Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 128: Bạn gái cũng phải là tốt nhất



Bùi Vũ Đường vừa lái xe vừa lấy nước mắt rửa mắt, nói: “Chị dâu làm ơn thương xót, trong xe còn có em với anh hai là hai con cẩu độc thân' đây này!” Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, để lộ nụ cười bất đắc dĩ.

Lâm Yên nghe vậy lập tức đỏ bừng cả hai má.

Câu nói vừa rồi hoàn toàn là do cô vô thức nói ra, chờ đến khi nói ra rồi thì chính cô cũng phải giật cả mình.

Ôi! Cô đã nhập tâm vào vai diễn quá rồi sao? Thế mà vừa rồi cô không thể phân biệt được đâu là lời nói để dỗ Bùi Duật Thành đâu là lời nói thật lòng.

Lâm Yên ho nhẹ, nói: “Nói chung, tôi rất cảm ơn sự tin tưởng của ngài Bùi, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt vấn đề này.” Trong lúc ba người nói chuyện, chiếc xe đã xuyên qua hàng vạn người hâm mộ, an toàn đi ra bên ngoài.

Lâm Yên vẫn còn hơi sợ hãi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ai mà ngờ cô sẽ cùng Bùi Nam Nhứ, Bùi Vũ Đường và Bùi Duật Thành ngồi trên cùng một chiếc xe chứ?

Lâm Yên nói địa chỉ nhà mình cho Bùi Vũ Đường, chiếc xe nhanh chóng dùng trước cửa khu nhà.

Bùi Duật Thành xuống xe tiễn Lâm Yên đi vào.

Hai người không nói gì, nhanh chóng đi tới dưới lầu.

Lâm Yên đứng trước mặt anh, tay đua xe máu lạnh không chút cảm xúc lần đầu tiên có cảm giác luống cuống tay chân, nói: “Khụ, ngài Bùi, cảm ơn ngài hôm nay đã tới đón tôi!” “Không cần khách khí, chuyện nên làm.”

Giọng nói của Bùi Duật Thành tương đối xa cách, nói xong còn tự châm một điếu thuốc.

Xem thái độ của Bùi Duật Thành thì có vẻ hiện tại anh cũng thấy không yên lòng, tâm trạng không được tốt lắm.

Chắc là lại đang nghĩ chuyện công việc rồi.

Anh cố ý tới đón cô nên chắc hẳn đã lãng phí rất nhiều thời gian.

Lâm Yên thấy vậy liền lên tiếng: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi lên nhà trước.” Bùi Duật Thành: “Ừ.” Thế là Lâm Yên lạch bạch chuẩn bị chạy lấy người.

“Cô Lâm.”

Lâm Yên còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe anh gọi lại.

“Hửm?” Lâm Yên vô thức xoay người lại, “Sao..” Cô còn chưa kịp hỏi là có chuyện gì thì đột nhiên người đàn ông kia bấm thuốc lá trong tay rồi đi về phía cô.

Tiếp đó là một nụ hôn lành lạnh kèm theo hơi thở tươi mát như đứng giữa rừng rậm xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt chạm vào khóe môi của cô.

Cả người Lâm Yên cứng đờ như hòn đá, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa mới bất ngờ hôn mình, nửa ngày sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm như biển khơi của anh chỉ chứa bóng hình cô.

Bùi Duật Thành thấy Lâm Yên vẫn ngây ra nhìn mình như vậy thì cúi người xuống, hôn lên đôi môi của cô thêm một lần nữa: “...

Ngủ ngon.” Ở nơi sâu thẳm nào đó trong đáy mắt hình như có cái gì đó phá tan xiềng xích xông ra nhưng lại bị anh mạnh mẽ kìm nén lại.