Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 136: Để cho cô biết như thế nào gọi là đẹp!



Kevin: “Lâu? Đây chỉ là trang điểm đơn giản, làm tóc còn cần nửa tiếng, thời gian thay đồ thì không biết.” “Không thể nào.” Lâm Yên trông như sắp chết đến nơi.

Kevin trợn trắng mắt: “Trước đây cô chưa từng trang điểm à? Trước đây trang điểm không tốn thời gian như thế này à? Rất nhiều nghệ sĩ bắt đầu trang điểm từ lúc mặt trời mọc đấy!” “Lúc trước tôi...

nhiều nhất là nửa tiếng đã xong rồi.” Lâm Yên lí nhí nói.

Kevin đen mặt, không nhịn được nữa phải rống lên: “Cô là một nghệ sĩ! Bình thường như vậy cũng được nhưng muốn quay phim mà chỉ trang điểm có nửa tiếng để cho quý xem à? Khó trách tại sao tôi thấy cô điều kiện tốt như vậy

mà mấy lần xuất hiện trước đây chẳng có nổi một lần trang điểm với tạo hình có thể nhìn được! Cô như thế này, cho dù có đang trong trạng thái không tốt đi chăng nữa cũng không thể biến thành như vậy mới đúng! Rốt cuộc cô tìm chuyên viên trang điểm kiểu gì vậy? Đây là phung phí của trời! Là phạm tội!” Lâm Yên rụt cổ, chẳng hiểu sao lại đột nhiên bị mắng lút đầu.

Hết cách, cô vốn không am hiểu mấy thứ này, đều do Lâm Thư Nhã sắp xếp giúp cả.

Có phải chuyên viên trang điểm này bị bệnh cầu toàn không? Dù cô có xấu cũng là chuyện của cô, đâu có ảnh hưởng gì đến anh ta? “Vậy sao? Tôi cảm thấy cũng đẹp mà...” Lâm Yên yếu ớt nói.

Thậm chí còn nhanh, bớt được bao nhiêu việc.

Dường như Kevin bị thẩm mỹ đáng sợ của Lâm Yên làm cho câm nín, anh ta cầm lấy cọ trang điểm, chống eo nói một cách đầy tức giận: “Đẹp cái đầu cô! Hôm nay bà đây nhất định phải cho cô biết thế nào mới là đẹp!” Kevin kéo mặt Lâm Yên lại bắt đầu tỉ mỉ trang điểm giúp cô.

Kevin không ngừng cảm thán làn da của cô quá đẹp, ngũ quan hoàn mỹ, thuận miệng hỏi: “Lúc trước cô làm nghề gì, vẫn là nghệ sĩ sao?” “Trước đây...” Người Lâm Yên hơi run lên, trả lời một cách qua loa: “Trước đây không phải nghệ sĩ, công việc trước đây của tôi khá cẩu thả, người làm nghề đó đa phần đều là con trai.” Kevin lộ ra biểu cảm quả nhiên như vậy: “Chẳng trách, vậy sao sau đó cô lại muốn vào nghề này?”

Lâm Yên: “Vì kiếm được nhiều tiền nha!” Kevin: “Okay...” Vốn còn tưởng cô sẽ nói cái gì mà vì lý tưởng bla bla, thế nhưng câu trả lời thẳng thắn này lại không khiến người ta phản cảm.

Kevin nhìn trang phục của cô, không nhịn được đành phải lên tiếng: “Dựa theo những quảng cáo và phim cô từng đóng trước đây thì thu nhập cũng ổn, không đến mức nghèo như thế này? Xem cái bộ dạng cô này, không mua quần áo, không mua túi xách cũng không mua mỹ phẩm, rốt cuộc tiến của cô đi đâu...” “Ha ha, tôi không có hứng thú với mấy cái đó...” Lâm Yên hàm hồ trả lời cho qua, tránh đi câu hỏi này.

Tiền cô kiếm được, một phần dành cho Lâm Thư Nhã, một phần gửi đến Nhà Của Thiên Thần, còn một phần lớn đều ném vào...

quỹ từ thiện Bảo Bối Về Nhà.

Thời gian trôi qua, tựa hồ tất cả mọi người đều đã quên rằng cô còn có một cậu em trai thất lạc từ nhỏ.

Nhưng mà cô không thể quên...

Mỗi lần nhớ đến dáng người nho nhỏ ngày ngày bám sau mình, trái tim của cô lại đau như bị dao cắt.

Mấy năm nay, cô sợ mẹ mình bị kích thích nên không dám nhắc đến dù chỉ một chữ trước mặt bà, thế nhưng cô chưa bao giờ quên cũng chưa bao giờ từ bỏ.

Chỉ cần cô còn sống một ngày thì sẽ thêm một ngày không ngừng tìm kiếm, cô nhất định phải đưa được em trai trở về!