Âm Dương Miện

Chương 236: Thập Giai Cúc Hoa Trư? (Thượng)



Khi nhìn thấy con heo nhỏ có hoa văn đóa hoa lớn trên lưng kia từ trong rừng cây chạy ra, ngoại trừ Tử Lôi Diệu Thiên Long ra, Phất Thụy, Dạ Tâm, Cơ Động, Diêu Khiêm Thư đều là một trận ngẩn người. Bọn họ thế nào cũng không ngờ nổi, tại tầng mười hai choáng đầy nguy hiểm của Thánh Tà Đảo này, con ma thú đầu tiên mình gặp được, không ngờ lại là một con heo nhỏ màu trắng cực kỳ đáng yêu như vậy.

Duy chỉ có mình Tử Lôi Diệu Thiên Long, mãi cho đến lúc này vẫn như trước không ngừng gầm gừ, nhe răng nhếch miệng, nhưng cũng không có phát động công kích. Lôi điện lực không ngừng lưu chuyển toàn thân, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phóng thích ra vậy.

- Mọi người im lặng lại một chút đi. Các ngươi không nhìn thấy là Bổn thánh trư ta cũng không có ác ý hay sao?

Con heo nhỏ chạy đến cách Tử Lôi Diệu Thiên Long hơn hai mươi thước liền đứng lại, có chút cố sức ngửa đầu lên nhìn Tử Lôi Diệu Thiên Long, nói to.

Ma thú có thể nói chuyện, đại biểu cho cái gì? Thập Giai, Thần Thú. Duy chỉ có Thập Giai Ma Thú mới có thể có được năng lực nói chuyện.

Diêu Khiêm Thư dò hỏi:

- Ngươi là Thập Giai Ma Thú sao?

Con heo nhỏ kia nhìn thấy Diêu Khiêm Thư, con mắt nhỏ của nó cười híp lại, biến thành hình như trăng rằm, mặt mày hớn hở nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta tới nhận chủ! Ta đương nhiên là Thập Giai Ma Thú, bằng không làm sao có thể sinh sống trong khu vực nguy hiểm này của Thánh Tà Đảo? Tên của ta là Cúc Hoa Trư. Mau, để cho ta nhận chủ đi. Ta vừa rồi cảm giác được ma lực của ngươi là Cực Hạn Giáp Mộc, ta cũng là Cực Hạn Giáp Mộc, không có ai thích hợp trở thành ma thú của ngươi hơn ta đâu.

Thập Giai Ma Thú cũng giống như là Cửu Quan Ma Sư của nhân loại, đều có được Cực Hạn Ma Lực, đó cũng là nguyên nhân vì sao Cửu Giai Ma Thú và Thập Giai Ma Thú lại có thực lực chênh lệch với nhau một trời một vực như vậy.

Diêu Khiêm Thư trợn mắt há hốc mồm nói:

- Ngươi muốn nhận ta làm chủ? Không cần phải đánh bại ngươi trước sao?

Con Cúc Hoa Trư đặc biệt cao ngạo ngẩng đầu lên:

- Đương nhiên là không cần. Thập Giai Ma Thú chúng ta có trí tuệ hơn nhân loại các ngươi nhiều. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi quỷ quái Thánh Tà Đảo này là được rồi, còn cần phải đánh đấm gì nữa. Vất vả lắm mới kiếm được một gã ma sư có Cực Hạn Ma Lực như ngươi, ta cũng không muốn sẽ đánh ngươi chết mất. Còn đợi gì nữa, chẳng lẽ bổn Thánh Trư ta cũng không thể làm ma thú đồng bọn của ngươi hay sao? À, nhớ kỹ, ta muốn ký kết chính là Chủ Tớ Khế Ước, ta là chủ, ngươi là tớ. Như vậy mới phù hợp với thân phận Thánh Trư của ta.

Nói đến đây, con Cúc Hoa Trư này còn cực kỳ cường điệu, nói:

- Ta chính là Thập Giai Ma Thú, ngươi nghĩ xem, có ta làm ma thú đồng bọn của ngươi, là chuyện vinh dự đến mức nào?

