Alpha Yếu Nhất Trong Lịch Sử

Chương 40: Mùi bánh ngọt



Editor: SoleilNguyen

Tác giả: Trầm Ái

======***======

Sáng hôm sau, Thắc Nhĩ Tu Tư đã chỉnh trang xong, một mình xuất phát. Ban đầu Alger cũng muốn đi, nhưng tối qua hắn suy nghĩ một hồi vẫn không yên tâm.

Nếu bị những alpha đó phát hiện họ là Trùng tộc, họ sẽ yếu thế, tốt hơn hết là nên để lại một đường lui, vì thế hắn đã bay trở về Trùng Tinh trong đêm, hơn nữa việc buôn bán hùng tử này hắn cũng cần phải báo cho hiệp hội bảo vệ hùng tử.

Thắc Nhĩ Tu Tư lần đầu tiên đi bộ vào ban ngày trong Thành phố Ác Ma, hắn nhìn ngắm thành phố lai tạp nổi tiếng này, vẫn có chút choáng váng. Trên đường phố phần lớn là những người thuộc tộc lai, hình dạng kỳ quái, có thể thấy đủ loại người.

Đội an ninh đều là một nhóm alpha, dĩ nhiên hầu hết đều là lai tạp. Một số thậm chí còn hoàn toàn không thể duy trì hình dạng con người, khắp nơi đều có thể thấy đuôi, hoặc tai, hoặc răng nanh của alpha lai tạp lộ ra.

Nhưng họ chẳng quan tâm, nói cười rôm rả, trong thành phố này, bình thường lại trở thành dị dạng.

Nhiều nơi tối tăm trên đường phố có thể thấy, những lời nói bị vết móng vuốt phủ đầy, hầu hết là những lời nguyền rủa dòng máu thuần chủng mau chóng chết đi, còn có một số tên người hỗn loạn, móng vuốt xuyên qua tường, có thể hiện lên sự oán hận trong lòng họ lớn đến mức nào.

Khó trách Alger không muốn đến đây.

Họ đã ghét bỏ dòng máu thuần chủng sâu sắc như vậy, nếu họ gặp phải một sinh vật thù địch từ Trùng tộc thì sao? Kết quả không cần phải nói.

Nếu không phải vì bản thân đã uống thuốc ngụy trang, có lẽ vừa xuống phi thuyền đã bị toàn thành phố alpha lai tạp xé nát, tuyệt đối đừng nghi ngờ sự tàn nhẫn của alpha, đặc biệt là alpha lai, với bản năng thú tính nhiều hơn, họ thậm chí còn tàn bạo hơn.

Vì vậy hắn thật sự rất tò mò về cách mà thành chủ Siren ở Thành phố Ác Ma đã thuần hóa họ, phải biết rằng khi điên cuồng, con người lai tạp phát điên là không còn lý trí, hắn không tin mình có thể một mình đánh bại nhiều alpha lai như vậy.

Trong truyền thuyết giữa các vì sao, Siren gần như là một đại ma vương toàn năng, mặc dù hắn là omega, nhưng hắn đã làm được nhiều việc mà alpha không thể làm, hành động tàn sát thành phố nổi tiếng của Stewart đã khiến danh tiếng xấu của hắn vang danh giữa các vì sao, ngay cả Trùng tộc cũng đã nghe thấy.

Thậm chí một số phản sát kinh điển của hắn còn được trùng cái lén lút nghiên cứu thảo luận, tổng thể mà nói, từ "Siren" trong vũ trụ tương đương với "Đại ma vương." Vẫn còn sống sờ sờ.

Có một số tin đồn cho biết, một số đứa trẻ ngang bướng không chịu ngủ, cha mẹ chúng sẽ dùng "Siren" để dọa chúng, đại ma vương Siren sẽ bắt cóc và ăn thịt chúng, những đứa trẻ khóc lóc sợ hãi, ngoan ngoãn chui vào chăn, ôm nỗi sợ hãi mà đi vào giấc mộng.

Rất nhanh đã đến phủ thành chủ, Thắc Nhĩ Tu Tư im lặng lấy ra tờ đơn, đưa cho người gác cổng, người gác cổng nghi hoặc nhìn, sau đó sắc mặt cứng lại, vẫn vào trong thông báo một câu.

Thắc Nhĩ Tu Tư không chờ lâu, đã thuận lợi bước vào phủ thành chủ.

Hắn cẩn thận nhìn quanh một vòng, phát hiện ra đây thực sự chỉ là một phủ thành chủ bình thường, thậm chí, còn có chút... tầm thường. So với những phủ đệ mà Trùng Tinh yêu thích, thậm chí có thể gọi là đơn sơ.

Hùng tử vốn dĩ yêu thích những thứ lộng lẫy xa hoa, đôi khi trong mắt trùng cái là một món đồ vô dụng, lại có thể sáng lấp lánh đến mức khiến họ khó chịu, nhưng lại có thể khiến những hùng tử yếu ớt nở nụ cười vui vẻ suốt cả ngày, hơn nữa không biết mệt mỏi mà nhìn chằm chằm vào những món đồ trang sức đó.

Lúc đầu, nhiều trùng cái đều sợ hãi những hùng tử yêu quý của mình sẽ bị tổn thương mắt, liều lĩnh đi đến viện điều trị cho hùng tử để kiểm tra, kết quả không có chuyện gì, các trùng cái nghĩ rằng đây có lẽ là một loại thiên phú của hùng tử?

Dù sao thì tất cả hùng tử đều đối đãi với đá quý như nhau.

Thắc Nhĩ Tu Tư theo sau người hầu, không mấy để tâm mà nghĩ, tâm trí chuyển hướng, đi vào một con đường chính khác.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được cảnh tượng tiếp theo.

