căn bản nghe không hiểu. Dù là vậy, khuôn mặt trắng nõn vẫn đỏ bừng, lần lượt giải thích: "Không biết tại sao gần đây tôi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi." Cậu vẫn không có gan nói gần đây mình sợ đau hơn trước.
Khó chịu gãi gãi tóc, cậu vốn dĩ đã yếu đuối, nếu cứ tiếp tục cáu kỉnh sợ rằng ngay cả một đứa trẻ như Nhã Quang cũng không bằng, thế giới này quá bất công với một kẻ vô dụng đến từ trái đất như cậu, hic.
Ánh mắt Ellen lóe lên, nhìn chằm chằm vào alpha nhỏ và tiểu hùng tử sắp đạt đến giai đoạn thức tỉnh mà không hề hay biết, không thể tin được hai loại pheromone lại có thể cùng tồn tại trong một cơ thể. E rằng ngoài gã ra không ai có thể tin vào điều kỳ diệu này, ngay cả bản thân gã cũng phải tận mắt nhìn thấy mới dám tin.
Mộ Thanh bị ánh mắt kỳ quái của Ellen nhìn chằm chằm, không thoải mái cử động thân thể. Không thể nào, chẳng lẽ gã biết mình bị suy thận ư? Chắc là không đâu, nhưng nhìn Ellen như đang dùng tia X quang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Mộ Thanh lại cảm thấy hơi lo lắng, bác sĩ đều đáng sợ như vậy sao? Cái loại ánh mắt như muốn mổ xẻ này là thế nào!
Ngay lúc Mộ Thanh không nhịn được nữa chuẩn bị bỏ chạy, Ellen đã tóm lấy cậu, cười như không cười nói: "Đương nhiên là có, nhưng tôi vẫn còn thiếu một lọ thuốc, cậu có thể lấy giúp tôi không? Ra ngoài dọc theo cửa rẽ phải đi thẳng sẽ thấy một căn phòng nhỏ tối tăm, lọ thuốc nằm ở đó có màu trắng ngà, cảm ơn nha." Gã không nói gì nữa mà đẩy Mộ Thanh ra ngoài cửa.
Mộ Thanh tức giận nhìn chằm chằm cửa phòng thí nghiệm, cậu quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ. Đang định từ chối, Ellen từ ngoài cửa thản nhiên truyền đến lời nói: "Vừa rồi Siren bị thiếu đồ, cũng đến đó tìm, hình như vừa đi ngang qua cách đây không lâu."
Mộ Thanh...... Khí thế của Mộ Thanh dịu xuống một cách đáng xấu hổ, dù sao cũng đã tới rồi, đi lấy một chút cũng không sao, ngày mai lấy không bằng hôm nay lấy, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, Mộ Thanh vui vẻ nghĩ.
Cậu sẽ không thừa nhận đã gần một ngày không gặp Siren, cậu có chút nhớ hắn.
Màu hồng nhàn nhạt tràn ngập dái tai, đôi mắt nham hiểm trong lòng Mộ Thanh vặn vẹo: Được rồi, là rất nhớ rất nhớ hắn.
----------
Tác giả có lời muốn nói: Alpha nhỏ mềm mại Mộ Thanh thật dễ thương thật dễ mút ~ ~ ~ Hôm nay ta và Siren cũng đang mút vật nhỏ dễ thương này (thỏa mãn)