*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Dương Quý tỉnh dậy, Lý Ngân Ninh đã bắt đầu làm bữa sáng trong bếp. Bà và cha dượng có thói quen dậy sớm thế nên trong nhà cũng ăn sáng sớm.
Khiến cậu ngạc nhiên là Norma cũng đã dậy. Như trước thì cuối tuần cô nàng đều sẽ ngủ tới trưa mới dậy, không biết hôm nay sao lại lạ vậy.
Trên bàn ăn, Dương Quý nói với mẹ chuyện lát nữa sẽ rời đi. Bà gật đầu tỏ ý đã biết. Dùng bữa sáng sau Dương Quý liền ra cửa, rảo bước tới trạm xe buýt gần đó.
Dương Quý nóng lòng trở về, không để ý có người đi theo mình. Mãi tới lúc cậu vào trạm xe buýt, bỗng ngưởi thấy mùi nước hoa nồng nặc mới nhớ ra đó là mùi mà Norma rất thích nhưng cậu lại không ngửi được. Norma đi theo cậu? Cậu lượn ra sau biển hiệu trạm xe buýt thì quả nhiên thấy cô nàng.
Sau khi cô ta thấy cậu thì không hề hoảng hốt, còn đi thẳng tới trước mặt cậu, “Anh thật sự ở cùng người trong ảnh sao?”
Dương Quý nhíu mày. Cậu không ngờ cô nàng hôm qua lại nghe trộm cậu với Lý Ngân Ninh nói chuyện, còn nhìn lén ảnh: “Liên quan gì tới cô?” Lúc trước có người ở đó, cậu còn quan tâm thể diện của mọi người nên mới nhượng bộ. Giờ chỉ có mình Norma, cậu tất nhiên không cần đắn đo nhiều.
Norma vừa ngạc nhiên vừa giận. Dù sao cậu cũng chưa từng dùng giọng điệu như này nói chuyện với cô. Mà nghĩ lại lúc trước hai người rất ít ở riêng một chỗ, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với người ta.
Để có được đáp án mình muốn, Norma cố nhịn xuống lửa giận, trò chuyện với Dương Quý. Vốn cô lúc trước thấy ảnh Adrian, vẫn luôn không rõ người này có thật sự tồn tại hay không hay là do photoshop tạo nên. Cô giống tất cả những người lạ từng gặp Adrian, nếu có cơ hội đều muốn tiếp xúc gần với anh.
Dương Quý phỏng chừng cô ta hẳn là đã từng thấy ảnh lúc trước bị lộ ra ngoài của Adrian. Cậu rất khó chịu với chuyện này, “Cô cũng nghe rồi đó, chắc cũng biết câu hỏi của mẹ tôi. Đây quả thực là ảnh của một ngôi sao. Tôi chỉ trêu bà ấy thôi.” Cậu lùi một bước, “Thế nên bây giờ, cô có thể về được rồi.”
Norma tỏ vẻ không tin, thậm chí còn tính giật điện thoại Dương Quý, bị cậu nhanh chân tránh được, “Cô bị điên à!”
Norma đen mặt, “Giờ anh không nói thì tôi cũng có cách tìm được. Anh ta chắc chắn ở Alytus.”
“Tùy cô!” Dương Quý không dây dưa với cô nàng nữa. Norma nói không sai, chỉ cần biết địa chỉ, trừ phi chặt đứt chân cô ta thì kiểu gì cô ta cũng tìm được.
Dương Quý lên xe tìm một chỗ ngồi xuống, mà Norma theo sau cậu, dính chặt như bã kẹo cao su.
Xe buýt đúng giờ tới bến. Dương Quý liếc mắt liền thấy Adrian đứng trong trạm xe. Cậu phóng nhanh qua ôm lấy anh. Từ phía sau bỗng truyền tới tiếng hô kinh ngạc của Norma.
Không kịp nói gì với Adrian, Dương Quý rời khỏi vòng tay anh, nhanh chóng cướp lấy điện thoại đang chuẩn bị chụp ảnh trong tay Norma, tháo pin ra xong mới trả lại cho cô.
Norma đờ người, hoặc cô cũng không ngờ Dương Quý nhanh như vậy đã có phản ứng, giống như biến thành người khác vậy.
Adrian liếc Norma một cái, Dương Quý kéo tay anh, “Không cần để ý cô ta. Chúng mình về đi.”
Norma tỉnh táo lại, “Này, pin điện thoại của tôi, trả lại đây!”
Dương Quý quay lại, “Còn đi theo, tôi ném cả điện thoại của cô đi đây!”
Nói rồi leo lên xe Adrian, nhanh chóng ném Norma ra sau não.
