"Chỉ một lời nói dối, đã hại chết rất nhiều người."
Sư Âm và Sư Phù một trước, một sau lên tiếng. Hai câu nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại như một đòn đánh chí mạng, làm cho cái người tiều tụy thần kinh yếu ớt kia gục ngã. Đã không còn chịu đựng được, như con rối đứt dây, quỵ ngã xuống đất khóc thét lên.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi....." – Hạng Vận ngoại trừ mấy từ này ra, không biết phải nói cái gì khác.
Kẻ ba phải Đào Tuyết Ương nhìn thấy đau lòng theo, ngồi xổm xuống an ủi. Nàng biết trong lòng Hạng Vận rất bất an và thổ thẹn, cô ấy cần người khác tiếp sức để vượt qua, chứ không phải là đạp thêm một cái vào vết thương của nàng. Hạng Vận nhất định không phải cố ý, đừng ép cô ấy phải gánh tội lỗi về bản thân.
"Em biết, chị không phải cố ý muốn mọi chuyện xảy ra như vậy. Tại sao chị lại tìm đại sư phụ?" – Đào Tuyết Ương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạng Vận. Bọn họ muốn đi tìm, nhưng người quan trọng liên quan đến sự việc lại tự đưa mình tới. Có phải trùng hợp không?
"Là...là tiểu thư này muốn tôi tới." – Hạng Vận vẫn còn đang khóc, chỉ cái người đang chéo chân lúc lắc ngồi trên ghế Sư Âm.
"Đại sư phụ, chị đúng là thần cơ diệu toán, biết chị ấy là người chúng ta muốn tìm." – Đào Tuyết Ương thật sự tôn thờ sư phụ của nàng, liệu việc như thần.
"Ngu ngốc! Trùng hợp thôi, tôi cũng không có nói là giúp miễn phí." – Sư Âm lạnh lùng, như băng trôi xa ngàn dặm. Vô sự bất đăng tam bảo điện, cô ấy tìm đến tất nhiên là có chuyện cần giúp, với Sư Âm đó chỉ là một khách hàng.
"Tôi chỉ là phàm nhân, xin lỗi!" – Sư Âm bất mãn phủi nhẹ người. Nàng không ham làm giàu, nhưng là người ai cũng cần chi phí sinh hoạt, làm việc kiếm tiền có gì sai?
Sư Âm đứng lên, mặc đồ ở nhà mang dép lê, nhưng tư thế lạnh lùng, ngạo mạn kia là bẩm sinh rồi. Đi tới chỗ Hạng Vận đang còn quỵ xuống đất khóc, không thèm ngồi xuống, mà đứng yên từ trên nhìn xuống.
Sư Âm thực sự rất ghét hạng người này, lợi dụng sự yếu đuối của phụ nữ vô tình tạo ra một huyết án tàn khốc. Ngu ngốc như vậy tại sao còn sống đến giờ này? Sư Âm chỉ nhàn nhạt nhìn Hạng Vận.
"Tối hôm qua, cô đi đến ngã tư là muốn chuộc tội sao?" – Sư Âm hỏi.
Hạng Vận nghe thấy câu hỏi, cố gắng nén khóc. Vừa nhìn thấy Sư Âm, nàng liền biết được cô gái này khác với Đào Tuyết Ương. Nếu không chịu nín khóc, sẽ trực tiếp bị ném thẳng ra ngoài.
"Tôi chưa từng nghĩ mọi chuyện lại trở nên như vậy. Ngày đó, tôi điện thoại nói dối Thiên Tuấn rằng mình có thai, chỉ hi vọng anh ấy đừng kết hôn với Lục Nhân Nhân. Tôi thật sự không cố ý, không ngờ hai người họ lại xảy ra tai nạn, tôi rất yêu Thiên Tuấn, tôi chưa bao giờ muốn anh ấy chết. Tôi không thể chấp nhận anh ấy cùng người phụ nữ khác kết hôn, bất đắc dĩ mới lừa gạt. Tôi và Thiên Tuấn đã yêu nhau sáu năm, bị gia đình anh ấy chia cách thật không cam tâm. Tôi biết Thiên Tuấn không yêu Lục Nhân Nhân, tôi làm vậy cũng như người sắp chết cố gắng đấu tranh vào phút cuối, không nghĩ chỉ vì vậy mà làm họ gặp tai nạn. Từ đó về sau, tôi thường xuyên bị mất ngủ, ngã tư đó năm nào cũng có tai nạn giao thông. Thời gian dài, mọi người ai cũng nói ngã tư đó bị nguyền rủa, tôi biết bọn họ còn lưu lại đó. Tôi thật sự chịu đựng đủ lắm rồi, nếu có thể gặp lại Thiên Tuấn một lần, tôi chấp nhận lấy cái chết để chuộc lại tội lỗi."
