Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 25: Ngã Tư Tuyệt Mệnh (8)



Chỉ một câu nói, để hai con ác quỷ không liên quan gì nhau, liền trở thành bằng hữu. Đám người trước mặt là tự tìm cái chết, vậy thì cùng nhau xuống Địa Ngục.

Trong chớp mắt, âm khí xung quanh mạnh gấp mấy lần. Sư Âm nhanh chóng kéo Hạng Vận trở về, nếu chậm một giây thì cô ấy sẽ bị Lục Nhân Nhân kéo đến trước mặt, bộ móng vuốt kia sẽ xuyên thủng thân thể cô. Sư Âm kịp thời cứu được Hạng Vận, đẩy qua chỗ Sư Phù.

"Tại sao lại lừa ta? Tại sao lại lừa dối ta?" – Giọng nói trầm thấp của Hứa Thiên Tuấn trở nên rất hung tợn.

Nơi này trong vòng 5 năm, tại đây đã chết rất nhiều người. Không ai đến giải thích với hắn, không ai đến thăm hắn, cả người mà hắn yêu cũng không biết thế nào, còn có con của hắn. Năm năm trôi qua, bây giờ cô gái hắn yêu lại đến nói với hắn mọi thứ đều là giả dối, hắn chết là đáng đời. Oán hận hắn đã dồn nén những năm qua bộc phát, vì cái gì mà hắn không cam tâm đi đầu thai?

"Ngày hôm nay, không ai trong các người có thể sống. Toán bộ cùng ta xuống Địa Ngục! Ha ha ha ~~~" – Lục Nhân Nhân khuôn mặt cháy đen nở nụ cười hung ác. Nơi này đã trần ngập âm khí, ban đêm âm u lại càng dọa người.

Một mặt khác, đám ác quỷ bị vây trong pháp trận vì cảm nhận được oán khí Lục Nhân Nhân tỏa ra, đang mạnh mẽ muốn phá tan trận. Trận pháp Sư Âm vẽ ra vây quá nhiều quỷ, không thể trụ được lâu, dự định tốc chiến tốc thắng. Ai ngờ do Hạng Vận ngu ngốc chọc giận hai "kẻ cầm đầu", oán hận càng tăng thêm, bây giờ thì gặp phiền phức lớn rồi.

Lục Nhân Nhân đương nhiên biết đám người trước mặt không dễ đối phó, trước tiên cứu những ác quỷ kia ra để phụ mình một tay. Pháp trận của Sư Âm đã có lổ hổng, Lục Nhân Nhân bên ngoài tiếp thêm oán khí, chắc chắn đám ác linh đó sẽ thoát ra được. Nhìn thấy Lục Nhân Nhân bay đến pháp trận, Phượng Hoàng nhanh chóng bay theo chặn lại.

"Súc sinh! Dựa vào ngươi mà cản được ta!"

Khi còn sống Lục Nhân Nhân là công chúa được mọi người nâng niu, chết đi ở nơi này làm nữ vương ra lệnh toàn bộ ác quỷ. Nàng không cho phép kẻ nào phá hoại, huống chi Phượng Hoàng không phải là người. Lục Nhân Nhân hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Hoàng, vung tay đánh bay nàng ra xa. Phượng Hoàng chuyển hình người, bị đánh bay té xuống đất, một tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu. Đào Tuyết Ương lo lắng lập tức chạy tới.

"Tiểu Phượng chị sao vậy? Chị thổ huyết, có sao không? Tiểu Phượng, chị......chị không được chết!" – Đào Tuyết Ương ấn tượng rất tốt với Phượng Hoàng, thức thần này lần nào cũng cứu nàng. Nàng thật lòng xem Phượng Hoàng là bạn, lần đầu thấy chị ấy bị đánh đến phun máu, đương nhiên sẽ rất đau lòng, sắp khóc đến nơi.

Phượng Hoàng không biết tại sao nhìn thấy Đào Tuyết Ương lo lắng cho mình, có một cảm giác vui vẻ. Đây là tình cảm của con người sao?

"Ta không sao." – Phượng Hoàng muốn chìa tay ra, ý bảo mình không có gì. Nhưng toàn thân lập tức trong suốt rồi tan biến.

Đào Tuyết Ương vung tay chụp lấy, lại không nắm được thứ gì. Nàng chỉ lo lắng cho Phượng Hoàng, nhưng không để ý đến chủ nhân của thức thần. Sư Âm đồng dạng, cơ thể run rẩy, khóe miệng có máu trào ra, nàng đã kịp thời lau sạch để không ai nhìn thấy. Làm cho Sư Âm tổn thương không phải bị đánh, mà là vì Đào Tuyết Ương kia lại quan tâm đến Phượng Hoàng đầu tiên, nàng thật sự rất khó chịu.

