Ám sát của Tướng quân đối với hai nhà Quân Lãnh kỳ thực chưa bao giờ giánđoạn, nhất là với Quân gia. Không nói đến chuyện cha mẹ Quân Ngân chínhlà bị ám sát bỏ mình, Quân Ngân tiếp nhận chức vụ gia chủ ba năm, ám sát gặp phải cũng là nhiều vô số kể, cuối cùng, vẫn không thể đào thoát.
Quả thực như Tần Hiên nói, phụ thân lần này chỉ mất chân, nhưng lần sau thì sao, lần sau nữa thì sao.
Nếu cũng giống như Quân Ngân…
Lãnh Tử Diễm không dám nghĩ...
Đồng dạng, hai nhà Quân Lãnh được Thừa tướng hỗ trợ cũng từng dùng sát thủcấp S ám sát Tướng quân, đáng tiếc mấy lần hành động đều chấm dứt thấtbại. Dù có thể đột phá lưới phòng hộ vệ sĩ tinh anh nghiêm mật nhất,cũng khó tạo thành bất cứ thương tổn thực chất nào đối với Tướng quân.
Hai thú nhân được mượn từ chỗ Lăng Diệp để tiến hành nghiên cứu, nhưngtrong khoảng thời gian ngắn, không thể chế tạo ra đạn có thể tổn thươngda thú nhân. Như vậy biện pháp duy nhất - bom người.
Do ai đảmđương, làm thế nào tiếp cận Tướng quân, uy lực bom có thể một kích toimạng hay không, những thứ đó đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ củaLãnh gia.
Cái họ cần làm, chỉ là tìm cơ hội giới thiệu Tần Hiên vào Quân bộ.
Sự tình thành công, diệt trừ kình địch Tướng quân, Lãnh gia quan hệ tốtđẹp cùng Hoàng thất và Thừa tướng lập tức ngồi làm ngư ông đắc lợi, sựtình thất bại, tội cũng không chí tử.
Đây là canh bạc sẽ không thua đến vốn gốc, Lãnh Thừa Phong không có lý do không đồng ý.
Bất quá, trên bữa tiệc hoàng cung cuối tuần, nghe lời ong tiếng ve xungquanh, Lãnh Thừa Phong lại một lòng vặn vẹo. Hắn vốn đã chán ghét thânthể dị dạng của Lãnh Tử Diễm, đám quý tộc thích lời ra tiếng vào này lại công khai lan truyền giai thoại phong lưu của con hắn. Sự kiện "hìnhảnh" lần trước, các trưởng lão bỏ qua cho Lãnh Tử Diễm, sau này lại bịngười có tâm truyền ra. Những "tình nhân cũ" từng ngại Lãnh gia uy hiếpmà giữ mồm giữ miệng hết người này đến người khác bốc ra như nấm mọc sau mưa, lời lẽ nghiêm khắc chỉ trích Lãnh thị bạo lực bức hại, hai phụ tửmất không ít tâm sức mới áp chế sự tình một lần nữa.
Mà hiện tại, khi thấy rõ đi cùng Tướng quân tham dự bữa tiệc hoàng cung ngoại trừhai vị công tử còn có thiếu gia Lãnh thị, xã hội thượng lưu khứu giáclinh mẫn lập tức ngửi được mùi nào đó.
Bữa tiệc là thiết đãi mấytướng lĩnh cao cấp từ Ngọc Hoàn đế quốc tới thăm hỏi, bệ hạ từ thế, quan hệ giương cung bạt kiếm của hai nước hết sức căng thẳng. Tướng lĩnh cao cấp thăm hỏi, nói là vì hòa bình hai nước, trên thực tế, bất quá là"gửi lời hỏi thăm" có lệ trước khi khai chiến.
Đại sảnh xa hoa,lộ rõ khí phái hoàng gia, có tư cách tham dự đều là nhân vật có quyềnthế một lời đảo đất - Hoàng thất phái, Tướng quân phái, Thừa tướng phái. Hai phụ tử Lãnh gia, một người cùng Thừa tướng nâng cốc vui vẻ, mộtngười im lặng bồi bên cạnh Tướng quân, hạ mi rũ mắt - thật sự rất đángtỉ mỉ nghiên cứu.
Thế lực Quân bộ như mặt trời ban trưa, đạichiến lại sắp tới, ai không muốn vào chạm ly một cái? Lãnh gia ở haigiới chính trị thương mại hô phong hoán vũ, ở Quân bộ lại là trốngkhông, bây giờ Lãnh gia thiếu gia vào Quân bộ, đối với Lãnh gia đang bấp bênh, cơ hồ tương đương chích một liều thuốc trợ tim.
