Âm Dương Miện

Chương 685: Chiến dịch trảm thủ



Chu Tiểu Tiểu thất vọng nói:

- Các ngươi mất tích 2 năm, tu vi có vẻ tăng rất nhiều. Nếu ta nhìn không lầm thì tiểu tử nhà ngươi đã đột phá bát quan. Thất quan ngươi đã mạnh như vậy, lên bát quan sao ta còn là đối thủ của ngươi nữa. Ngươi mà nói không có lĩnh ngộ gì, ta mới không tin.

Cơ Động bật cười:

- Cho dù có lĩnh ngộ, cũng chỉ thích hợp với ta hoặc Thiên Can thánh đồ thôi. Bàn Tử, ngươi đừng có cố gẳng thử ta làm gì, thiệt không có mà.

Chu Tiểu Tiểu nói:

- Tiều Động, hai năm kế tiếp ngươi có tính toán gì cho Thánh Chiến chưa? Hay chỉ là tu luyện thôi? Đáng tiếc, chỉ còn có 2 năm. Nếu như có thêm 8 – 10 năm nữa, nói ngươi đạt đến thánh cấp ta cũng tin. Lúc đó, chúng ta còn sợ Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục sao.

Cơ Động nói:

- Ta còn một kế hoạch phải làm, trong vòng 2 năm tới, chúng ta chỉ tu luyện một thời gian ngắn để hồi phục. Sau đó bắt đầu thực hiện kế hoạch của ta. Hi vọng kế hoạch này có thể xoay chuyển kết quả của Thánh Chiến sắp tới.

Chu Tiểu Tiểu cả kinh, Cơ Động tuy nói rất hời hợt nhưng ẩn ý xoay chuyển chiến cuộc của Thánh Chiến làm hắn giật mình. Thánh chiến là cuộc chiến giữa hai đại lục, Thiên Can Thánh đồ tuy rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có 10 người, sao ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng được?

Cơ Động nhìn Bàn Tử nói:

- Ta biết ngươi không tin, nhưng lần này ta sẽ nói rõ mọi việc cho ngươi biết. Bất quá, ngươi phải đồng ý giữ bí mật chuyện này đến khi chỉ còn 3 tháng nữa là bắt đầu Thánh Chiến. Lúc đó, ngươi có thể tuyên bố mọi việc trong phòng họp trưởng lão của Ma Sư công hội. Ngoài ra nếu chúng ta không trở về, các ngươi phải lấy phòng ngự làm chủ, vừa đánh vừa lui về hướng Tam Hợp Sơn Mạch. Chỉ có nơi đó, mới có một đường sống.

- Khoan đã, chờ một chút.

Bàn Tử khoát tay lia lịa:

- Cơ Động, tiểu tử nhà ngươi nói gì thế, ta không hiểu?

Cơ Động lạnh nhạt nói:

- Lúc ba tháng trước khi xảy ra cuộc thánh chiến, nếu chúng ta chưa trở lại thì chứng tỏ chúng ta vĩnh viễn không thể trở lại được nữa. Chỉ ở Tam Hợp Sơn Mạch mới giúp các ngươi chống lại Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Nơi đó có một cường giả miễn cưỡng đối kháng được với Hắc Ám Thiên Cơ.

Chu Tiểu Tiểu hết hồn:

- Cơ Động, rốt cuộc kế hoạch của ngươi là gì? Tại sao không trở về được? Cộng tất cả thực lực của các ngươi, cho dù gặp phải mấy cường giả Chí Tôn cùng lúc cũng không có vấn đề gì mà.

Cơ Động nói:

- Ta muốn đi tới Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục.

Mặc dù Chu Tiểu Tiểu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Cơ Động nói, thân thể mập mạp của hắn vẫn loạng choạng lui về sau, mắt trợn to, há hốc mồm. Khuôn mặt béo tròn cũng giật giật cà lăm nói:

- Ngươi… ngươi, ngươi nói lại lần nữa coi…

Cơ Động nhìn bộ dáng giật mình của Bàn Tử, không khỏi hơi buồn cười:

- Ta nói, ta cùng các đồng bạn đi một chuyến đến Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Về phần đi làm gì, có lẽ không cần ta phải nói rồi.

Chu Tiểu Tiểu bị chấn động đến toàn thân run rẩy:

- Ý ngươi nói là ngươi có biện pháp xuyên qua Hồng Liên Thiên Hỏa để vào Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục?