"Vậy thì chết ngay đi."
Người bình thường, ai nghe kể chuyện, nhạc đệm là tiếng khức nức nở đau thương. Cảm giác sẽ là buồn bã, thương cảm và im lặng, hoặc tiến đến an ủi người kể. Sư Âm vừa mở miệng đã nói "đi chết đi", tuyệt đối không phải người mà.
"Chao ôi! Đại sư phụ, chị không an ủi thì thôi. Tại sao lại đâm thêm một dao? Không có nhân tính mà!" – Đào Tuyết Ương không thể tin, nhìn chị gái xinh đẹp mà rất tuyệt tình kia.
"Ch* tha đi rồi!"
"........."
Cho nên người ta nói "mỹ nhân như rắn rết", chính là như vậy đây.
"Ai, tỷ tỷ tôi chỉ là nói năng thô lỗ, dữ dằn nhưng nội tâm rất mềm yếu. Ngoài ra,...... ái da ~~~!"
Sư Phù cười hì hì, đang nói dở dang liền bị Sư Âm đá một cước bay khỏi ghế, ôm bụng lăn lộn trên đất.
Lương Ưu Tú rất ngoan ngoãn ngồi im một bên vừa nghe vừa nhìn, ngậm miệng chờ sai vặt chính là biện pháp an toàn nhất. Muốn đi cùng thiên sư bạo lực, thì phải ngoan ngoãn mới sống thêm được vài ngày, nếu không yên phận sẽ bị gót giày giẫm đạp, hoặc ném đi cho quỷ ăn.
"Cô ấy đã có lòng muốn chết, tôi đâu có ép." – Sư Âm cười nhạt. Mọi người có mặt trong nhà cảm giác nhiệt độ xuống đến muốn đóng băng mọi thứ, dự cảm không lành.
Lương Ưu Tú nhớ ra, hôm qua chính là ngày giỗ của Hứa Thiên Tuấn và Lục Nhân Nhân, liền đoán được ẩn ý sau nụ cười của Sư Âm. Cô gái kia chịu đựng 5 năm, ân hận cùng dằn vặt hành hạ mỗi ngày, bây giờ còn cái gì phải sợ? Sư Âm có lẽ đã biết cô ấy chịu không nổi nữa rồi, chết chính là giải pháp tốt nhất lúc này.
Đến ngày giỗ, ngã tư đó nhất định sẽ lại có chuyện xảy ra. Vào ngày này, oán khí rất nặng, nếu nhìn thấy người đáng hận nhất, chắc chắn hai "con ác quỷ" đó sẽ hiện thân. Sư Âm cũng không phải ác độc đem Hạng Vận ra làm mồi nhử, đưa người khác vào đường chết. Chỉ là muốn hóa giải oán khí của con quỷ họ Hứa kia, Hạng Vận là mấu chốt quan trọng nhất.
Oán khí vào ngày giỗ sẽ đạt đến cực thịnh, người không liên quan chỉ cần đi ngang cũng bị kéo vào chết chung. Sư Âm không định đem hai "đứa con ghẻ" đi theo, linh lực của đệ đệ nàng rất cao, dù có chết cũng phải lôi theo thằng em trạch nam này.
"Đại sư phụ ~~~ đệ tử cũng muốn đi! Chị cho em pháp bảo, em còn chưa có cơ hội dùng. Để em đi thực tập một chút cũng được mà! Thỉnh cầu đại sư phụ, em nhất định có ích mà!" – Đào Tuyết Ương vẫn mặt dày vô sỉ quỳ trên đất, ôm chặt chân Sư Âm. Sư Âm cũng không thèm nhìn đến, tiến về phía trước muốn rút chân ra. Đào Tuyết Ương bị lôi đi sền sệt trên đất.
"Cô còn không đủ cho đám ác quỷ đó nhét kẽ răng, đi theo vướng chân vướng tay." – Sư Âm cố gắng rút chân, rất muốn đạp chết miếng da trâu dai nhách này.
"Chị không dẫn em theo, như vậy đâu có xem em là đệ tử."
Sư Phù ngồi một bên nhìn chịu không nổi cười rộ lên. Quả nhiên, chọc được tỷ tỷ hắn nổi điên chỉ có thể là Đào Tuyết Ương không não. Đệ nhất danh "không sợ chết" ngoài cô bé đó ra không ai dám nhận.
Sư Âm không làm được gì Đào Tuyết Ương, cứ tiếp tục dám bị suy nhược thần kinh. Nếu người đó không sợ chết, đưa đầu ra hứng, nàng chấp nhận thành toàn là được rồi. Chết rồi là yên tĩnh.
Sư Âm cúi cùng cũng chịu thua, để hai kẻ phiền phức đi theo.