Nhưng Tướng quân trước đó còn muốn đuổi cùng giết tận Lănh gia, tại sao đột ngột thay đổi chiều gió?
Các khách quý cười rất ái muội - Lãnh thiếu gia lại leo lên giường ấy mà.
Trong góc, mấy vị đối thủ Lãnh gia căm giận chạm ly, chanh chua thì thào kẻnào đó lòng dạ độc ác cũng không lo mông nhi tử bị phụ tử Tướng quân đâm nát.
" Khắp nơi đều đang xì xầm nói ngươi." Lăng Diệp tiến đến bên cạnh Lãnh Tử Diễm, lạnh lùng nói. "Hài lòng?"
Lãnh Tử Diễm dùng ánh mắt thô bạo ghìm y. "Ngươi là đang cười trên nỗi đau của người khác?"
" Ta cũng không phải ngươi, nhân phẩm ta tốt hơn ngươi rất nhiều." Làm bộ làm tịch cùng đối phương chạm ly, mặt mỉm cười, thanh âm lại lộ ra hàn ý dày đặc rõ ràng. "Cười trên nỗi đau của người khác, bỏ đá xuống giếng,loại chuyện này là ngươi tinh thông, không phải ta." Nói tới đây, y caumày xuống, sắc mặt vốn âm u lại trầm xuống mấy phần, đương nhiên là nhớtới ký ức không thoải mái trong đoạn quá khứ nào đó.
Lãnh Tử Diễm xoay mặt đi, Tướng quân đang nói chuyện cùng bộ trưởng bộ quốc phòng,Lăng Dã bên cạnh lặng yên lui bước. "Dă Kê được sủng ái hơn ngươi."
" Chuyển đề tài đả kích ta?" Lăng Diệp không cho là đúng. "Một phần bachức vị quan trọng trong Quân bộ đều do thú nhân trong tộc đảm đương,nếu thật sự ta phải cùng Dã Kê tranh một sống một chết, ngươi xem họ lànghe ta hay là nghe hắn."
" Phải." Lãnh Tử Diễm cười. "Lăng thiếu gia có năng lực."
Lăng Diệp trở về chỗ cũ, lời này là khen hay chê?
" Lăng công tử." Nhân vật số bảy lãnh diễm động lòng người của Quân bộNgọc Hoàn đế quốc nhanh nhẹn đi tới, nhấc váy cười dịu dàng khom lưng."Có thể mời ngươi nhảy một điệu không?"
Ánh mắt toàn trường bất động thanh sắc bay tới.
Ai chẳng biết nữ nhân xinh đẹp này là tình nhân của Hắc Hổ Tướng quân từng bị Lăng Diệp một súng nứt đầu.
Lăng Diệp không động đậy, dùng một ánh mắt nguy hiểm nhìn kỹ nữ nhân trước mặt.
Nữ nhân ngẩng đầu, mũi nhọn trong mắt có chút ngông nghênh với y.
Trước mắt bao người, Lăng Diệp cười nhẹ đáp lễ, kéo tay nữ nhân địch quốc, chân thành bước về phía sàn khiêu vũ.
Vũ khúc chưa tấu vang, vỗ tay đã là sấm dậy.
Lăng Dã đưa ly rượu cho bồi bàn bên cạnh. "Đại ca, chúng ta cũng ra nhảy?"
" Ngươi biết bước nữ?" Lãnh Tử Diễm nhếch mày.
" Giáo sư lễ nghi chỉ dạy ta bước nam." Lăng Dã thành thật.
" Ta cũng vậy." Cho nên phải tìm nữ nhân khiêu vũ...
Lăng Diệp nhảy không bao lâu, Lãnh Tử Diễm liền đi đến phòng nghỉ bên hôngđại sảnh. Lăng Dã hàn huyên mấy câu cùng mấy vị đại thần nịnh bợ y, cáolỗi với phụ thân một cái, bám theo mà đi. Lãnh Tử Diễm nằm trên sô pha,tay che trán, bộ dạng mệt mỏi đến không chịu được, Lăng Dã thấy hắn,trong lòng không biết sao nổi lên một ý niệm.
Nam nhân này dùng thân thể khiến y chú ý, sau đó ràng buộc đưa bọn họ mật thiết ở cùng một chỗ.
Nhưng mình thật sự thích hắn sao? Lăng Dã hỏi bản thân.
Y cười khổ lắc đầu. Thời điểm chưa tìm được đáp án, người này cũng đã rời xa mình.
Rời xa...
Y không thích từ này.
