Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 46: Muốn tấn công lại bị phản công (kết)



"Nhưng tối qua, là em 'muốn' chị mà." - Đào Tuyết Ương kháng nghị. Hôm qua uống rượu đến say mèm, lấy can đảm gì chứ, thua trắng mắt ra.

"Em ngu ngốc như vậy sẽ không biết cách làm, lý thuyết không bằng thực hành. Để chị dạy cho em cảm nhận một lần."

Sư Âm nhìn Đào Tuyết Ương toàn thân căng thẳng, cảnh giác cao độ thấy rất buồn cười, Sư Phù cho em ấy xem chẳng qua cũng chỉ anime hentai thôi. Có thể do bản thân chưa đủ nhẹ nhàng, dọa em ấy sợ rồi. Sư Âm cảm giác được cơ thể Đào Tuyết Ương hơi run rẩy.

Đào Tuyết Ương nhìn thấy bộ móng tay xinh đẹp, Sư Âm cũng cắt bỏ đi, rất cảm động.

Bình thường Sư Âm khi làm việc cũng rất chú trọng móng tay, Đào ngu ngốc nghĩ đến hình ảnh Sư Âm khi cắt móng tay tiếc rẻ, đau đớn. Sư Âm đúng là rất yêu mình, sợ làm mình bị thương nên bỏ đi bộ móng tay, cho nên kẻ ngu ngốc đó đang cảm động đến mức muốn khóc, đưa tay lên xoa gương mặt Sư Âm.

"Vậy chị phải thật nhẹ nhàng." - Đào Tuyết Ương nhẹ giọng nói, thật giống mấy tên lưu manh, nghe rất mềm mại nhu mì. Nàng bình thường là cô gái tràn đầy sức sống, khi e thẹn xấu hổ thì biến thành cô gái nhu nhược yếu đuối.

Vào lúc này, hành động của Đào Tuyết Ương làm cho Sư Âm thêm phần bị kích thích. Với người khác, Sư Âm chưa từng có một chút cảm tình mãnh liệt nào. Nhưng tên ngu ngốc này, đã từ từ làm cho nàng có rất nhiều cảm xúc.

Sư Âm đã từng nghĩ tới hình ảnh Đào Tuyết Ương lúc 'làm yêu' sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ thì nghĩ, tận mắt nhìn lại là chuyện khác, Đào Tuyết Ương thật sự làm Sư Âm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Sư Âm hôn lên nốt ruồi son nơi khóe mắt Đào Tuyết Ương nhẹ giọng hỏi: "Trước giờ chị chưa từng nói mình yêu em có phải không? Chị yêu em, Đào Tuyết Ương." - Từ khóe mắt, hôn xuống bên má, rồi đến đôi môi.

"Muốn nói gì? Em cứ như vậy mà nói đi." - Sư Âm dán chặt vào môi của Đào Tuyết Ương.

Đào Tuyết Ương mơ hồ, nói không rõ chữ. Vì bị hôn như vậy rất khó mở miệng nói.

Cho dù không nghe rõ Đào Tuyết Ương nói gì, nhưng cả hai tâm ý tương thông đều hiểu nhau. Sư Âm chính là muống nghe cái âm thanh không rõ ràng này của Đào Tuyết Ương.

Đào Tuyết Ương bị làm phiền, vừa mở miệng liền bị hôn xuống làm đứt quãng, còn không nhịn được phát ra một tiếng rên nhỏ.

Sư Âm nở nụ cười, nhìn thấy Đào Tuyết Ương đang cực lực nhẫn nại, nhịn đến gương mặt đỏ lên thật sự rất đáng yêu.

Sư Âm rất chú tâm, dùng hàm răng ma sát tinh tế nhẹ nhàng, đôi môi Đào Tuyết Ương bị hôn đến đỏ lên.

Đào Tuyết Ương lần đầu nghe Sư Âm gọi tên nàng, tim đập nhanh hơn, cơ thể bắt đầu thấy nóng.

"Khoan, chỗ đó?"

Đào Tuyết Ương khẩn trương lo lắng, với người không biết chuyện thật sự rất sợ. Đào Tuyết Ương bị Sư Âm làm cho nơi nào đó rất khó chịu, trong lòng hét lên không được, nhưng ngoài miệng lại không nói ra.

"Rất khó chịu đúng không?"

"Đúng vậy."

"Ha ha ~~, em thật sự rất thành thật."

"Em thấy rất sợ."

Đào Tuyết Ương đưa tay nắm chặt áo sơmi trên người Sư Âm, làm nó nhăn nheo, giống như đang cố gắng kéo Sư Âm xuống.

"Yên tâm, giao cho chị. Em chỉ cần chú tâm cảm nhận là được rồi." - Sư Âm lần thứ hai hôn xuống trên người Đào Tuyết Ương, muốn để lại dấu ấn trên người em ấy.

