Không ai lại đi đầu tư cho một đội xe có thứ hạng đếm ngược từ dưới lên cả.” “Lão Thang...
ba, đó chẳng phải là trợ thủ đắc lực của ba hồi trước sao? Hay là ba gọi điện thương lượng với hắn...” Hạ Hùng nói.
“Anh cả, thôi đừng nói nữa, cái tên súc sinh kia vẫn luôn phá hoại đội xe của chúng ta! Mấy lần chúng ta phải ra đường đua đều do hắn ta làm ra cả.
Tìm hắn ta thương lượng?” Hạ Lương cười nhạt, “Trừ khi chúng ta có thể thắng được đội xe của hắn ta.” “Đội xe của lão Thang cũng không phải dạng vừa, hắn nuôi được không ít tay đua giỏi! Mà kể cả không tính đến tay đua, chỉ riêng phần cứng chúng ta cũng không có cửa để so sánh với đội xe của hắn.” Hạ Hùng ngẫm nghĩ rồi nói.
Đột nhiên, có tiếng đập cửa truyền tới.
Hạ Nhạc Phong đứng lên đi mở cửa.
“Chú Thang?” Thấy người tới, Hạ Nhạc Phong hơi bất ngờ.
Ở cửa, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da màu đen, mái tóc vuốt keo chải ngược ra sau, vẻ mặt nghênh ngang đi vào, “Lão gia tử, tôi tới thăm ông đây!” “Thang Chấn Anh! Hôm nay là ngày họp mặt gia đình tôi, tôi không nhớ rằng có mời anh” Ông lão nhìn về phía người đàn ông trung niên, giọng nói không mang chút cảm xúc nào.
“Lão gia tử, xem ông nói gì kìa! Hôm nay tôi đến không phải xin ông miếng cơm ăn.
Dù thế nào đi nữa thì tôi có ngày hôm nay cũng là nhờ ông bồi dưỡng ra, hôm nay tôi đến đây là để báo ơn!” Gã đàn ông trung niên cười, nói.
“Ông có ý gì?” Ông lão hỏi.
“Ha ha, lão gia tử, chắc ông cũng biết tình hình đội xe của ông hiện giờ rồi đấy! Trận tiếp theo là trận đấu đào thải của mấy người, vừa khéo đối thủ của mấy người lại là đội xe tôi.
Nhìn thôi cũng biết, phần thắng của mấy người là bằng không, đằng nào cũng bị giải tán, chẳng thà bán lại cho tôi! Ít nhất...
còn kiếm được mấy đồng nhét vào túi.
Ông thấy tôi nói có đúng không?” Gã đàn ông cười nói.
“Nói xong chưa?” Ông lão siết chặt nắm tay.
“Nói xong rồi, ý của ông thế nào?” Gã đàn ông trung niên nói.
“Cút!” Ông lão lạnh giọng.
Ông lão nói xong, sắc mặt của gã đàn ông trung niên cũng thay đổi, gã cười lạnh: “Tôi nói này, tôi cho ông mặt mũi mà ông còn không cần! Đội xe rách nát của ông, tôi đồng ý bỏ tiền ra mua lại đó là vinh hạnh của ông.
Chờ tới lúc thi đấu rồi, cả nhà ông có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không thèm! Cả nhà ông vì giữ cái đội xe rách nát đó, giờ đến ăn cơm cũng thành vấn đề ấy nhỉ? Còn coi như báu lắm?”
“Mày cút, cút ngay!” Bác hai - Hạ Lương đứng bật dậy, hung tợn ném chén rượu xuống chân gã đàn ông trung niên.
“Ha ha ha, được được được, tôi đi tôi đi...
tôi sẽ để mấy người mở to mắt nhìn cái đội xe rách nát của mấy người đáng thương đến thế nào, rác rưởi đến thế nào! Tôi sẽ đích thân tiễn mấy người rời khỏi đường đua mãi mãi! Nửa tháng sau, chúng ta gặp lại nhau ở trên đường đua!” Gã đàn ông trung niên không ngừng gật đầu, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.