Trên cổ có cảm giác ẩm ướt, Lãnh Tử Diễm nháy mắt bừng tỉnh, sau đó hai taybị người thô bạo vặn ra sau, vừa giãy giụa, keng một tiếng - hai tay bịcòng.
Con ngươi nheo lại, chân cong lên. "Ngươi tiến vào làm gì?" Mười phần đề phòng.
" Xem đại ca." Lăng Dã cười nói.
Diện mạo y cực giống Lăng Diệp, thần thái thiếu chút sắc bén so với đốiphương, bất quá Lãnh Tử Diễm tình nguyện thấy sắc mặt âm trầm của LăngDiệp kia, chứ đừng một mình ở chung với kẻ làm toàn thân hắn đều nổi lên ghê tởm.
Cổ bị vuốt ve, ngón tay đối phương khẩy cằm hắn lên, cương ngạnh hôn tới.
" Đã là người của ta, còn làm điệu bộ muốn chống còn mời cái gì?" Lăng Dã lau máu bị Lãnh Tử Diễm cắn ra trên môi, nhếch môi cười, khẩu khí ônnhu mang ý không cho người cự tuyệt. "Đại ca, để ta ôm một cái, ân?"
Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng, thoải mái mở chân ra. "Không muốn làm chết chủng của Lăng gia ngươi, tuỳ ý ngươi làm... Ngô..."
" Chủng của Lăng gia?" Lăng Dã không phục. "Nếu là đứa con của Lăng Diệp, ngươi vẫn sẽ mở miệng ‘chủng của Lăng gia’?"
Lăng Dã sắc mặt hơi đổi, lại nhanh chóng che giấu, vẫn là tư thái vân đạmphong khinh, ngón tay linh hoạt ngả ngớn đẩy áo lễ phục ra hai bên. "Taghen với hắn hay không có liên quan ǵ?" Lăng Dã cười lạnh. "Trong cảmnhận của hắn, đại ca đều quan trọng hơn mọi thứ. Nhưng đại ca vì mộtnguyên nhân nào đó... Cần ta mà không cần hắn!" Bắt được nhũ tiêm thôbạo bóp một cái, nghe đối phương rên rỉ khó có thể khắc chế, ý cười trên mặt càng băng lãnh hơn, y trở thân Lãnh Tử Diễm, kéo quần dài hắnxuống, tiện tay kéo hai tay muốn phản công lên đỉnh đầu, chặt chẽ chếtrụ.
" Muốn lợi dụng ta cứu Lãnh gia các ngươi, lại một chút giác ngộ hiến dâng cũng không có? Thiên hạ cũng không có chuyện tốt nhưvậy." Tiếng lách cách, dây lưng văng ra, dùng đầu gối thúc mông đốiphương, tay th́ ôm eo hắn lên, buộc hắn h́nh thành tư thế quỳ sấp.
" Ngươi như đang chơi điếm!" Lãnh Tử Diễm vùi đầu trên sô pha, không âm không dương nói.
Trong lòng bốc lên một cơn giận dữ, cùng hắn làm chính là quan hệ khách làngchơi cùng gái điếm? "Sai!" Không giận lại cười. "Đại ca so với những kỹnữ kia kém xa, các kỹ nữ đều thức thời, phía dưới đại ca ăn nói dễthương, cái miệng phía trên... A!" "Nhăn mày lại. "Thả lỏng!"
Thân thể dưới người cứng ngắc như thi thể. Nhất là mông, sống chết cứngcăng, y căn bản đâm không vào. Nếu hung hăng vào, tất nhiên lại lộngthương người này.
Lăng Dã biết, Lãnh Tử Diễm đang dùng phương thức này cự tuyệt y!
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
" Ai?" Lăng Dã lạnh lùng quát lớn.
" Xin lỗi..." Thanh niên tiến vào lui bước ra sau. "Ta không biết bên trong có người."
" Ta khóa cửa, ngươi sao lại tiến vào?" Lăng Dã tuyên bố không tin, thânthể nửa đứng dậy, hộ Lãnh Tử Diễm ở phía sau, lời lẽ nghiêm khắc chấtvấn.
" Cửa không có khóa..." Thanh niên tựa hồ cũng ý thức được mình bị hiểu lầm, giơ tay lên, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn.
" Sao thế?" Thanh âm lạnh băng đến từ Lăng Diệp mới tới. Tay cắm trongtúi quần, góc mày tóc may nhiễm chút hơi rượu mỏng mảnh, tầng hơi rượunày lúc thấy rõ tình hình hôn ám bên trong, hừng hực bốc cháy lên. Thânthể vốn tùy ý dựa trên khung cửa căng thẳng tắp, như ngọn giáo vận sứcchờ phát động.
