Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 69: Nhất định phải cho mẹ một cuộc sống tốt



Thế nhưng, dù có vậy vẫn không thể nào che giấu được dung mạo và phong thái của bà.

“Sao con mua nhiều đồ vậy? Mẹ đâu có dùng được, thật lãng phí.” Hạ Mộ Vân nhận lấy túi lớn túi bé trong tay Lâm Yên, cau mày nói.

Sau khi vào nhà, hơi nóng lập tức phả vào mặt, chiếc quạt điện cũ kĩ vẫn đang lờ đờ chạy.

“Mẹ, không đáng bao nhiêu tiền đâu, con đã tìm được việc rồi.” Lâm Yến nhìn Hạ Mộ Vân, cảm xúc không tên trong lòng không biết nên diễn tả thế nào.

Hiện giờ, mẹ cô vẫn sống ở vùng ngoại ô cách thành phố rất xa.

Trước kia, cô ở nước ngoài kiếm được không ít tiền, thế nhưng lần nào cô gửi tiền về cho bà, bà đều trả lại.

Cô mua nhà cho bà, bà cũng không chịu ở, nói là cô làm việc vất vả, kiếm tiền không dễ dàng cho nên có nói thế nào đi nữa bà vẫn không chịu nhận lấy.

Thật ra trong lòng Lâm Yên hiểu hết, nút thắt trong lòng mẹ cô quá chặt, bà đang dùng cách này để tự trừng phạt chính bản thân mình.

“Tìm được việc cũng là tự mình vất vả kiếm tiền, mẹ ở đây không thiếu thứ gì, cũng có tiền.

Nếu con thiếu tiền cứ bảo mẹ, một bức tranh của mẹ bán được rất nhiều tiền đấy.” Hạ Mộ Vân nhìn Lâm Yên, dịu dàng cười nói.

Không đợi Lâm Yên lên tiếng, Hạ Mộ Vân đã nói tiếp: “Con ngồi đợi một lát, đợi mẹ lấy chút đồ rồi hai chúng ta qua nhà ông bà.” “Vâng ạ.” Lâm Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Yên ngồi trên ghế sofa, đưa mắt đánh giá xung quanh.

Trên tường treo rất nhiều tranh chữ, chúng được bảo quản rất tốt, thậm chí còn không dính chút bụi bặm.

Đó đều là những tác phẩm tâm đắc của mẹ cô, từ nhỏ mẹ cô đã luyện chữ vẽ tranh, tranh của bà vẽ ra vô cùng sống động.

Mặc dù mẹ cô nói tranh của bà có thể bán đi, không lo ăn uống, nhưng Lâm Yên cũng biết, nào có ai đến mua tranh của mẹ cô.

Tranh của mẹ cô chưa hề được bán đi dù chỉ là một bức.

Quanh ghế sofa để đầy giấy vụn cùng những vỏ chai đồ uống bỏ đi.

Khóe mắt của Lâm Yên hơi cay cay, cô nhìn thoáng qua người đang bận rộn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Sức khỏe của mẹ cô đã không tốt, lại không có việc làm.

Trước kia Uông Cảnh Dương đã từng nói với cô, cậu ta thấy mẹ cô nhặt vỏ chai đem bán ở trạm thu mua phế liệu.

“Mẹ, con đã thuê nhà rồi, là chung cư, mẹ về ở với con nhé! Ở đây xa xôi quá, cũng bất tiện nữa.” Lâm Yên nói với Hạ Mộ Vân.

Nghe vậy Hạ Mộ Vân chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, bà nói: “Chung cư rộng được bao nhiêu đâu, con ở một mình còn không đủ.” “Đủ mà, hai mẹ con mình ở vẫn còn dư!” Lâm Yên khẩn thiết nói.

“Không chuyển đâu, mẹ ở đây tốt lắm, yên tĩnh với lại cũng thành quen rồi.

Con thường xuyên qua thăm mẹ là được.” Hạ Mộ Vân không quay đầu lại, nói.

Lâm Yên biết tính của mẹ mình, bà đã nói không đi thì dù thế nào cũng sẽ không về ở cùng với cô.

Cô cũng biết không phải mẹ cô không muốn sống một cuộc sống tốt hơn, nhưng bà lại không muốn mình liên lụy đến con cái.

Nghĩ lại trước đây, mẹ cô cũng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, thế nhưng bây giờ lại rơi vào bước đường này...

Lâm Yên âm thầm thề rằng, cô nhất định phải cho mẹ cô một cuộc sống tốt, bất kể giá nào!