"Đại sư? Sao chị lại ở đây? Chị cảm ứng được em sẽ gặp nguy hiểm à?" – Đào Tuyết Ương hai mắt lóe sáng sùng bái. Quả nhiên, Sư Âm đúng là quý nhân, lúc nào gặp nạn cũng được chị ấy cứu. Có điều, hình như từ lúc quen Sư Âm, khả năng gặp nạn biến thành đại họa luôn.
"Cô nằm mơ ban ngày à? Cô vừa sử dụng lá bùa tôi đưa, nếu không phải gặp ma thì mắc gì dùng đến." – Sư Âm đang mỉa mai kẻ ngốc nào kia, bị nguyên con đường toàn mà quỷ đuổi theo. Thật sự rất có tiền đồ nha, tương lai tươi sáng.
"A ~~~ vì vậy nên đại sư biết em gặp nguy liền chạy đến sao? Cảm động quá, còn cảm ơn Tiểu Phượng lại cứu em lần nữa!" – Đào Tuyết Ương chỉ dám ôm Phượng Hoàng, nếu ôm Sư Âm sẽ bị gót giày nhọn đóng đinh nát thây.
Chủ nhân của Phượng Hoàng tính cách cao ngạo, không thích tiếp xúc với người khác. Sư Âm tạo ra thức thần cũng y chang như nàng, "không có tính người", lạnh như băng. Phượng Hoàng lần nào gặp Đào Tuyết Ương cũng bị nàng nhào lên người ôm cứng, dù gặp nhau vài lần nhưng chẳng xem là quen biết, có cảm giác rất kì lạ. Đào Tuyết Ương cũng là người duy nhất mà Phượng Hoàng tiếp xúc thân mật nhất, bởi vì cơ thể nàng mang tính chất của lửa nên nhiệt độ sẽ cao hơn so với người bình thường.
Phượng Hoàng chỉ là thức thần, không có trái tim và tình cảm. Cho nên "nàng" có thể bỏ qua sự thắc mắc với cảm giác khác thường.
"Đừng làm phiền thức thần của tôi!" – Sư Âm phát cáu, nha đầu không não này tại sao cứ thấy Phượng Hoàng là nhào tới ôm. Bộ thức thần là gối ôm à? Nếu không phải cần dùng đến Phượng Hoàng, nàng muốn thu lại cho đỡ ngứa mắt. . Ngôn Tình Sắc
"Nếu em ôm chị, chị có đẩy em ra không?"
"Có!"
Có trời biết Sư Âm chán ghét cùng người khác thân cận đến mức nào, lúc xưa đã từng thử tin tưởng nhưng lại chịu tổn thương quá lớn. Cho nên đã làm mình trở thành người kiêu ngạo, không thèm quan tâm tốt xấu, không phải là không muốn nhưng lòng tin đã mất khó tìm lại được. Đào Tuyết Ương luôn là người phá vỡ phòng bị của Sư Âm, nha đầu luôn chủ động đến gần nàng, quấn quít nàng bám chặt không buông, nàng thấy bản thân bị lung lay. Nhìn Đào Tuyết Ương gần gũi với người khác, có chút khó chịu.
"Mấy đứa ngốc kia, không còn chuyện gì nữa thì biến khỏi đây. Oán khí rất nặng, không chết thì cũng bệnh nặng." – Sư Âm quát mấy học sinh chân tay mềm nhũn, đang khóc lóc kia. Người bình thường không có linh lực ở lại đây rất phiền phức, nàng đâu có ba đầu sáu tay mà bảo vệ hết cả đám. Tốt nhất là xéo khỏi chỗ này, bạn của họ đã bị xe tông, thi thể đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Chứng kiến người bạn chết thảm dẫn đến thần trí không rõ ràng, còn bị Sư Âm la một tiếng, cả đám học sinh dây thần kinh toàn bộ đều bị đứt, chân tay run rẩy bước không nỗi.
"Đại sư, mấy em ấy đã sợ lắm rồi. Chị đừng có hù dọa nữa.....Á! Toàn bộ ác quỷ qua đây hết rồi." – Chỉ cần thấy Sư Âm, Đào Tuyết Ương liền cảm giác rất an toàn không thèm để ý xung quanh. Bây giờ mới giật mình nhìn lại ngã tư.
Ngã tư vốn trống trơn, đang đứng đầy "người", người bình thường sẽ không nhìn thấy được con đường lạnh lẽo này có bao nhiêu "người" đang chen lấn. Không tim, không thở, thậm chí cả hình dạng con người cũng không. Oan hồn ở đây hiện ra giữ đúng dáng vẻ lúc họ chết, tình trạng vô cùng thảm khiến sởn cả tóc gáy.