"Oh~" Y châm biếm nói. "Đây là đang diễn trò?"
“Cùng đại ca tùy tiện chơi chút, kẻ kia lại không biết quy củ..." Lăng Dã để lại nửa câu, ý: biết quy củ thì mau cút đi!
Lăng Diệp khoanh tay, ánh mắt khinh miệt liếc mắt thanh niên, thấy rõ tướngmạo đối phương, đồng tử hơi co rút lại. "Người Quân gia?"
" Vâng! Lăng công tử!" Thanh niên mỉm cười. "Tại hạ Quân Tây."
" Ta biết ngươi." Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên ló ra từ sau lưng Lăng Dã, dùng ánh mắt bức nhân ép Lăng Dã cởi bỏ còng tay cho hắn, điềm nhiên nhưkhông nhặt y phục mặc vào. "Cháu họ xa của Quân Ngân, giữ chức bộ ngoạigiao, trước kia luôn ở nước ngoài. Sau khi Quân Ngân chết, ngươi lập tức về nước. Nghe nói ngươi bây giờ ở trong Quân gia cũng không tệ."
" Không ngờ Lãnh thiếu gia lại biết ta."
" Ta phái người tra." Lãnh Tử Diễm không chút kiêng kị, mức độ thản nhiên làm đối phương nhẹ giọng cười. "Ngươi làm việc có phong phạm của QuânNgân, Quân gia có mấy đại lão rất xem trọng ngươi."
Trong khi nói chuyện, Lãnh Tử Diễm đã ăn mặc chỉnh tề lại, đưa danh thiếp cho thanh niên. "Có chuyện gì cứ tới tìm ta."
Tới nửa đêm, khách khứa lần lượt rời đi.
Quân Tây là tới theo phó bộ trưởng bộ ngoại giao, tiễn phó bộ trưởng đi rồi, Quân Tây xoa xoa mi tâm, mở cửa xe mình ra.
Ghế cạnh tay lái có ngồi một nam nhân.
Quân Tây nháy mắt đưa bàn tay qua bên hông, bắt lấy chuôi súng, nam nhânquay đầu, ánh sáng trắng toát ở bãi đỗ xe đánh lên mặt hắn.
" Lãnh Tử Diễm..." Quân Tây nghẹn giọng, tay trên cán súng run lên.
Trầm lặng thật lâu. "Không lên?"
" Lãnh thiếu gia sao lại ở trên xe của ta?"
" Lốp xe ta nổ!"
Lời nói dối sứt sẹo tới cỡ nào, Quân Tây lắc đầu. "Dù là Lãnh gia thiếugia, không mời tự tới, có thể quá không hiểu quy củ hay không?"
" Ngươi cũng không có lộng mở cửa Dã Kê khóa?" Lãnh Tử Diễm nằm ngửa trên ghế xe. "Cao ốc Quân thị ngày mốt bán đấu giá, muốn mượn tiền không? Ta có thể cho ngươi mượn." Hắn nhìn Quân Tây. "Lãi suất chỉ cao hơi thịtrường 0,1 %."
Quân Tây xoay người bước vào cửa xe. "Cao ốc Quân thị là nơi nào, sao ta có thể mua được?"
" Cũng đúng, làm Tướng quân chú ý, mất nhiều hơn được." Quân Tây tiếnvào, Lãnh Tử Diễm có mấy phần bức rức, vẻ mặt phán đoán bất định.
Người chết kia là Quân Ngân, hắn rất chắc chắn, nếu không phải Quân Ngân,trên đời sao lại có người cùng Quân Ngân bộ dạng giống nhau như đúc, khí chất cũng giống nhau như đúc, xuất hiện trên hôn lễ, kết hôn cùng MộcPhi Phi?
Nhưng hiện tại Quân Tây này là ai?
Hắn bảo LíHoàn tra hồ sơ Quân Tây, sáu tuổi theo mẫu thân chuyển đến Phổ Lâm côngquốc, mười sáu tuổi trở về, đi cửa sau vào bộ ngoại giao, sau đó khônglâu, một lần nữa đến đại sứ quán Phổ Lâm công quốc làm thư ký văn phòng.
Lý lịch sơ lược sạch sẽ, không có một điểm đáng ngờ.
Ngoại trừ Tần Hiên, Lãnh Tử Diễm tự nhận là ngýời hiểu rõ Quân Ngân nhất, hắn hiểu rõ mỗi một thần thái, mỗi một động tác của Quân Ngân.
Quá giống.
Có lẽ người khác chỉ cảm thấy khí chất giống nhau, nhưng trong mắt Lãnh Tử Diễm, Quân Tây chính là Quân Ngân.