Lúc này, Đào Tuyết Ương khóc lóc chạy đến trước mặt Sư Âm. Không phải quan tâm thương thế của Sư Âm, mà là hỏi tình trạng Phượng Hoàng.

"Đại sư phụ, Tiểu Phượng có phải chết rồi không? Chị ấy chết rồi phải không? Không đúng, chị ấy là thức thần mà, làm sao có thể chết."

"Câm miệng! Linh lực tôi hao tổn, không thể tiếp tục duy trì Phượng Hoàng thôi." – Người thật sự bị thương chính là Sư Âm. Phượng Hoàng chỉ là thức thần, tất nhiên không sao. Chỉ cần chủ nhân còn linh lực, lúc nào cũng có thể dùng máu hồi sinh thức thần.

"Tỷ tỷ, chị ổn chứ?" – Sư Phù quan tâm, hắn chắc chắn biết Sư Âm bị thương. Ngay cả linh lực duy trì Phượng Hoàng cũng không có, nhất định đã bị tổn thương nghiêm trọng.

"Chuyện gì? Đại sư phụ, chị bị thương....."

"Sư tiểu thư....."

"Câm miệng!"

Lương Ưu Tú nhìn thấy tất cả, muốn mở miệng nói thì bị Sư Âm lạnh lùng bảo im miệng.

"Làm ơn, mấy người nhớ xem đang ở trong tình cảnh nào, còn ở đó chăm sóc nhau! Bên kia oán khí ngập trời, nghĩ cách đối phó đi!" – Dương Tử Khiêm nhắc nhở, pháp trận của Sư Âm mất tác dụng toàn bộ ác quỷ đã được thả ra.

Dương Tử Hi cầm súng bắn về Hứa Thiên Tuấn và Lục Nhân Nhân, hoàn toàn không có tác dụng. Hai "ác quỷ" đó cao cấp hơn đám tiểu quỷ, đạn của Linh Sang không dùng được. Súng của Dương Tử Hi cũng đã hết đạn, hoàn cảnh bọn họ bây giờ vô cùng bất lợi.

Lục Nhân Nhân bắt đầu ăn những oán linh khác, tăng thêm sức mạnh cho bản thân, bọn họ chắc chắn hôm nay phải chôn xác tại đây. Cá lớn nuốt cá bé, không chỉ có ở dương gian, Quỷ Giới cũng không ngoại lệ. Hai ác quỷ đang nuốt hết những tiểu quỷ đầy đường, gia tăng sức mạnh, người ở ngoài nhìn vừa thương tâm lại vô cùng tuyệt vọng.

"Hôm nay, thật là náo nhiệt."

"Trời còn rất sớm, tại sao lại bắt lão tử tới đây lãng phí thời gian? Hắc Vô Cứu khốn nạn!"

Lại có thêm hai người xuất hiện, một trắng một đen, thời trang rock and roll, quanh thân có vòng dây xích, một cười ôn hòa, một đang nổi điên.

"Hắc Bạch Vô Thường đại nhân! Cứu mạng a ~~~~~, nhanh lôi mấy con quỷ này đi đi!" – Đào Tuyết Ương nhìn thấy cứu tinh nhào tới.

"Chuyện ở dương gian chúng tôi không can thiệp. Trừ yêu diệt ma là bổn phận của Sư tiểu thư, công việc của chúng tôi là thu hồn, chỉ là xuất hiện đúng lúc thôi." – Hắc Vô Cứu khiêm tốn cười, nhưng nói xong thì người ta muốn đánh một trận.

"Tiểu quỷ, làm ơn cho ta nghỉ ngơi một chút, đừng có chết ở đây. Uổng Tử Thành không có nhiều chỗ chứa mấy người các ngươi."

Hai vị Quỷ Sai đại nhân, chỉ là rảnh quá không có gì làm đến xem náo nhiệt thôi. Đám người kia, một là bị quỷ giết, hai là giết được quỷ. Hắc Bạch Vô Thường không quan tâm ai sống, ai chết, muốn bọn họ giúp là chuyện không thể nào.

"Liều mạng thôi. Hạng Vận, cô cùng Hứa Thiên Tuấn nói chuyện đi. Làm hắn cảm động." – Sư Âm không muốn chết oan mạng, nàng cũng không thể bỏ chạy. Nếu đã cương không được thì dùng nhu, chơi ván bài tình cảm, làm giảm oán khí của ác quỷ.

Hứa Thiên Tuấn và Hạng Vận có tình cảm, nên có thể dùng cách này đối phó. Nhưng còn Lục Nhân Nhân, là nữ vương nơi này không phải một hai câu là giải trừ oán khí. "Cô ấy" chính là muốn tất cả ôm nhau cùng xuống Địa Ngục.

