Gần như là trong nháy mắt hai người đi vào đã có vô số ánh mắt khác thường nhìn về phía họ.
“Nhìn! Mau nhìn kìa! Là Lâm Yên! Trời ạ! Da mặt của cô ta dày thật đấy! Cô ta dám đến thật kìa!” “Đây chính là cơ hội để diễn tình nhân với Vệ Từ Phong, sao cô ta có thể bỏ qua chứ? Kể cả có phải quỳ liếm thì cũng nhất định sẽ tới!” “Chậc chậc chậc, lúc nào Vệ tiểu thiên vương tới? Thật muốn nhìn cảnh Vệ tiểu thiên vương phũ cô ta! Nhất định là một vở kịch hay! Tôi không chờ nổi nữa rồi!” Trước đây Đa Đa theo Tưởng Tư Phi, sớm đã quen với việc mọi người đều khách khí lễ độ.
Thế nhưng kể từ khi theo Lâm Yên, chưa đến hai ngày cô nàng đã nghe hết đủ loại lời nói lạnh nhạt.
Đa Đa đen mặt phỉ nhổ nói: “Nói thật, em chạy việc vặt trong đoàn làm phim nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên em thấy một nghệ sĩ tai tiếng, bị người người phỉ nhổ như chị.” Hiện tại trên mạng, chỉ cần đứng ra mắng Lâm Yên là đều trở thành bạn tốt của nhau.
Lâm Yên cười híp mắt nhìn cô nàng: “Ồ? Chị lợi hại như vậy sao? Có thể thống nhất được thẩm mỹ của tất cả mọi người!” Đa Đa giật giật khóe miệng: “Thật không biết làm sao chị có thể không tin không phổi như vậy, chị có biết lần này chị đã đắc tội với ai không? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn ở đây nói mát!” “Về Từ Phong đáng sợ như vậy sao?” Lâm Yên nhướng mày.
Đa Đa lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Dĩ nhiên! Chị chưa bao giờ nghe nói về anh ta sao? Gia thế của Vệ Từ Phong ấy! Trước đây khi anh ta còn chưa vào giới giải trí đã nổi tiếng là đệ nhất công tử Để Độ! Vào giới giải trí rồi thì lại càng ngang ngược, không ai dám trêu chọc, chỉ cần một chuyện nhỏ khiến anh ta không vừa ý là có thể làm loạn đến mức long trời lở đất! Lần trước chị cọ nhiệt” anh ta, anh ta không truy cứu đã là may mắn lắm rồi.
Lần này lại tạo ra scandal như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Đa Đa càng nói càng hăng: “Cho nên, rốt cuộc sao chị lại làm xằng làm bậy sau lưng chị Lăng? Scandal thế này mà cũng dám dựng ra, chị không muốn sống nữa à?” Lâm Yên chớp mắt nói: “Ai nói scandal này là do chị dựng ra?” Đa Đa: “Không phải chị thì là ai?”
Lâm Yên: “Chị làm gì có tiền, lấy cái gì để mua tin?” Đa Đa bị câu hỏi ngược này của Lâm Yên làm cho cứng miệng: “...” Trong khoảng thời gian này cô nàng có thể khẳng định được một điều, Lâm Yên cực cực cực cực kì nghèo.
Quần áo đều là những nhãn hiệu bình thường, túi đeo đều là túi vải cũ nát, trên đó còn in hai chữ chói mù mắt người nhìn “Nhanh nhất”.
Trong tình huống nguy hiểm như vậy mà hôm nay Lâm Yên còn đi tàu điện ngầm tới đây, đơn giản là loại người cần tiền không cần mạng.
Cả những gì Lâm Yên đăng trên weibo mấy ngày qua nữa, cô còn không nhìn thấy tức là không có mắt rồi.
Lâm Yên thấy Đa Đa cứng họng thì bật cười vỗ vai cô nàng, nói: “Hơn nữa, với thực lực của chị thì không cần phải tốn tiền vô bổ như vậy.” Đa Đa: “...” Ha ha ha, chị vui vẻ là được.