Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 113: Ép phải tha thứ



Phùng An Hoa cũng khó hiểu hỏi lại: “Thăm? Nhưng mà hôm nay Hàn Dật Hiên không tới.” Lâm Thư Nhã mỉm cười ngọt ngào, nhìn sang Phùng An Hoa rồi nhìn về phía các phóng viên xung quanh, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Mới cách đây không lâu, tôi đã chính thức tiếp quản công ty con của ba tôi là truyền thông Vận Chúng.

Mà Tưởng Tư Phi hiện giờ là nghệ sĩ được công ty chúng tôi tập trung phát triển! Kỳ phùng địch thủ là bộ phim đầu tiên của Tưởng Tư Phi sau khi gia nhập truyền thông Vận chúng.

Vậy nên, mong mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn!”.

Mọi người nghe xong lập tức hiểu ra.

Hóa ra là vì Tưởng Tư Phi mà đến!

Tuy nói hành vi cắt đứt hợp đồng nhảy sang công ty khác của Tưởng Tư Phi khiến người ta không tán đồng.

Thế nhưng, nói thật lòng thì điều kiện của truyền thông Vận Chúng có Khải Thắng chống lưng tốt hơn loại công ty nhỏ như giải trí Khải Tinh.

Khó trách tại sao Tưởng Tư Phi tình nguyện mang tiếng xấu cũng muốn rời đi.

Đúng lúc này, có một phóng viên lập tức nhân cơ hội hỏi: “Cô Lâm Thư Nhã, vừa rồi có xảy ra một chút xung đột.

Người đại diện của quý công ty ngang nhiên bôi nhọ giải Kim Tông, không biết cô có gì muốn nói về vấn đề này hay không?” Lâm Thư Nhã nghe xong sắc mặt không chút hoảng loạn, bình tĩnh nhìn về phía mọi người, từ tốn lên tiếng: “Chuyện vừa xảy ra vừa rồi trợ lý của tôi đã nói cho tôi biết.

Đầu tiên, tôn chỉ của truyền thông Vận Chúng chính là chiêu mộ những nghệ sĩ có tiềm lực và tài năng thật sự trong giới giải trí.

Cá nhân tôi cũng vô cùng tôn kính những nghệ sĩ có thực lực.

Vậy nên chúng tôi vô cùng thành tâm mời chào cô Tưởng Tư Phi, cũng rất nỗ lực tìm kiếm những tài nguyên tốt nhất cho cô ấy.”

Những lời này của Lâm Thư Nhã rất thông minh, đầu tiên cô ta tẩy trắng cho truyền thông Vận chúng, rõ ràng đi đào góc tường nhà người ta, lấy “thành quả” có sẵn nhưng lại “mang” cái danh mến tài.

Lâm Thư Nhã tiếp tục nói: “Thành thật xin lỗi, vừa rồi người đại diện của công ty chúng tôi có chút vô ý khiến mọi người nảy sinh những hiểu lầm không cần đáng có, đồng thời cũng tạo thành tổn thương cho cô Triệu Hồng Lăng.” Lâm Thư Nhã vừa nói vừa đi thẳng tới trước mặt Triệu Hồng Lăng, thành khẩn nói: “Về chuyện này tôi thay mặt cô ấy, trịnh trọng bày tỏ sự áy náy với cô Triệu Hồng Lăng, hy vọng cô có thể tha thứ.” Đa Đa không ngờ Lâm Thư Nhã chỉ nói vài câu đã muốn bỏ qua mọi chuyện, cô nàng tức giận không thôi: “Đào góc tường nhà người ta, ép buộc người ta chưa đủ lại còn châm chọc khiêu khích như xát muối vào vết thương? Những cái này chỉ một câu xin lỗi là xong rồi sao?” Lâm Yên bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.

Nếu như là những người khác thì đâu có thể dễ dàng nói vài ba lời rồi coi như không có gì.

Những hình tượng và nhân duyên của Lâm Thư Nhã trong giới giải trí quá tốt, cô ta đã ra mặt thì kể cả không làm gì thì đám phóng viên cũng đã đổi chiều quá nửa.

Cộng thêm việc Lâm Thư Nhã tự hạ thấp bản thân như vậy ngay trước mặt biết bao nhiêu người, dù Triệu Hồng Lăng không muốn chấp nhận lời xin lỗi này cũng chỉ có thể nhận lấy.

Thế nhưng, nếu Triệu Hồng Lăng nhận lời xin lỗi thì chuyện này sẽ thu lại thành ân oán giữa cá nhân.

Lâm Yên trầm mặc nhìn Lâm Thư Nhã, giống như thể lần đầu tiên cô quen biết con người này.

Ha, ngây thơ vô tội, không rành thế sự? Đám phóng viên nghe Lâm Thư Nhã nói xong liên tục gật gù, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể và ủng hộ, những tức giận vừa rồi đều biến mất.

“Lâm Thư Nhã tuy còn nhỏ tuổi những thái độ đối nhân xử thế thật sự rất khiêm tốn lại lễ độ!” “Đúng thế, thật ra truyền thông Vận Chúng cũng xuất phát từ ý tốt thôi mà...”