"Thiên Tuấn, em làm như vậy cũng là vì em yêu anh. Em không muốn anh kết hôn với Lục Nhân Nhân. Người anh yêu là em, tại sao phải cưới một người anh không yêu? Em biết anh rất đau khổ, nếu anh muốn trách, thì trách em đừng liên lụy người khác. Mấy người đó là tới giúp anh giải trừ oán niệm, như vậy anh mới có thể đi đầu thai. Kiếp này chúng ta yêu nhau, nhưng có duyên không nợ. Nếu kiếp sau có duyên gặp lại, em muốn chúng ta tiếp tục ở bên nhau." – Hạng Vận vừa đi đến gần Hứa Thiên Tuấn vừa nói. Không biết từ lúc nào trong tay nàng cầm một con dao, đâm thẳng vào ngực mình.

Mọi người không ai nghĩ Hạng Vận sẽ làm như vậy, không kịp chạy đến ngăn cản. Hứa Thiên Tuấn đang nhìn ngực nàng chảy máu, oán hận lập tức tan biến khôi phục lại tỉnh táo. Hạng Vận là cô gái Hứa Thiên Tuấn từng yêu tha thiết, hắn muốn nàng chết? Không, điều hắn hi vọng là nàng quên hắn đi, sống thật hạnh phúc.

"Tiểu Vận....Tiểu Vận" – Hứa Thiên Tuấn bay đến ôm cơ thể Hạng Vận đang ngã xuống. Hắn không còn oán hận, so với hận hắn yêu nàng nhiều hơn. Nàng chấp nhận chết cùng hắn, vậy thì hắn có thể hận cái gì đây?

"Tiểu Vận tại sao em khờ vậy, em phải sống thật tốt. Anh tha thứ cho em, anh không muốn em chết, không được chết!" – Hứa Thiên Tuấn ôm chặt Hạng Vận, oán hận đã giải cơ thể cháy đen khôi phục dáng vẻ bình thường trước khi chết. Hạng Vận đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, hình ảnh này thật đẹp, thật cảm động. Nhưng lại chọc giận Lục Nhân Nhân.

"Ta sẽ không tha thứ cho hai kẻ tiện nhân các ngươi." – Lục Nhân Nhân dùng oán khí đánh bay Hứa Thiên Tuấn và Hạng Vận văng thật xa. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú đứng một bên vì không có linh lực cũng bị ảnh hưởng ngã xuống đất.

"Tiểu Phù, đệ yểm trợ ta."

"Tỷ tỷ, đừng cố sức."

"Sư tiểu thư xin cẩn thận."

Sư Âm chuyển mình phóng đến gần Lục Nhân Nhân đang phát điên. Sư Phù nhanh chóng đọc thần chú hộ thân, Sư Âm trong tay cầm một cái khuyên dài nhỏ như bông tai, dùng sức đâm vào Lục Nhân Nhân. Thần chú còn chưa kịp niệm, Lục Nhân Nhân đã phản công đánh bay Sư Âm, nàng trọng thương hộc máu.

"Tỷ tỷ!" – Sư Phù lo lắng, nhưng Trấn Tâm Trùy còn đang cắm trên ngực Lục Nhân Nhân, thời cơ không thể bỏ qua phải nhanh chóng niệm chú làm tiêu tan oán khí.

Dương Tử Hi chạy đỡ Sư Âm dậy, Dương Tử Khiêm muốn yểm trợ Sư Phù niệm chú. Nhưng Lục Nhân Nhân oán khí xung thiên, mọi người đã tiêu hao rất nhiều linh lực, không thể cầm cự lâu.

"Tôi sắp chịu không nổi." - Nếu không có cách giải quyết, ngay cả Sư Phù cũng sẽ bị trọng thương.

"Tiểu sư, em có cách, anh có gương không?"

"Tiểu Đào đừng phá, tình huống bây giờ không phải đùa."

"Em nói thật mà, anh có gương không?"

"Có ai đem nước theo không?"

Nhìn thấy Lục Nhân Nhân đang bay về phía họ, Lương Ưu Tú từ trong balo lấy ra chai nước khoáng đưa cho Sư Phù. Sư Phù đem nước đổ ra trong lòng bàn tay, đọc thầm vài câu, lập tức nước biến thành gương. Đây là Huyền Quang Kính, công dụng là truyền tải hình ảnh muốn thấy. Nhưng Sư Phù không phải thần tiên, làm ra chỉ là gương bình thường thôi.

"Tiểu Sư, anh nhanh quay gương về phía Lục Nhân Nhân."

Sư Phù xoay mặt gương Huyền Quang Kính về phía Lục Nhân Nhân. "Nàng" đang dùng tốc độ cực nhanh bay đến, bất ngờ thấy hình dáng mình trong gương, điên cuồng gào thét.

- --------------------

Huyền Quang Kính: cái này ai xem phim tiên hiệp thấy nè, cái gương mà ông Ngọc Hoàng hay dùng để xem việc dưới trần đấy.