Diêu Khiêm Thư liên tục lắc đầu, nói:

- Chuyện này khẳng định không được, làm sao có thể là Chủ Tớ Khế Ước cơ chứ? Cho dù là Chủ Tớ Khế Ước, cũng chỉ có thể ta là chủ, ngươi là tớ. Ngươi mặc dù là Thập Giai Ma Thú, nhưng ta lại là Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục Thiên Can Giáp Mộc Thánh Đồ, tiền đồ phát triển không thể hạn lượng. Không bao lâu nữa, thực lực của ta sẽ vượt qua ngươi. Huống chi, dùng một con heo làm ma thú đồng bạn, đây thật sự là chuyện.... ta cũng không muốn bị người ta cười nhạo đâu. Ngài xin cứ tự nhiên đi, ta cũng không cùng ngươi ký khế ước đâu.

Cơ Động vốn quá hiểu rõ Diêu Khiêm Thư, hắn rõ ràng nhìn ra trong đáy mắt Diêu Khiêm Thư đang lóe ra quang mang, trong lòng không khỏi cười thầm, tên gia hỏa này rõ ràng đã động tâm, ngoài miệng thì lại làm ra vẻ khinh thường con Cúc Hoa Trư này vậy, cố tình giảm giá trị của nó.

Tuy rằng Cơ Động cảm thấy rất kỳ quái, đầu ma thú Cúc Hoa Trư này quả thật đúng là Thập Giai Ma Thú, vì sao lại chủ động tìm đến Diêu Khiêm Thư như thế. Nhưng cái này dù sao cũng là một con Thập Giai Ma Thú a! Bất quá, Diêu Khiêm Thư có biệt danh là thần y người chết cũng đòi tiền, giúp đỡ người có duyên, danh xưng cây làm tiền, muốn chiếm tiện nghi của hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Phất Thụy ngồi ngay ngắn trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, cùng với Dạ Tâm trước ngực liếc nhìn nhau, trong mắt cũng đều toát ra vẻ kinh ngạc. Phất Thụy vừa muốn nói gì, lại bị Cơ Động dùng ánh mắt ngăn lại:

- Chuyện của bọn họ, để chính bọn họ tự giải quyết với nhau đi.

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng Phất Thụy và Cơ Động cũng không có nửa phần thả lỏng, đối mặt với một đầu Thập Giai Ma Thú, nếu như không cẩn thận, vạn nhất bị nó công kích, đó tuyệt đối là tai nạn có tính hủy diệt.

Con Cúc Hoa Thánh Trư kia trừng lớn cặp mắt ti hí của nó, giật mình nói:

- Cái gì? Ngươi lại dám cự tuyệt một Thần Thú vĩ đại như ta sao? Tuy rằng ta là một con heo, nhưng ta là con heo cường đại nhất khắp thiên hạ, có được năng lực cường đại nhất của ma thú loài heo. Ngươi cũng dám xem thường ta sao?

Diêu Khiêm Thư bước lên phía trước hai bước, rung đùi đắc ý nói:

- Heo cường đại nhất thì vẫn là heo. Ngươi chưa từng nghe nói qua hay sao? Đưa đến tận tay thì không phải là mua bán. Ngươi đã chủ động tự tìm đến ta, bản thân cũng đã tự hạ thấp giá trị của mình. Ta vì sao phải ký khế ước với ngươi chứ? Cho dù là một đầu Giáp Mộc Hệ Ma Thú bình thường đi nữa, chỉ cần cùng ta ký kết khế ước, ta cũng giống nhau có thể đem nó bồi dưỡng thành Thập Giai Ma Thú được vậy.

Con Cúc Hoa Thánh Trư có chút phẫn nộ nhìn Diêu Khiêm Thư:

- Thật là xui xẻo, vất vả lắm mới gặp được một người thích hợp, không ngờ lại là một tên tính toán chi li như thế. Nhân loại các ngươi thật sự là đê tiện a! Bổn Cúc Hoa Thánh Trư ta đây, trên Thánh Tà Đảo cũng coi như là nhân vật số một, không ngờ lại bị ngươi miệt thị như vậy. Ta muốn giết ngươi.