Cơ Động gật gật đầu.

Hô hấp Bàn Tử trở nên dồn dập, đi đi lại lại trong phòng:

- Hiểu rồi, ta hiểu ý ngươi rồi. Ngươi và Thiên Can thánh đồ muốn tiến vào Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục để phá hoại. Nhưng các ngươi chỉ có 10 người, không phải hơi ít sao. Nếu ngươi đã có biện pháp tiến vào Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, vậy tại sao không đem nhiều người một chút. Mang theo một đám cường giả đi, thậm chí triệu tập tất cả cường giả Chí Tôn đi luôn.

Cơ Động lắc đầu nói:

- Ma sư bình thường, cho dù bát quan đi nữa mang theo cũng vô dụng. Đối thủ của chúng ta là Hắc Ám Thiên Can thánh đồ, thậm chí là thánh cấp đỉnh phong Hắc Ám Thiên Cơ. Càng nhiều người chỉ tăng thêm thương vong thôi. Về phần cường giả Chí Tôn, càng không thể đi. Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục quá nguy hiểm, đến ta còn không biết liệu mình có thể còn sống trở về hay không. Một khi bọn ta bị vây bên kia, bên này vẫn còn các ngươi chống đỡ, dẫn dắt đại quân lui về Tam Hợp Sơn Mạch. Nếu các ngươi cũng bị vây bên kia, đại quân chúng ta sẽ bị đối phương đồ sát ngay. Ta đang thực hiện một vụ đánh cược, mà tiền cược đã quá lớn rồi. Ta không thể cược tính mạng của toàn bộ đại lục vào ván bài này.

Nghe Cơ Động nói, Chu Tiểu Tiểu dần bình tĩnh lại, nhìn hắn lắc đầu cười khổ:

- Cơ Động ơi là Cơ Động, nếu ngươi thật sự chết bên kia, còn ai kế thừa chức vụ hội trưởng của ta hả?

Cơ Động trầm ngâm nói:

- Bàn Tử, ngươi hẳn cũng hiểu được quyết tâm của ta, đã quyết định là sẽ không thay đổi. Có lẽ đối với ngươi, thừa kế chức vụ hội trưởng thương hội là chuyện quan trọng. Nhưng bây giờ, thời khắc này đối với ta cũng hết sức quan trọng… nó có thể giúp Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục chúng ta đạt được thắng lợi trong thánh chiến. Ngươi không phải vừa nói, không có đất nước lấy đâu ra nhà sao? Nếu bị Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục đánh bại, chúng ta chỉ có thể thành nô lệ mà thôi, thậm chí còn tệ hơn nữa. Vì vậy, ta nhất định phải làm chuyện này. Nếu chúng ta thực sự không quay về, ta sẽ tận lực bảo vệ Diêu Khiêm Thư, để hắn sống sót đến khi Hồng Liên Thiên Hỏa giải trừ. Năm đó, Diêu Khiêm Thư được xưng là "dược y bệnh không chết, tiễn độ người có duyên". Nói thật, ta thấy hắn phù hợp với tiêu chí thương hội các ngươi hơn, mà tu vi của hắn đã đột phá bát quan rồi. Hắn lại chỉ hơn ta vài tuổi, còn là Thiên Can Giáp Mộc thánh đồ nữa.

Chu Tiểu Tiểu kích động gầm nhẹ cắt đứt lời của Cơ Động:

- Tốt rồi, đừng nói nữa.

Đôi mắt nhỏ của hắn nhìn chằm chằm Cơ Động:

- Sao ta cảm thấy ngươi giống như đang để lại di chúc vậy. Làm sao ngươi biết ngươi không trở về được? Khốn kiếp, tiểu tử thúi, bất kể chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định phải sống. Ngươi không biết ngươi quan trọng như thế nào với đại lục đâu. Thiên Can thánh vương, thủ tịch trưởng lão trong Ma Sư công hội. Chỉ hai thân phận này thì ngươi cũng là thánh giả trong lòng tất cả ma sư. Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục cần ngươi, ngươi nhất định phải trở về.

Cơ Động nhìn dáng vẻ lo lắng của Bàn Tử, trong lòng ấm áp, hắn hiểu Chu Tiểu Tiểu lo lắng cho an Ngốcy của hắn không thuần túy vì hắn là người thừa kế thương hội, mà một phần là tình nghĩa giữa huynh đệ sống chết có nhau.