Đào Tuyết Ương nhìn thấy ma quỷ như ăn uống thường ngày, nhưng cái cảnh tràn ngập ác quỷ, tử trạng rất kinh khủng, không sợ mới lạ. Những oan hồn quần áo tả tơi, đốt ngón tay trắng nhách, thối rữa lộ cả xương, sắc mặt tái xanh pha lẫn hơi thở màu xám, da thịt bong tróc từng miếng, có con thì hốc mắt sâu hun hút, có con mắt toàn tròng trắng, nhìn phát khiếp. Tài xế xe bus đã chạy mất lúc nào không hay.
Toàn bộ oan hồn đều đang nhìn bọn họ, thậm chí còn chầm chậm lê lết về phía bọn Đào Tuyết Ương đang đứng. Nữ sinh vừa bị tai nạn, thân thể nát bét cũng tham gia, dùng cánh tay lòi xương ôm cái đầu lâu nát bấy, nhày nhụa não, tập tễnh đi tới.
"Chết tiệt!" – Sư Âm nổi nóng, nơi này oán khí nặng nề, ác quỷ đòi thế mạng. Đang là ban đêm, tất cả bọn họ gồm có sáu người, dương khí quá mạnh, lôi kéo tất cả oan hồn.
"Phượng Hoàng, cản chúng lại!"
Phượng Hoàng đẩy nhẹ Đào Tuyết Ương, thân thể hỏa diễm bao phủ. Phượng Hoàng phun lửa, ngăn một nhóm lớn oan hồn dừng bước không dám đi tiếp. Nơi này, oan hồn rất nhiều, nhiều đến nỗi Phượng Hoàng ăn no cũng ăn không hết. Mà loại oán khí này có ăn cũng chẳng thể ngon miệng, Phượng Hoàng chỉ đang kéo dài thời gian.
"Đại sư, bây giờ làm gì đây?" – Bởi vì Phượng Hoàng đang làm việc, Đào Tuyết Ương liền chạy tót ra phía sau Sư Âm, hai tay còn ôm chặt eo Sư Âm. Bản thân nàng cũng không phát hiện ra mình lại lần nữa phá vỡ phòng bị của Sư Âm.
"Buông tay cô ra ngay!" – Sư Âm nhìn chằm chằm đôi tay ôm chặt eo mình nghiến răng. Nàng muốn giữ gìn hình tượng cao quý, lạnh lùng, nhưng mỗi lần gặp nha đầu ngốc thì toàn bị chọc nổi gân xanh.
"Trên đường toàn là quỷ, rất đáng sợ mà. Phượng Hoàng có ngăn chúng lại được không?" – Đào Tuyết Ương thật sự đang sợ, rõ ràng bình thường cực kì không có não.
"Phiền chết tôi rồi!" – Sư Âm không thèm đẩy Đào Tuyết Ương ra, lấy điện thoại gọi cho Sư Phù. Bảo đệ đệ nhanh một chút đem xe lại đây, tống khứ kẻ ngu ngốc này về nhà dùm.
"Tỷ, không cần gọi. Em tới rồi!" – Sư Phù đã tới, tiếng thắng xe gắt gao phá tan sự yên tĩnh của màn đêm. Nơi này, ban đêm còn có chút quỷ dị, làm không gian cực kì âm u.
Sư Phù dừng xe, mở cửa xe đi xuống, tiếp theo nhảy ra một con Tiểu Báo, chạy đến bên cạnh Phượng Hoàng, gầm thét vào đám ác quỷ.
"Tỷ tỷ, chị đột nhiên chạy ra ngoài, rất lâu cũng chưa thấy về. Em biết nhất định gặp phiền phức." – Sư Phù bộ mặt nịnh nọt cười, nhìn lại đầy đường toàn là oan hồn cũng hơi hoảng.
"Thứ lỗi vì nhiều chuyện. Oan hồn quá nhiều, thời gian ngắn không thể siêu độ hết. Chết bao nhiêu người mới biến nơi này thành bãi tha ma đây? Chúng ta sẽ rất nhanh không thể chống đỡ được, trước tiên nên đem mấy em học sinh rời khỏi."