Động tác lái xe kia giống y hệt, mười ngón tay thon dài thanh tú kia, độ cong môi nhàn nhạt kia, thanh âm trong trẻo kia...
" Phẫu thuật thẩm mỹ đương thời tuy có thể biến gỗ nát thành vàng son,nhưng người trong nghề liếc một cái là có thể nhìn ra dấu vết giải phẫu. Muốn giấu được Tướng quân, chẳng lẽ kỳ thực là thuật dịch dung?" LãnhTử Diễm nghiêng đầu nhìn phong cảnh vụt qua ngoài xe. "Ta đã thấy QuânNgân hoá trang, hết sức tinh diệu, thuật dịch dung thất truyền ba trămnăm trước là được Quân gia các ngươi nắm trong tay sao?" Hắn bóp chặttay, quay đầu, gắt gao chằm chằm nhìn Quân Tây, như muốn tìm bất cứ dấuvết nào để lại trên mặt. " Người chết kia là dịch dung, giả thành QuânNgân?"
" Lãnh thiếu gia tại sao lại nghĩ như vậy?" Quân Tây hỏilại. "Dù theo phỏng đoán của ngươi, dịch dung cũng không thể giấu đượcTướng quân. Dịch dung nhiều nhất thay đổi tướng mạo một người, nhưngmuốn cùng một người khác đạt được trăm phần trăm tương tự..." Y bật cười nói. "Đại khái mặt nạ da người trong tiểu thuyết mới có công năng này."
Mặt Lãnh Tử Diễm vặn vẹo giật giật.
Cảm xúc nào đó như dung nham bị lấp dưới đất, gấp rút muốn phun trào.
" Vậy ngươi rốt cuộc có phải Quân Ngân không?" Hắn lạnh lùng nói. "Phải không?"
" Lãnh thiếu gia..." Thanh âm Quân Tây lộ ra sự bình tĩnh như kim loại. "Ngươi tại sao bám ta không tha?"
" Ta không có..."
Quân Tây thắng gấp, đỗ xe sát lề đường, hít vào một hơi thật sâu, thản nhiên cười nói. "Không bám ta, leo lên xe ta làm gì? Ta còn tưởng là kẻ trộm, định một súng bắn ngươi..."
" Quân Ngân..."
" Ta là Quân Tây." Lạnh giọng ngắt lời hắn. "Xin đừng nhận sai người."
Bắt lấy cánh tay đặt trên tay lái của đối phương. "Nếu ngươi là Quân Tây,dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta sao?" Cũng không biết là phẫnnộ hay kích động, tay đối phương một mực run rẩy, Lãnh Tử Diễm cười thêlương. "Xe cũng không có cách mở, còn muốn ngụy biện?"
Phảng phất như bị chạm tới chỗ thương, Quân Tây cương ngạnh hất bàn tay cầm lấymình ra. " Khăng khăng ngụy biện chính là ngươi! Quân Ngân chết rồi, rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần nữa?"
Trên mặt trắng một mảnh, ánh trăng trên không, đáng sợ đến thấu người. "Ta không tin." Hắn nói. "Ta không tin hắn lại chết."
Quân Tây như sắp ngạt thở, mở mạnh cửa xe, thô bạo hút mấy ngụm khí lạnh,hơi thoát ra từ miệng chậm rãi bay lên. "Không chết thì thế nào?"
Hai người ở trên một cây cầu đá trắng lớn, ngoại trừ xe cộ gào thét mà qua, không một người thừa.
" Không chết thì không thế nào, hắn vẫn là hắn, ta vẫn là ta, hắn sẽkhông để ý ta nữa, thậm chí có thể hận ta." Lãnh Tử Diễm đi đến ven cầu, nước sông hơi kết băng mỏng, cực kỳ giống tâm tình bây giờ của hắn,chậm rãi nheo mắt, thấp giọng nói. "Nhưng nếu hắn chết, "sau này" cũngkhông có, lúc ta nhớ hắn, không thấy được hắn, ngay cả nhìn trộm phía xa cũng không được..."
" Nói đến thật ủy khuất." Quân Tây cười nhạo nói. "Muốn biết ta có phải Quân Ngân không?"
Hào quang trong mắt Lãnh Tử Diễm nháy mắt sáng lên như tinh tú. "Đúng!"
" Cởi áo nhảy xuống đi!" Trên cầu gió lớn, Quân Tây quẹt mạnh cỡ nào cũng không châm thuốc được, y cúi đầu, như đang bảo vệ ngọn lửa từ bật lửa."Nhảy xuống đi, ta liền nói cho ngươi."