Hắn chỉ quay đầu nhìn một cái vào bố cục hành lang, đã cảm thấy như bị cái gì đó chạm vào, nhẹ nhàng mềm mại. Tiếp theo là pheromone mỏng manh quen thuộc của hùng tử đập vào mặt.

Kinh nghiệm phong phú khiến hắn, người luôn nhanh nhẹn, như bị người ta thi triển phép hóa đá, đứng chết trân tại chỗ.

Hắn ngây ngốc nhìn tiểu hùng tử bị mình va phải ngã xuống đất, hoàn toàn không không nói nên lời.

Thị lực tốt cho phép hắn nhìn thấy gương mặt trắng nõn tròn trịa của tiều hùng tử đang đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cậu xấu hổ ngã xuống đất, đôi mắt đen lớn còn mang theo một chút mơ màng, dường như hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tiểu hùng tử dường như vừa mới tỉnh dậy, tóc tai rối bời, bộ đồ ngủ trên người có chút lộn xộn, thân hình nhỏ nhắn, cả người trông giống như một con búp bê đáng yêu.

Thắc Nhĩ Tu Tư không thể kiểm soát ánh mắt của mình, di chuyển xuống dưới, tâm trí phân thành hai luồng suy nghĩ, một bên đang mắng chửi bản thân không nên vô lý làm càn mà nhìn chằm chằm vào tiểu hùng tử, một bên lại điên cuồng ca ngợi sự dễ thương của cậu.

Khi ánh mắt chuyển đến đôi chân nhỏ không mang giày của tiểu hùng tử, Thắc Nhĩ Tu Tư nuốt nước bọt. Những ngón chân tròn trịa và mũm mĩm dễ thương chen chúc vào nhau, mu bàn chân cong cong bị dính một lớp bụi.

Thắc Nhĩ Tu Tư không thể kiềm chế, quỳ một chân xuống, cố gắng hết sức không để cơ thể run rẩy vì phấn khích, cảm nhận lòng bàn chân mềm mại, mịn màng của tiểu hùng tử, không khỏi thốt lên, nhỏ quá, cả lòng bàn chân chỉ bằng hơn một nửa bàn tay của hắn, thật tinh xảo.

Nhẹ nhàng lau sạch bụi bẩn, Thắc Nhĩ Tu Tư vô tình chạm vào lòng bàn chân của tiểu hùng tử, giả vờ không thấy cậu nhảy nhẹ lên vì nhạy cảm, kiềm chế đứng dậy, cúi người hành lễ, chân thành xin lỗi: "Thất lễ."

Còn về trái tim đang điên cuồng đập trong lồng ngực, chỉ có mình hắn mới có thể nghe thấy.

Mộ Thanh... Mộ Thanh đến giờ vẫn còn hơi choáng váng, sáng dậy không thấy Siren, mơ màng muốn ra ngoài tìm hắn, vì phòng ngủ trải đầy thảm lông mềm mại, cậu cũng quên mất việc mang giày, vừa định quay lại lấy thì cảm giác như đâm vào một bức tường.

Ngã xuống không kịp chuẩn bị, Mộ Thanh tức giận ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện đây là một người lạ, suy nghĩ một lúc, có lẽ là khách nhân, không khỏi đỏ mặt, cảm thấy hơi thất lễ.

Nhưng cậu không ngờ người này lại tốt bụng đến vậy, đã tự mình lau sạch chân cho cậu, mặc dù người này vừa cúi người xin lỗi. Mộ Thanh... Mộ Thanh vừa bớt đỏ lại càng thêm đỏ, người ngoài hành tinh đều cởi mở, thích giúp đỡ mọi người như vậy sao?

Còn chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông cao lớn, đẹp trai đó đã lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong ngực, đặt dưới chân cậu, đồng thời giúp cậu đứng dậy.

Mộ Thanh rút tay ra, chân dẫm lên khăn của người khác, chỉ cảm thấy toàn thân có gì đó không đúng, người này, người này sao lại có cảm giác như đang ve vãn mình vậy.

Bộ não phản ứng chậm chạp cuối cùng cũng thông suốt một lần.

Vậy là vừa rồi mình bị lợi dụng sao?!!

Hiểu ra, Mộ Thanh tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, vừa định mở miệng thì lại kỳ lạ ngửi thấy mùi bánh ngọt, như là bánh mì mới ra lò hòa quyện với mùi kem ngọt ngào, kèm theo hương trái cây tươi mát, và vị chocolate đậm đà.

Mộ Thanh, Mộ Thanh không tiền đồ mà nuốt nước bọt, ôm cái bụng đang kêu ọt ọt, không còn tâm trạng như vừa rồi: Thật là đói quá đi.

Cùng lúc đó không khỏi tán thưởng trong đầu: Thật sự còn có người đàn ông có mùi bánh ngọt! Nhìn cao lớn như vậy, lại có mùi bánh ngọt, đặc biệt là khi cậu đói, ngửi thấy mùi này càng muốn ăn hơn.

Cuối cùng Mộ Thanh vẫn tức giận hừ một tiếng, rồi lại chạy về phòng ngủ!

Thắc Nhĩ Tu Tư nhìn khăn tay bị tiểu hùng tử dẫm lên có chút nhăn, vẫn cúi người nhặt lên để vào ngực. Đôi mắt bình tĩnh thường ngày bỗng tràn ngập nụ cười.

Nhưng chỉ một lát sau, lại trở về trạng thái ban đầu.

Nhìn tiểu hùng tử chạy về hướng nhà chính rõ ràng, Thắc Nhĩ Tu Tư không khỏi nhíu mày: Không lẽ tiểu hùng tử là do Siren mua về? Hắn mua tiểu hùng tử rốt cuộc muốn làm gì?