- Nếu như có thể sống, ta sao lại muốn chết chứ? Cho dù có chết, ta cũng kéo theo Hắc Ám Thiên Cơ. Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục chúng ta sẽ thắng lợi. Ít nhất, chết như vậy có ý nghĩa hơn nhiều.

- Phi, phi, phi, đừng nói bậy. Cơ Động, các ngươi thật ra muốn làm gì?

Chu Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi, đồng thời thi triển ma lực, ngăn cách toàn bộ thanh âm với bên ngoài.

Cơ Động không có cản hắn, thật ra với tu vi linh hồn Cơ Động, trừ phi cường giả từ thánh cấp trở lên nghe lén, nếu không làm sao hắn không phát hiện được.

Khi Chu Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi, đôi mắt nhỏ của hắn cũng lộ vẻ hưng phấn cùng với khao khát chiến đấu.

Cơ Động nói:

- Chúng ta đi tới bên kia thì còn có thể làm gì? Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta đều có tọa kỵ dành riêng cho mình rồi. Tới bên đó, nhất định sẽ toàn lực quậy phá. Còn giết sạch binh lính đối phương cơ bản là chuyện bất khả thi. Trận Thánh Chiến này, mấu chốt nằm ở cuộc chiến giữa các ma sư. Nhất là ma sư cao cấp, lực phá hoại của họ đủ để ảnh hưởng đến chiến cuộc . Chúng ta đi, không phải gây thảm họa khiến cho sinh linh đồ thán, mà mục tiêu đơn giản là khiến cho ma sư đối phương giảm bớt đi. Ta và đồng đội sẽ cố gắng tìm kiếm ma sư của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Khi Thánh Chiến bắt đầu, bọn họ thiếu một ma sư thì trên chiến trường, phần thắng của chúng ta sẽ tăng thêm 1 phần. Nếu có thể, ta hi vọng giết được mấy tên Hắc Ám Thiên Can thánh đồ kia. Khiến cho bọn chúng không cách nào tập trung đủ thánh đồ. Như vậy là hoàn mỹ nhất. Chúng ta mới toàn lực đối phó với Hắc Ám Thiên Cơ kia.

Chu Tiểu Tiểu cười gian nói:

- Đây là chiến dịch trảm thủ mà mọi người thường đồn sao. Từ góc độ cá nhân, ta vẫn cho rằng chuyện này quá nguy hiểm. Nhưng ta hoàn toàn ủng hộ ngươi. Thật muốn đi chém giết cùng các ngươi quá.

Cơ Động bật cười nói:

- Thật không ngờ trong người ngươi cũng có máu hiếu chiến như vậy. Nhưng ngươi biết là ngươi không đi được.

Chu Tiểu Tiểu chán nản nói:

- Đúng a! Ta sao đi được. Vương Đạo Quân hiện giờ đang bị nhốt, thương hội cần có ta. Tây Kim đế quốc cũng cần ta giúp chủ trì đại cục. Thực lực Cô Trúc mặc dù đủ rồi, nhưng lực ảnh hưởng lại hơi kém. Ta chắc chắn không đi được rồi. Cơ Động, những thứ khác không cần nói, ngày mai ngươi và đồng đội cứ đến bảo khố thương hội, cần gì cứ lấy, đừng khách khí. Mặc dù chiến dịch trảm thủ này hơi mạo hiểm, nhưng ta tin vào thực lực của ngươi. Ngươi nhất định có thể quậy Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục long trời lở đất. Đến lúc Hồng Liên Thiên Hỏa biến mất, lỡ như bên kia không còn tên ma sư nào thì sao. Lúc đó chắc sẽ vui lắm đây. Ha ha.

Cơ Động không lạc quan như Chu Tiếu Tiếu, lắc đầu nói:

- Cho dù có thể giết tất cả ma sư của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, chúng ta cũng chưa thắng lợi, bởi vì còn có Hắc Ám Thiên Cơ. Chỉ cần còn có hắn, lúc nào chúng ta cũng gặp nguy hiểm. Thánh cấp đỉnh, là thánh cấp đỉnh phong a. Trên đại lục chúng ta chỉ Long tộc mới có thánh cấp cường giả. Nhưng ai dám đảm bảo bên Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục không có thánh cấp long tộc đâu?