Sư Âm đau đầu, xoa huyệt thái dương, việc khó xử lý nhất chính là trầm tích oán khí. Con đường này, không biết từ lúc nào đã tạo ra cái chết tuần hoàn, những người chết yểu không cam lòng còn lưu lại đây, không ngừng gây tai họa cho người đi ngang. Ngày tháng trôi qua, tích lũy càng nhiều oán khí không tiêu tan biến thành trầm tích. Nếu dùng sức mạnh xua tan toàn bộ oán khí, Sư Âm không biết linh lực của mình có chịu đựng được hay không. Nếu như đang làm giữa chừng mà hết linh lực, nàng sẽ bị những ác quỷ này phản công, hậu quả nghiêm trọng.
"Những người này chết quá lâu, bị mọi người quên lãng cả rồi. Chiêu hữu dụng nhất lúc này là dùng tiền sai khiến ma quỷ." – Sư Phù cười với Sư Âm, móc ra một xấp tiền Âm Phủ. Sư Âm không phản ứng, xem như tiểu đệ này ra ngoài cũng suy nghĩ chu đáo, nhưng có ai lại đem theo tiền Âm Phủ bên mình chứ.
Sư Âm cầm xấp tiền Âm Phủ quăng lên cao về phía Phượng Hoàng, "nàng" biết mình nên làm gì. Từng tờ tiền Âm Phủ rơi xuống, từng con quỷ ngẩng cao nhìn lên trời, bắt đầu tranh giành cướp giật những tờ tiền Âm Phủ kia. Nếu "bọn họ" có thể đi đầu thai, thì những tờ tiền Âm Phủ này rất có giá trị, nhân – thần – quỷ đều thu mua.
"Tâm Nhi, giúp đem mấy em học sinh lên xe." – Sư Phù hô to với Tiểu Báo tao nhã, Tiểu Báo chậm rãi hóa thành người, yêu kiều thướt tha bước đến đi lại chỗ bọn họ.
Đào Tuyết Ương lúc này mới biết, con báo kia chính là cô gái mình từng thấy trong phòng Sư Phù. "Nàng" là thức thần mà Sư Phù quản không được, hắn rất sợ "nàng", thì ra nguyên hình của "nàng" là Tiểu Báo. Chẳng trách lúc nào cũng mặc đồ có hoa văn da báo, dáng vẻ xinh đẹp có phần yêu diễm, so với Hỏa Phượng Hoàng tính cách lạnh lùng thật khác xa nhau.
Mấy đứa học sinh kia, đêm nay thật sự như đang gặp ác mộng. Người bạn tốt đứng giữa đường không nhúc nhích, bị xe đụng chết, đầu lìa khỏi xác. Có một chị gái chạy đến, nói bọn họ báo cảnh sát, tự nhiên đứng giữa không khí vùng vẫy lung tung. Rồi xuất hiện một cô gái đôi môi to son đỏ, ăn mặc thời trang phối giày cao gót, đi cùng còn một cô gái mái tóc màu đỏ, còn biết biến thân thành Phượng Hoàng mà họ thường thấy trên TV. Tiếp theo đó, lại có thêm một anh chàng đẹp trai lái xe đến, thêm nữa là một con Tiểu Báo biến thành cô gái xinh đẹp. Đột nhiên phải tiếp nhận quá nhiều việc không thể tin nổi, thần trí bất minh, bọn họ chỉ là đi hát karaoke về nhà hơi trễ thôi, tại sao lại gặp phải chuyện này?
"Tiểu Phù, sao ngươi lại để người ta làm khổ sai vậy chứ!" – Tâm Nhi bề ngoài yêu kiều, nhưng tính cách lại bất đồng thích làm nũng với Sư Phù. Sư Phù thân thể cứng ngắc, đẩy "nàng" ra. Hắn không thích nữ nhân gợi cảm, yêu mị, loại hắn thích là mỹ nữ trong sáng không vướng chút bụi trần. Với lại, "nàng" là thức thần, hắn có thể làm gì được đây.
Tâm Nhi làm loạn một hồi rồi ngừng lại, tao nhã bước đến đám học sinh đang sợ choáng váng mặt mày kia. "Nàng" nở nụ cười, xách từng đứa một đến bên chiếc xe Sư Phù lái đến, quăng vào trong.
"Tâm Nhi mạnh thật ~~~" – Đào Tuyết Ương cảm thán, nhìn một người đẹp túm học sinh cấp ba to xác như xách con gà, hình ảnh thật thần kỳ.
"Cô tưởng đang xem hài kịch à? Phượng Hoàng đốt xong tiền có thể sẽ chống không nổi, còn ở đây nói nhãm. Đi mau!" – Sư Âm nắm phía sau cổ áo Đào Tuyết Ương lôi đi.