Vừa nói xong, đồ án đóa hoa xanh biếc thật lớn trên lưng nó đột nhiên sáng lên. Ngay sau đó, thân thể chỉ lớn hơn một thước của nó nháy mắt tăng vọt, trong nháy mắt đã đạt tới trình độ khủng bố, chiều cao năm mươi thước, chiều dài hơn trăm thước. Nhìn qua ước chừng lớn hơn Tử Lôi Diệu Thiên Long đến bảy, tám lần. Khí tức bộc phát vô cùng khủng bố, một loại áp bách gần như là thực thể phóng thẳng tới, khiến cho mọi người đều có loại cảm giác không thể thở nổi.

Phất Thụy hét lớn một tiếng, Lôi Ngục Thần Phủ trong tay giơ ra phía trước, nhất thời một cỗ lôi điện khí tức tựa như thiên lôi giáng hạ, cùng với Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới trên bầu trời cùng nhau hô ứng, mạnh mẽ phóng thẳng ra mới miễn cưỡng có thể chặn lại uy áp khủng bố do Cúc Hoa Trư phóng thích ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Một tầng quang mang màu ngọc bích phát ra, bao phủ xung quanh thân thể Cúc Hoa Trư, thân thể khổng lồ của nó từ trên cao nhìn xuống về phía Diêu Khiêm Thư:

- Nhân loại hèn mọn, nhìn thấy thực lực bổn Thánh Trư cường đại đến thế nào chưa? Hiện tại ngươi muốn thay đổi chủ ý vẫn còn kịp. Nếu không phải ta thấy ngươi tiềm lực không tệ, có được ma lực Cực Hạn Giáp Mộc, có khả năng mang ta rời khỏi Thánh Tà Đảo, nơi chết tiệt này, ngươi cho là bổn Thánh Trư sẽ hạ mình với ngươi hay sao?

Diêu Khiêm Thư hừ một tiếng:

- Thực lực ngươi cùng đại thì sao chứ? Có Phất Thụy Đại ca ở đây, chúng ta muốn an toàn bỏ đi cũng chẳng có vấn đề gì. Ngươi chắc cũng hiểu rõ, bỏ lỡ dịp may này, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội rời khỏi Thánh Tà Đảo. Như vậy đi, ta và ngươi mỗi người đều lui một bước, chúng ta ký kết Bình Đẳng Khế Ước. Đây là giới hạn cuối cùng mà ta có thể chấp nhận. Nếu không, chúng ta lập tức vỗ mông bỏ đi, ngươi cứ việc ở lại trên Thánh Tà Đảo mà thể hiện oai nghiêm đi.

Thân thể con Cúc Hoa Trư bành trướng lên, nhưng cặp mắt nó lại vẫn như trước không thay đổi. Hai tròng mắt đảo liên hồi, làm ra vẻ đang suy tính thiệt hơn. Uy áp khủng bố dần dần thu lại, lắc lắc cái đầu tai to mặt lớn, thở dài một tiếng, tâm không cam, tình không muốn, nói:

- Được rồi, bổn Thánh Trư cũng không tính toán nhiều với ngươi nữa. Cứ trước tiên rời khỏi Thánh Tà Đảo rồi hãy nói sau.

Vừa nói, chỉ thấy thân thể nó nhoáng lên một cái, ngọc quang thu liễm, trong nháy mắt liền biến về nguyên thể nhỏ bé. Một luồng thanh khí màu xanh biếc từ trong miệng phun ra, trên không trung ngưng tụ thành một đồ án kỳ dị. Trong không khí nhất thời choáng đầy sinh mệnh khí tức đặc thù vốn có của Cực Hạn Giáp Mộc ma lực, khiến cho mỗi người ở đây đều choáng đầy cảm giác sảng khoái.