Lâm Yên đọc hết tất cả các bình luận bên dưới, thấy Một Đóa Pháo Hoa liều mạng nói đỡ cho mình như vậy, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác khó nói thành lời.
Cái cảm giác được người khác tin tưởng và bảo vệ.
Thì ra cô không chỉ có một mình, thì ra cũng có người cố gắng bảo vệ cô.
Từ trước tới giờ cô thật sự không quá hiểu về cái nghề gọi là người nổi tiếng này.
Kể cả lúc vì Hàn Dật Hiên mà chọn con đường này, hay là lúc quyết tâm làm việc nghiêm túc cũng chỉ vì để có thể sống tốt hơn.
Thế nhưng vào giờ phút này, cô đã phát hiện ra ý nghĩa của công việc này.
Lâm Yên gọi điện cho Uông Cảnh Dương, nhờ cậu ta mua giúp cô chút đồ dùng và thức ăn, rồi sau đó bắt đầu bế quan.
Đêm khuya, dưới ánh đèn, Lâm Yên tập luyện hoàn thiện diễn xuất của mình.
Cô không xuất thân từ nền đào tạo chính quy, cũng không trải qua bất cứ trường lớp đào tạo chuyên nghiệp nào nên chỉ có thể dựa vào khả năng lĩnh ngộ của bản thân mày mò, chinh phục lĩnh vực hoàn toàn mới này từng chút một.
Chớp mắt một tuần trôi qua, Lâm Yên đã đọc hết tất cả những cuốn sách có liên quan đến diễn xuất rồi xem đi xem lại rất nhiều tư liệu điện ảnh, sau đó tự mình tập diễn theo.
Đối với một người mới chưa hề biết gì thì vấn đề khó khăn nhất chính là khi đối mặt với ống kính máy quay.
Khi đó cảm giác lúng túng mất tự nhiên sẽ lớn hơn gấp trăm lần bình thường.
Cũng may, ngay từ năm mười tám tuổi Lâm Yên đã chinh chiến trên khắp các đường đua lớn nên cổ có tố chất tâm lý rất mạnh.
Cô rất thành thạo trong việc loại bỏ những yếu tố bên ngoài có thể ảnh hưởng đến mình nên chẳng hề gặp khó khăn nào đối với vấn đề này.
Cho dù là dưới con mắt của hàng vạn người nhìn vào thì cô vẫn có thể bình tĩnh tự tin, đây chính là điểm mạnh lớn nhất của cô.
Vậy nên cô chỉ cần nắm được kỹ xảo diễn xuất, hoàn toàn hiểu rõ tinh túy trong nhân vật mà mình diễn là được.
Việc xem qua rất nhiều sách về diễn xuất cũng giúp ích cho cô rất nhiều.
Sau đó lại thông qua những video mà Bùi Vũ Đường gửi tới rồi nghiền ngẫm từng hành động, thần thái, giọng điệu trong từng câu nói của Bùi Duật Thành.
Nếu có thể diễn được cảm giác bằng một phần mười của Bùi Duật Thành thì cô cũng có thể tự tin diễn ra một nữ tổng tài bá đạo.
Lâm Yên nhìn gương luyện tập ánh mắt của mình, cuối cùng luyện đến mức muốn hóa điên.
“Phù...
mệt chết mất...
nghỉ một chút đã...” Lâm Yên kiệt sức nằm bẹp trên bàn trang điểm.
Quả nhiên tổng tài bá đạo không dễ bắt chước như vậy, nếu như không khống chế tốt thì chỉ cần sơ suất một chút sẽ diễn rất mất tự nhiên, rất ngu ngốc.
Lâm Yên đang cảm thán thì chẳng biết nghĩ đến cái gì mà cả người ngẩn ra.
Cô đột nhiên phát hiện ra rằng...
từ sau lần gặp mặt ở biệt thự, đã một tuần rồi Bùi Duật Thành không hề tìm cô.
Một tuần không hề tìm cô! Lâm Yên chỉ cần tập trung làm việc sẽ quên hết mọi thứ xung quanh, gần đây cô mải mê luyện tập diễn xuất nên suýt chút nữa quên mất chuyện mình mới có thêm một anh bạn trai.
Trời ạ! Sao cô lại quên mất quả bom hẹn giờ này chứ? Rốt cuộc Bùi Duật Thành có ý gì?
Tuy cô là một người con gái “thép” nhưng dù gì cũng từng yêu đương.
Dưới tình huống bình thường, người yêu với nhau mà suốt một khoảng thời gian lâu như vậy chẳng có nổi một cuộc điện thoại, thì đầu bình thường được?
Liệu có phải Bùi Duật Thành cũng giống cô, quên mất chuyện này rồi?