“Cô ta là Norma em nói hả?” Adrian khởi động xe, hỏi.
Dương Quý gật đầu, “Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Adrian đạp chân phanh, vươn tay nhéo má cậu, “Cái này có là gì.” Nói rồi hôn mạnh lên môi cậu.
Dương Quý cũng nhận ra lời vừa rồi quá khách khí rồi. Cậu nắm lấy vai anh, mặc anh gặm cắn.
Hai người về tới nhà lại dây dưa một lúc lâu, xong mới đi nấu mì Ý sốt thịt băm.
Tới chiều, Dương Quý nhận được điện thoại của Lý Ngân Ninh, nói Norma vừa về tới nhà là bắt đầu than phiền về cậu, nói cái gì mà muốn tới Alytus ở nhở. Dương Quý biết cô nàng đang tính thông qua Lý Ngân Ninh và cha dượng tạo áp lực cho cậu để cậu đồng ý cho cô ta chuyển tới ở.
Dương Quý cười lạnh, đúng là truyện cổ tích. Cậu lập tức từ chối. Chuyện khác cậu có thể nể mặt mẹ mà nhịn, chỉ riêng Adrian, là điểm mấu chốt mà cậu không thể nhượng bộ cũng như để người khác động vào.
Hơn nữa, cậu cũng đã nghĩ ra được một biện pháp không tệ.
Tối đến, Dương Quý sau khi vận động xong thì ngả đầu lên người anh, nhắc tới ý tưởng của mình.
“Du lịch?” Adrian nhướn mày.
“Ừm, đi Trung Quốc, thế nào?” Dương Quý sắc mặt sáng láng. Cậu tuy di dân tới đây nhưng vẫn còn giữ quốc tịch Trung Quốc, chỉ là có thẻ thường trú của đất nước này. Thế nên nếu cậu muốn về Trung Quốc thì rất tiện, mà Adrian có thể làm visa Trung Quốc với thời gian lưu trú dài nhất là một năm. Chờ hai người vui chơi trở về, với tính cách của Norma chắc sớm đã không nhớ nổi chuyện này nữa.
Nơi khác thì không dám nói, nhưng du lịch tới Trung Quốc thì Dương Quý có thể làm hướng dẫn viên cho Adrian, giới thiệu cho anh muôn vàn những danh lam thắng cảnh ở Trung Quốc. Hơn nữa tình hình trị an ở Trung Quốc tốt hơn nơi đây. Chỉ cần không đi tới mấy nơi hỗn tạp thì hẳn sẽ không gặp mấy kẻ điên. Dù sao tính cách người Trung đa phần là hướng nội.
“Anh, anh đồng ý chứ?” Dương Quý bỗng có chút căng thẳng. Cậu thầm mắng mình cũng không phải cầu hôn, có cần nghiêm túc vậy không.
Adrian vuốt tóc Dương Quý, “Sao lại không chứ. Anh cũng muốn tới thăm nơi em từng sinh sống.”
Dương Quý kích động nhào vào lòng anh, “Tốt quá rồi!” Cậu nói với anh trong tay mình còn có sổ tiết kiệm ba mươi vạn. Lý Ngân Ninh trước khi di dân có bán căn nhà ở lúc trước, nửa số tiền bán nhà giao cho Dương Quý, thế nên có thể nói, Dương Quý ở đây cũng coi như đại gia nhỏ đó.
Adrian không có ý kiến gì về vấn đề này. Sổ tiết kiệm của anh tuy không nhiều bằng cậu nhưng tích lũy mấy năm nay cũng đủ để du lịch nước ngoài mấy chuyến.
Hôm sau hai người liền đi làm thủ tục, đăng ký visa Trung Quốc lưu trú ba tháng, nếu nhanh thì tầm 15 ngày là được cấp visa. Mà khác với kế hoạch, Adrian còn lôi kéo Dương Quý đăng ký thêm visa Thụy Điển.
Khoảng thời gian tiếp theo tuy Norma thường xuyên quấy rầy nhưng vì phải chuẩn bị một đống việc chuẩn bị cho việc đi nước ngoài như chọn lộ trình du lịch nên hai người cũng không bị ảnh hưởng gì mấy.
Adrian đem bán hết cừu đi, sắp xếp xong xuôi mọi việc trong nhà rồi cùng Dương Quý đi tới Vilnius, lên máy bay.
Chờ tới lúc Norma lại lần nữa tới trước cửa nhà Adrian, hai người đã ngồi trên máy bay bay tới bờ bên kia biển Baltic rồi.– HOÀN –
Bonus cuối truyện: Fanart bé cừu con và anh nam thần nhà bé (✿╹◡╹)