Đào Tuyết Ương không nhịn được rên lên một tiếng, cảm thấy rất mắc cỡ, kéo Sư Âm đến gần mình. Mặt hai người đang rất gần nhau, Đào Tuyết Ương dùng sức đem áo sơmi của Sư Âm cởi ra. Dù đã xem qua một lần, nhưng lần này cơ thể chân chính hiện ra trước mắt thật khiến người ta máu huyết sôi trào.

Sư Âm hiểu ý Đào Tuyết Ương, liền ép sát người của mình xuống, hai cơ thể dính chặt lấy nhau. Sư Âm cảm nhận thấy cơ thể Đào Tuyết Ương đang nóng lên, nghe rõ cả tiếng tim đập, thật sự nàng rất yêu em ấy, yêu đến muốn đem cơ thể hai người hòa làm một.

Cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến nói cho Sư Âm biết, Đào Tuyết Ương đang bị kích thích.

Sư Âm nằm đè lên người Đào Tuyết Ương, thổi một chút gió vào lỗ tai làm Đào Tuyết Ương thấy tê ngứa. Bây giờ, thì cả lỗ tai Đào Tuyết Ương cũng nóng đỏ lên.

"Tuyết Ương ~~~~"

"Vâng."

Sư Âm bị phản ứng tự nhiên của Đào Tuyết Ương chọc cười, tên ngu ngốc này có cần đơn thuần như vậy không?

"Phản ứng của em chị vẫn thấy không đủ! Chị muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tuyết Ương."

Đào Tuyết Ương như đang muốn khóc, dù nói không muốn thì cơ thể nàng cũng bán đứng nàng rồi.

"Sợ? Ôm chị đi, chị sẽ nhẹ nhàng."

Đào Tuyết Ương đưa tay ôm lấy cổ Sư Âm, thân thể hướng lên trên áp sát, đầu chôn vào giữa vai vào cổ Sư Âm. Cảm thấy âm thanh của mình phát ra thật rất xấu hổ, ở bên tai Sư Âm nói: "Nói cái gì đi, mặc kệ là cái gì. Chị cứ nói đi, phân tán sự chú ý của em."

"Lúc này, không phải nên chú tâm cảm nhận sao?" - Sư Âm phối hợp nói chuyện với Đào Tuyết Ương, nhưng ngón tay lại có cử động nhẹ "chỗ nào đó" để làm "chuyện gì đó". Sư Âm đang rất cẩn thận, sợ làm em ấy bị thương.

"A...ha, thân thể em....rất chú tâm mà." - Đào Tuyết Ương ôm chặt Sư Âm hơn nữa, thân thể run rẩy nhẹ. Đây là cái gì? Đang làm cái gì? Mình đang nói cái gì? Là vui mừng sao? Không phải chống đối, không muốn ngăn cản, nhưng cơ thể trong vô thức vẫn căng thẳng.

"Em muốn nghe những lời sến súa thật sao? Chị thật sự không biết mấy thứ đó, nhưng có điều này chị muốn nói cho em biết. Chị thật sự, thật sự rất yêu em, Tuyết Ương chị rất yêu em. Em là kẻ ngu ngốc, nhưng đã lấy mất trái tim chị, em có biết chị nhịn có bao nhiêu cực khổ. Từ trước đến nay, chị không biết chữ 'Nhẫn' viết ra thế nào, càng không sợ cái gì, thế nhưng bây giờ chị sợ mất đi em."

Rất khó, đặc biệt hiếm có khi Sư Âm nói ra mấy lời này, nếu là thường ngày sẽ hung dữ quát nạt, còn luôn nói mình ngu ngốc. Thì ra, chị ấy yêu mình như vậy! Đào Tuyết Ương rất cảm động, mắt có chút ướt.

"Hôn Âm." Đào Tuyết Ương đang chôn đầu ở giữa cổ Sư Âm, lập tức ngẩng lên, gọi tên Sư Âm. Rồi áp sát tới hôn vào môi Sư Âm, hành động là thứ thay thế tốt nhất cho bất kỳ loại ngôn ngữ nào trên thế giới.

Cái hôn này, làm cơ thể Đào Tuyết Ương thả lỏng, phân tán sự chú ý như vậy rất dịu dàng.

Đào Tuyết Ương liên tục hôn Sư Âm.

- ---------------------- 0 0 0 ------------------------

[ Đoạn cao trào này tác giả đã lược bỏ, editor cũng bó tay luôn T_T. Cả đám mừng hụt rồi]

- ---------------------- 0 0 0 ------------------------

Đào Tuyết Ương cảm thấy như vừa chạy xong marathon 800m, sức lực toàn thân đều bị hút sạch, nằm thở hổn hển rồi rơi nước mắt. Sư Âm thấy Đào Tuyết Ương khóc, sợ giật mình.

"Làm em đau?"

Đào Tuyết Ương lắc đầu: "Không, Hôn Âm rất dịu dàng, không đau, rất thoải mái." - Đào Tuyết Ương là bị sự dịu dàng của Sư Âm làm cảm động đến khóc. Sư Âm là "ác quỷ đáng yêu".

