Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 467: Cô l m, tôi đang chờ cô



Dưới ánh đèn, Bùi Duật Thành đang hơi nghiêng người ngồi trên ghế.

Kính của anh đã được tháo xuống, ở bên cạnh là một tập tài liệu vẫn còn đang mở, đôi mắt khép lại có vẻ như là đang ngủ...

(*) Huyền quan: một thuật ngữ phong thủy, chỉ khoảng không gian từ cửa ra vào đến phòng khách.

Lâm Yên không ngờ rằng đã muộn thế này mà Bùi Duật Thành vẫn còn ở phòng khách, bèn di chuyển nhẹ chân nhẹ tay hơn nữa.

Muộn thế này rồi sao anh còn chưa đi ngủ? Nếu là làm việc thì sao không tới thư phòng? Có vẻ như Bùi Duật Thành ngủ không sâu, Lâm Yên vừa mới tới gần, anh đã chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt của anh mang theo chút mơ hồ, sau khi nhìn rõ trước mặt là Lâm Yên thì mới tỉnh táo lại.

Anh cầm lấy kính mắt, đeo lên.

“Về rồi.” Lâm Yên gật đầu, nói: “Hôm nay có chuyện cần bàn bạc với ông ngoại nên tôi về hơi muộn.

Có phải tôi đã làm phiền đến ngài rồi không?” Từ sau khi Lâm Yên nói câu “ngài có nghĩa là anh luôn ở trong tim em” thì Bùi Duật Thành đã không còn có ý kiến với chuyện cô gọi anh là “ngài” nữa.

Bùi Duật Thành xoa xoa mi tâm, đứng dậy nói: “Có đói không? Tôi có để cơm lại cho cô.” Lâm Yên nghe vậy lập tức căng thẳng, cô nuốt nước bọt nói: “Cảm ơn ngài, nhưng mà không cần đâu, tôi đã ăn tối rồi.

Hơn nữa ngài cũng biết mà, nghệ sĩ như chúng tôi luôn phải giữ dáng, không được ăn nhiều.” Bùi Duật Thành nghe xong thì không tiếp tục ép buộc nữa: “Ừ, thế thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Lâm Yên gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, ngài cũng thế ạ.” Nói xong, lại thuận mồm hỏi thêm một câu: “Ngài đang làm việc ạ?” “Ừ, có chuyện gì không?” Bùi Duật Thành hỏi.

Lâm Yên gãi đầu, đáp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy kỳ lạ thôi, chẳng lẽ ngài có thói quen làm việc ở phòng khách à? Hơn nữa, cũng đã muộn thế này rồi sao không tới thư phòng?” Dù sao ngồi trong thư phòng cũng thoải mái hơn ngồi trên sofa ở đây đúng không?

Cô nhớ hình như đây không phải lần đầu tiên cô thấy Bùi Duật Thành làm việc trong phòng khách, hơn nữa đã muộn lắm rồi mà anh vẫn còn ở đây.

Điều này khiến Lâm Yên thấy hơi thắc mắc cho nên cô mới hỏi như vậy.

Bùi Duật Thành nghe xong, lông mày hơi nhướng lên, hỏi: “Cô Lâm...

thật sự không biết?” “Hả?” Lâm Yên chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt: “Tôi...

biết sao?” Sao cô lại biết được chứ? Cô đâu thể đọc được suy nghĩ của Bùi Duật Thành! Bùi Duật Thành nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của cô thì hơi bất đắc dĩ, anh nâng mắt lên nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Cô Lâm, tôi đang chờ cô.” Tôi đang chờ cô...

Lâm Yên chớp mắt, rồi lại chớp mắt thêm một cái nữa.

Một lúc lâu sau, cô mới hiểu ý câu nói vừa rồi của Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành và chờ cô nên mới làm việc ở phòng khách??? Không đợi Lâm Yên hồi hồn lại, Bùi Duật Thành đã tiếp tục nói: “Làm việc ở phòng khách không phải là vì thói quen, mà là vì có thể được nhìn thấy cô Lâm nhiều hơn một chút.” Lâm Yên: “...” Câu nói này của Bùi Duật Thành...

đã thẳng thắn đến mức không thể thắng thắn hơn.

Nếu cô mà còn không hiểu thì cô không phải người phụ nữ thẳng thắn mà là người phụ nữ thiểu năng mất rồi! Bùi Duật Thành thấy rốt cuộc cô cũng hiểu được ý của mình thì trong mắt ánh lên vẻ hài lòng.