Sau đó là năm sáu người đại diện nghệ sĩ hùng hổ chen chúc chui vào.
Triệu Hồng Lăng lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm tục thản nhiên, lạnh lẽo nhìn vào đám người vừa mới tiến vào: “Có chuyện à?” Đám người hùng hổ như đến hỏi tội, gã đàn ông cầm đầu vỗ bàn rống lên: “Triệu Hồng Lăng! Cô còn mặt mũi để hỏi! Có mỗi chuyện giữ chân một người mà cũng không làm được! Tưởng Tư Phi là nghệ sĩ tuyến 1 duy nhất của công ty chúng ta, cô ta đi rồi, cô có biết nó ảnh hưởng lớn tới thế nào đối với công ty không!” “Đúng vậy! Chọc phải rắc rối lớn như vậy cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!” “Không có Tưởng Tư Phi thì cô còn chẳng bằng một người đại diện hạng ba! Lấy tư cách gì để ngồi vào cái ghế Giám đốc phòng Kinh doanh và Quản lý này chứ!” Đối mặt với sự lên án công khai này, Đa Đa đứng bên nghe mà tức đến gần chết: “Này! Mấy người quá đáng vừa vừa thôi! Tưởng Tư Phi có giỏi thế nào đi nữa cũng là do một tay chị Lăng dẫn dắt! Không có chị Lăng thì công ty chúng ta có thể có được một nghệ sĩ tuyến 1 sao?” Một nữ đại diện trang điểm xinh đẹp cười nhạt: “Còn mặt mũi mà nói cơ đấy! Còn chẳng phải vì cô ta dùng tiền của công ty để nuôi người của mình sao? Vì nuôi Tưởng Tư Phi mà cướp đoạt biết bao nhiêu tài nguyên cùng với tài chính của bọn tôi! Bây giờ thì người chạy mất rồi, gà bay trứng vỡ, khiến công ty tổn thất lớn!” Đa Đa tức giận phản bác: “Nói bậy! Rất nhiều tài nguyên là do chị Lăng chạy vạy từng nơi để giành lấy! Nếu chỉ dựa vào công ty thì các người thì sao? Có bản lĩnh sao không nuôi ra một nghệ sĩ tuyến 1 đi!” Đa Đa còn định nói tiếp nhưng bị Triệu Hồng Lăng kéo lại: “Đa Đa, không cần nói nữa.” Đám người đại diện kia vẫn nhao nhao chất vấn: “Triệu Hồng Lăng! Mặc kệ thế nào cô cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích!” Cửa phòng mở rộng, bên ngoài các nhân viên cùng các nghệ sĩ trong công ty đều đang nhìn vào bóng chuyện.
Bình thường Triệu Hồng Lăng đối nhân xử thế không hề nể tình ai, cho nên hiện tại không ít người đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Một nghệ sĩ tuyến 2 khoanh tay trước ngực, khinh thường nói: “Không có Tưởng Tư Phi thì Triệu Hồng Lăng là cái thá gì? Có tư cách gì ngồi ở vị trí giám đốc phòng? Nếu không phải do cô ta cướp đoạt hết tài nguyên của công ty thì sao chúng ta có thể bị đè ép như thế này? Bây giờ gặp báo ứng rồi đấy!” Vài nghệ sĩ khác bên cạnh cũng phụ họa: “Lại còn không phải à, tôi thấy bây giờ cô ta chỉ xứng đáng dẫn dắt loại nghệ sĩ như Lâm Yên thôi!” “Ha ha ha, thảo nào mà gọi Lâm Yên về! Tôi thấy cô ta cùng đường rồi...”.
Người nghệ sĩ kia nói năng chẳng chút giữ ý, nói to đến mức toàn bộ người trong phòng đều có thể nghe thấy.