Đào Tuyết Ương muốn nâng người dậy, xác định xem cơ thể còn chút sức lực nào không. Vừa nâng chân lên, đầu gối cong lại, hình như đang cạ trúng cái gì đó, mới nhìn lại tư thế của hai người.

"Hôn Âm, chị..."

"Phản ứng tự nhiên."

- --------------------- 0 0 0 ----------------------

( Sư Âm tự kỷ, à không độc thoại)

Nếu như em ấy chưa từng xuất hiện, mình thật sự cho rằng cả đời đều là hình tượng này, lạnh lùng, cao ngạo, xinh đẹp. Cứ ung dung đi xử lý một vài việc tẩy oán khí, hay giúp người khác xem phong thủy, mình chính là người mà người khác phải cung kính tiếp đãi. Nhưng sự xuất hiện của em ấy làm mọi thứ rối cả lên, kể cả cuộc sống yên tĩnh bình thản trôi qua từng ngày. Những sinh hoạt vô vị, mọi thứ xung quanh đều không muốn để tâm, hay chẳng muốn biết, nhưng em ấy làm mình cảm thấy những thứ vô vị trở nên rất thú vị. Thậm chí, tất cả mọi chuyện xảy ra đều rung động lòng người.

Bởi vì, cái tính không sợ chết, nên lúc nào cũng gây phiền phức, lúc nào cũng liều mạng xông về phía trước, lương thiện quá mức khiến người khác tức giận. Ngay cả những con quỷ tội ác tày trời, em ấy cũng cho một cơ hội để sửa sai, lần nào cũng khiêu chiến giới hạn của mình, làm sự việc càng trở nên phiền phức, nhưng lần nào em cũng dùng lòng tốt ấy giải quyết mọi chuyện.

Mình bắt đầu thích em ấy khi nào? Bản thân mình cũng không biết, có thể do ngày nào cũng bị em ấy đeo bám, toàn làm ra mấy hành động ngu ngốc, từ từ để mình cảm thấy em ấy đã trở thành một phần trong cuộc sống hằng ngày. Em ấy dùng sự kiên trì, từng bước một tiến vào trong trái tim mình, bây giờ đã ở trong tim, khắc vào trong máu, muốn bỏ cũng rất khó khăn.

Bản thân mình không phải là người lạnh lùng, chỉ là thấy mọi thứ đều không có hứng thú. Đối xử với ai đều nhàn nhạt cho qua, dù là những cô gái xinh đẹp, thông minh mình chỉ có một chút yêu thích. Nhưng bây giờ, mình đã hiểu những mỹ nhân đẹp đẽ kia chỉ là thưởng thức. Mình thích những người thông minh, nhưng em ấy lại rất ngu ngốc, còn hay lo chuyện bao đồng. Nhưng em ấy làm cho mình có hứng thú, bởi vì mình không thể hiểu được những thứ kỳ quái em ấy nghĩ trong đầu. Lúc nào cũng không thể biết câu tiếp theo em ấy nói là gì, chuyện tiếp theo em ấy làm sẽ phát sinh biến cố long trời lở đất nào, mình sẽ thường xuyên tức giận mà chửi bậy, nhưng cũng lần lượt mang đến ngạc nhiên.

Mình nghĩ mình vẫn đối xứ với mọi người rất lạnh nhạt, nhưng bây giờ có thêm một người để mình có thể đem tất cả cảm xúc bộc phát, bởi vì em ấy mà: tức giận, lo lắng, vui vẻ, sốt ruột, sợ sệt,...toàn bộ đều là vì em ấy. Mình có một cảm giác rất mãnh liệt, em ấy nhất định sẽ cùng mình đi hết cả quãng đời còn lại. Mình không biết được lý do tại sao yêu em ấy, cũng không có lý do để rời xa em ấy.

Yêu một người cần lý do sao? Chỉ cần hỏi bản thân một câu: "Nếu không có người đó, mình sẽ thế nào?". Đáp án chính là bản thân vẫn không thể tin được, em ấy không mời mà tới xông vào cuộc sống của mình, ở trong lòng từ từ xây nên một ngôi nhà vững chắc, nếu mất em ấy, có thể trái tim mình cũng bị xé tan thành trăm mảnh. Đó là lý do, mình thật sự yêu em ấy.

Nếu là trước đây, có người nói rằng mình sẽ yêu một kẻ ngu ngốc, mình sẽ lập tức giết chết người đó mà không do dự. Còn bây giờ, đang rất xem thường chính bản thân mình, mình đã yêu kẻ ngu ngốc đó rồi.

Phải, kẻ ngu ngốc đó tên là Đào Tuyết Ương.

- ---------------------

Vâng, đọc xong chương này mình cũng ngu theo lun T_T. Cái gì mà từ đầu đến cuối toàn một đống chữ [Lược bỏ vài ngàn chữ], đến cái đoạn quan trọng cũng lược luôn....Oa oa oa...muốn khóc quá.