Trời chưa tối, mọi người tranh thủ đến ngã tư lập trận. Nơi này luôn xảy ra rất nhiều tai nạn, mọi người và tài xế đều tránh không dám đi qua. Cho nên dù có cả đám quái nhân, làm chuyện khác người cũng không ai để ý.
Nơi này quá lớn, oán linh quá nhiều, Sư Âm không thể tiêu hao linh lực để vẽ một trận pháp lớn như vậy. Trong nhóm còn vài kẻ đi theo chờ chết, không thể mạo hiểm làm liều, trước tiên cứ vẽ tiểu trận bảo vệ mấy tên ngốc này đã.
Sư Phù lập kết giới toàn bộ ngã tư, tuy là ít người dám đi qua. Nhưng không đảm bảo sẽ không có xe chạy ngang, không muốn những người vô tội bị liên lụy, vẫn là giăng kết giới cho an toàn.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đến tối hành sự. Nhưng chỗ không ngờ là xuất hiện thêm hai người nữa.
"Chuyện thú vị như vậy, tính luôn phần chúng tôi." – Một người đàn ông mặc jacket đen, cười có chút đễu. Bên cạnh là một cô gái, cũng mặc nguyên cây đen thui, nhìn rất hung dữ.
"Vào được kết giới của tôi, không phải tầm thường. Anh là người đồng đạo?" – Sư Phù cảm thấy thú vị nhìn hai người kia, xem ra có thêm chi viện.
"Anh là....anh cảnh sát!" – Đào Tuyết Ương vui vẻ kêu lên, nàng tuy rằng không có trí nhớ siêu phàm, nhưng với người cảnh sát này có ấn tượng rất sâu. Người cảnh sát này ngoại hình rất đẹp trai, Đào Tuyết Ương đã gặp lúc nằm viện, nhưng chỉ đứng một bên không nói tiếng nào. (case giết người tại thư viện trường học).
"Này, tiểu thư chuyên làm việc dư thừa. Cô vẫn thích lo chuyện bao đồng nhỉ? Cô vẫn khỏe, tôi là Dương Tử Khiêm, cảnh sát hình sự thuộc 'đội điều tra vụ án đặc biệt'. Đây là muội muội tên Dương Tử Hi!" – Dương Tử Khiêm cười châm chọc.
Sư Âm không hiểu sao nghe những lời này rất chói tai, trong lòng cảm giác khó chịu. Hắn là cái thá gì? Dựa vào đặc quyền gì lại nói Đào Tuyết Ương như vậy? Tuy rằng nha đầu này thật sự toàn lo chuyện bao đồng, thích tự tìm chết. Nhưng quan trọng là Đào Tuyết Ương không tức giận, lại còn cười hì hì đáp lại.
"Ha ha, chào anh, chào anh cảnh sát. Em tên Đào Tuyết Ương, đây là đại sư phụ Sư Âm đại thiên sư. Còn đây là đệ đệ của chị ấy Sư Phù, học đệ của em Lương Ưu Tú. Cuối cùng là Hạng Vận tiểu thư." – Đào Tuyết Ương thuận tiện giới thiệu mọi người.
"Đầu cô chứa rơm à? Bị người ta chửi xéo còn cười hì hì?" – Sư Âm mắng, đúng là thứ sắt rèn mãi không thành kim, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Tử Khiêm.
"Anh cảnh sát chỉ đùa chút thôi mà." – Đào Tuyết Ương thấy không có gì ghê gớm. Tại sao Sư Âm lại nổi giận? Hay là tính khí xấu xa lại bộc phát?
"Chỉ là đùa một chút với học trò cưng của cô, Sư tiểu thư đừng tức giận như vậy. Chúng ta gặp qua vài lần rồi mà." – Bản thân thuộc 'đội điều tra vụ án đặc biệt', nếu án mạng liên quan đến ma quỷ thì bọn họ sẽ tiếp quản. Đến hiện trường điều tra, chắc chắn sẽ gặp Sư Âm, nàng luôn lạnh nhạt, chẳng để người khác vào mắt. Không nhớ ra cũng chẳng lạ.
Học trò cưng? Dùng từ không đúng, Sư Âm đối với người này ấn tượng rơi xuống đến đáy vực rồi.
"Đến rồi!" – Dương Tử Hi từ lúc gặp mặt vẫn im lặng, lên tiếng.
Dương Tử Hi vừa dứt lời, không khí xung quanh như lạnh dần. Như trong phim, bầu không khí thêm một khúc nhạc dạo đầu, cảnh tiếp theo là đầu rơi máu đổ.
- ----------------------------
Vài lời cáo lỗi với mọi người, chắc do bị bệnh, mắt quáng gà nhìn nhầm tên nữ phụ "Hạng Vận" thành "Bách Vu Gia".
Chân thành xin lỗi mọi người, cáo lỗi với tác giả T_T.