Chu Tiểu Tiểu gật đầu nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng mưu sự tại nhân. Mà con người lại thường tạo ra kỳ tích, ai dám quy định ngươi không giết được thánh cấp cường giả đâu. Bất quả chỉ là cấp chín chín mà thôi. Ngươi đừng coi hắn là thánh cấp, thì sẽ không còn lo sợ như vậy nữa.

Cơ Động bị Chu Tiểu Tiểu chọc cười:

- Được rồi, ngươi đừng lo nghĩ nữa. Mà ngươi cũng đã cấp chín mươi bảy rồi. Mà đối phương chỉ đến cấp chín chín thôi, đến lúc đó Hắc Ám Thiên Cơ giao cho ngươi, chịu chưa?

Chu Tiểu Tiểu ngay lập tức lộ vẻ mặt đáng thương:

- Cả người lão mập ta tổng cộng có 300 cân, nếu các ngươi nhẫn tâm bắt ta đi hi sinh thì ta đành chịu thôi.

Cơ Động cười mắng:

- Được rồi, đừng có giả bộ đáng thương nữa. Biến lẹ đi. Sáng mai, ta và mọi người sẽ đánh cướp bảo khố các ngươi. Yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối không nương tay đâu.

Chu Tiểu Tiểu rời đi, Cơ Động lại tiếp tục tu luyện. Hôm nay, hắn nói với Chu Tiểu Tiểu nhiều như vậy, dĩ nhiên là có mục đích. Bởi vì hắn không còn thời gian để lãng phí nữa. Cho Chu Tiểu Tiểu biết chuyện này, mà hắn còn hiểu rõ tình hình của đại lục. Sau này, Cơ Động có thể toàn lực tập trung vào chiến dịch trảm thủ. Ở Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, bọn họ sẽ không có bất kỳ sự tiếp viện nào. Có thể nói, đâu cũng là địch. Nơi đó, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cho dù chuyện vừa đi qua Hồng Liên Thiên Hỏa đã gặp Hắc Ám Thiên Cơ cũng không phải không thể xảy ra. Nhưng hắn vẫn đi, nhất định phải đi.

Sáng sớm, các Thiên Can thánh đồ vừa ăn sáng xong, phó hội trưởng của thương hội Ngốc Có Tiền Cô Trúc cũng tới, hắn không nói gì nhưng nhờ cuộc nói chuyện ngày hôm qua, nên dù đang dùng cơm Cơ Động vẫn biết lí do vì sao vị phó hội trưởng này tới đây.

Ngay cả Diêu Khiêm Thư cũng ăn ít đi rất nhiều, nhìn kỹ có thể thấy con ngươi của hắn đang bừng sáng. Nói tới mê tiền thì không ai so được với tên này.

Các cô gái mặc dù không yêu tiền, nhưng nếu nói đến hai chữ bảo khố, ai mà chẳng liên tưởng đến châu báu, mà có phụ nữ nào không thích châu báu đâu? Dù là A Kim cũng không ngoại lệ. Đừng quên, nàng còn là Long tộc, mà Long tộc nổi tiếng là si mê những thứ lấp lánh. Hưng phấn nhất phải nói đến Lang Thiên Ý cùng Đỗ Hinh Nhi. Sự hưng phấn của họ dĩ nhiên có liên quan tới bảo khố. Thương hội Ngốc Có Tiền có 2 món thần khí, mà hai món đó vừa hay là thần khí Canh Kim hệ cùng Mậu Thổ hệ, phù hợp với bọn họ. Nếu xét ai còn bình tĩnh thì chỉ còn Thiên Cơ, Trần Tư Tuyền và Cơ Động thôi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nhìn bộ dáng háo hức của mọi người, Cơ Động mỉm cười nói:

- Cô Trúc phó hội trưởng, chúng ta đi thôi.

Nếu như Cơ Động chỉ là người thừa kế bình thường, Cô Trúc thân là tiền bối, bàn thân lại là Chí Tôn cường giả, đương nhiên sẽ hết sức cao ngạo, nhưng Cơ Động là ai? Là thủ lĩnh của toàn bộ giới ma sư, cho nên Cô Trúc hết sức khách khí để cho Cơ Động đi sóng vai với mình, cất bước về hướng thành phố dưới lòng đất.

Vừa đi, trên người Cô Trúc tản ra một tầng linh hồn lực bao phủ lấy Thiên Can thành đồ, sau đó mở miệng nói: