Ám Dục Hoành Lưu

Chương 45



Buổi chiều trước hôm thi thử lần đầu tiên, nhà trường cho tan học rất sớm.

Dù sao Chu Giai cũng là lớp phó học tập, phải đi cùng với lớp trưởng và lớp phó* đến phòng làm việc, chủ nhiệm lớp có việc cần phổ biến.

*Mình nghĩ lớp phó này (hay còn gọi là phó lớp trưởng) có thể hiểu là người hỗ trợ lớp trưởng trong việc quản lý bao quát lớp học, giám sát và xử lý các hoạt động chung của lớp.

Đến khi về lớp, bàn ghế đã được kê xong. Bên trái mỗi bàn đều được dán tên và số báo danh thi, rất lộn xộn, hầu như là không cùng lớp. Trong số học sinh của lớp chỉ còn lại một vài học sinh nội trú đang dọn dẹp sách vở trong ngăn bàn.

Lớp trưởng gọi Chu Giai, muốn về cùng cậu. Chu Giai lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra, nhận được tin nhắn của Hà Dã nên cậu kiếm cớ từ chối: “Tôi đang hơi đau bụng, phải đi vệ sinh đã. Cậu cứ về trước đi.”

Lớp trưởng nói muốn chờ Chu Giai nhưng lớp phó đã chen vào: “Tôi về với cậu. Chu Giai, cậu ra sau cùng nhớ khóa cửa lớp.”

Chu Giai lập tức lên tiếng đáp lại: “Được, không thành vấn đề.”

Đến khi trong lớp không còn ai cả, Chu Giai nhìn đồng hồ, đeo cặp xách lên lưng, khóa cửa phòng học lại rồi đi xuống cầu thang thật nhanh, chạy đến thư viện của trường.

Hà Dã nói hắn đang ở tầng bốn thư viện, phải ở lại cho đến khi đóng cửa mới đi, hỏi Chu Giai có tìm hắn không.

Đương nhiên Chu Giai đi, cà thẻ vào thư viện, chạy thẳng lên tầng bốn.

Kệ sách ở tầng bốn thư viện hầu như là sách kỹ năng, không thể hấp dẫn bằng tạp chí, tác phẩm nổi tiếng hay truyện tranh, cho nên có rất ít người lên tới tầng bốn.

Chu Giai thở gấp nhẹ nhàng bước đến, cậu không gọi tên Hà Dã mà đi tìm lần lượt. Kết quả vòng đi vòng lại ra đến cửa cầu thang vẫn không tìm thấy người đâu.

Chu Giai buồn bực nhìn vào bên trong, lại lấy điện thoại ra xem, thấy rõ ràng mấy chữ tầng bốn thư viện hiển thị trên màn hình. Cậu cất điện thoại đi, vào trong tìm tiếp.

Hà Dã cố ý nấp ở kệ sách cuối cùng, mỉm cười. Lúc Chu Giai lại tìm hắn lần nữa, hắn không trốn. Chu Giai đi đến kệ sách cuối cùng, tưởng không có ai ở đây nên đứng ngó nghiêng một lúc, định bụng tìm lướt rồi đi luôn.

Hà Dã dựa người lên kệ, Chu Giai thì mò mẫm tìm kiếm, hắn liền giơ tay ôm chặt lấy cậu, áp lên tường.

Chu Giai giật mình, mở miệng muốn hét lên, Hà Dã giơ tay bịt miệng cậu lại. Miệng hắn kề sát lên tai cậu, nhẹ nhàng thổi ra: “Suỵt, đừng kêu, là anh.”

Chu Giai trừng mắt nhìn hắn, sau khi nhìn xong thì giơ tay gạt bàn tay đang che miệng mình xuống rồi cắn lấy, cắn xong thì chộp vào trong tay thở phì phò: “Mẹ kiếp, em tưởng anh lừa em, không tìm thấy anh đâu.”

Hà Dã cười, tay nhéo má cậu, hạ thấp giọng xuống: “Cố ý đấy. Có phải như thế càng giống vụng trộm hơn không? Có phải kích thích hơn không?”

Chu Giai chớp mắt, khóe miệng nhếch lên lại hạ xuống nhanh chóng, mắt liếc xung quanh, cậu nói: “Anh còn thích đùa? Ai vụng trộm lại chạy đến thư viện chứ?”

Hà Dã hạ tay xuống dưới, ôm lấy eo cậu, cúi đầu hôn, híp mắt nói: “Chỉ cần em ở đâu, chỗ đó cũng có thể vụng trộm.”

Chu Giai ngửa đầu dựa lên tường, há miệng để đầu lưỡi hắn vói vào trong dây dưa trong miệng mình, trong lòng hồi hộp. Cái gì chỉ cần cậu ở đâu là cũng có thể vụng trộm chứ?

WTF? Tên rắn thối này lại lên cơn gì rồi?

Càng ngày càng thích cười, còn biết cợt nhả tán tỉnh. Đây chính là Hà Dã luôn trầm tĩnh lạnh lùng nhìn người khác, cả người lúc nào cũng toát ra vẻ “Đừng tới gần tao, nếu không tao đánh mày” sao?

Dường như hôn vẫn chưa đủ, Chu Giai thở hổn hển cắn lên môi Hà Dã, rúc đầu lên vai hắn cọ cọ, không thể không nói: “Chờ một chút, nghỉ một lát đã…Vừa rồi chạy nhanh, thở không nổi.”

Hà Dã xoa tay lên gáy cậu, lại vuốt tóc cậu, thở dài nói: “Vậy thì không hôn, để dành cho lần sau.”

Chu Giai đẩy hắn ra, liếc xuống đũng quần hắn, huých chân lên. Hà Dã nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, nhướn mày ghìm bắp đùi cậu xuống, chậc một tiếng: “Đừng có chọc anh, em châm lửa rồi lại không cho làm.”

Chu Giai hạ chân xuống đứng ngay ngắn, kéo lại áo trên người bị Hà Dã xoa nắn loạn cả lên, lẩm bẩm nói: “Ai không cho làm chứ? Còn chẳng phải do thời gian anh làm quá là…”

Hà Dã nghe vậy, cười cười dựa lên kệ sách, sau đó thở dài nói: “Đúng là rất khó, muốn chen được vào cái miệng nhỏ đấy cũng không có thời gian, yêu đương kiểu này cũng thảm quá.”

Chu Giai ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị ánh mắt nóng bỏng của Hà Dã khiến cho đỏ mặt.

Chu Giai giơ tay lên chắn tầm mắt, tiến một bước kéo tay Hà Dã đi tìm sách, thấp giọng hỏi: “Anh muốn tìm gì? Em tìm giúp anh.”

Hà Dã nắm chặt tay cậu, đọc tên vài quyển sách, nói: “Chưa chắc đã có, tìm thử xem, tìm không có thì thôi.”

Chu Giai cẩn thận nhìn từng cuốn trên mấy hàng kệ sách mà Hà Dã chỉ, trong lòng không chắc chắn hỏi hắn: “Buổi sáng anh đến phòng làm việc, chủ nhiệm lớp nói sau kỳ thi lần này anh không đi học nữa, là thật sao?”

Hà Dã rút quyển sách ra lật thử, nói: “Thật.”

Chu Giai do dự, mãi mới đi đến gần hắn, chống tay lên kệ sách nhìn hắn, lại hỏi: “Anh không tính đến chuyện lên Đại học sao?”

Hà Dã gập sách lại, cũng nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Không học. Với thành tích này của anh cũng sẽ không thi đỗ được.” Hắn cười, giơ quyển sách trong tay lên quơ quơ, nói với Chu Giai: “Trường cao đẳng cũng thế, phí tiền phí thời gian. Anh nghĩ rồi, nếu có tiền, anh sẽ đăng ký một lớp đào tạo hoặc tìm một công ty nhỏ không yêu cầu trình độ học vấn của anh, tìm hiểu cái này.”

Chu Giai vừa nghe, mắt liền sáng lên: “Đồ họa ư? Anh học cách làm đồ họa?” Mặc dù trước đây cậu từng thấy Hà Dã đọc sách thiết kế đồ họa nhưng hôm nay được tận tai nghe thấy Hà Dã nói rõ, cậu vẫn rất kinh ngạc.

Hà Dã gật đầu nói: “Ừ, anh cảm thấy có hứng thú với lĩnh vực này.”

Chu Giai nhìn Hà Dã, nhìn cuốn sách đang mở ra trong tay hắn, trong đầu nhanh chóng vạch ra vài dự tính.

Hà Dã phải học cái này, vậy chắc chắn cần có tài liệu giảng dạy chứ? Những thứ này đã cũ rồi, phải mua thêm vài cuốn mới. Còn nữa, học đồ họa không chỉ cần đọc sách, phải có cả thao tác thực tế nữa.

Còn có…

Hà Dã nhìn chăm chú ánh mắt lơ đãng của Chu Giai đang nhìn hắn, đưa tay muốn xoa môi cậu, lại cảm thấy tay chạm vào sách có hơi bụi nên dứt khoát hôn luôn, nhướn mày nói: “Nhìn anh suy nghĩ gì vậy?”

Chu Giai liếm môi, nhoẻn miệng cười, nói: “Không, không nghĩ gì cả, tìm sách tiếp đi.”

Hà Dã kéo Chu Giai quay người lại, dựa đầu lên bả vai cậu, cười một tiếng, trầm giọng nói: “Phải học tập cho tốt, đừng nhớ anh. Đến khi anh làm việc xong, rảnh rỗi sẽ về cùng ôn tập với em. Hửm?”

Chu Giai đỏ bừng mặt, nghiêng đầu né tránh Hà Dã đang phun hơi thở nóng rực lên tai cậu, xù lông lên: “Ai nhớ anh, ai thèm ở cùng anh chứ? Lúc nào em cũng tập trung học tập hết.”

Hà Dã vui vẻ niết cằm cậu, ngón tay lướt qua cổ cậu mang theo lửa, nhướn mày nhắc lại câu nói từ hôm nghỉ Tết.

“Được, anh không nghĩ, em cũng đừng nghĩ đến.”

Chu Giai tức cười, xông lên gặm một cái lên miệng Hà Dã, không cho hắn kịp ôm cậu đã đẩy người ra, nói: “Nghĩ cái gì mà nghĩ, tìm sách đi rắn thối.”

Hà Dã cười rung cả vai, dựa lên kệ sách quan sát Chu Giai.

Tìm sách cái gì mà tìm sách, giờ hắn chỉ muốn yêu thương Chu Giai thôi.

Ầy, cả thời gian lẫn địa điểm đều không đúng lúc, đúng là thảm biết mấy!