Căn biệt thự nằm rất xa thành phố, lái xe đi về cũng tốn thời gian. Suốt chặn đường, Sư Phù phải chịu khổ, giả vờ câm điếc. Hai người ngồi phía sau cứ thích chơi trò hôn hít, cái tiếng ướt át đó kích thích quá mức. Trời ơi! Sao số con lại khổ vậy nè!
Lái xe về đến nhà, cả người Sư Phù mệt mỏi vì phải cố gắng chịu đựng. Sư Phù quyết định, sau này không thèm để ý đến hai người ấy, làm thần kinh căng thẳng không chịu nỗi.
Đào Tuyết Ương và Sư Âm đang ôm ấp bước xuống xe, chưa đi tới cửa, đã có một bóng người bay ra. Sư Âm nhanh tay lẹ mắt lôi Đào Tuyết Ương né sang một bên, lúc này lại có thêm cái bóng màu đỏ đứng chắn trước mặt Đào Tuyết Ương. Bởi vì quán tính, cái bóng đang xông tới không ngừng lại được, nhào vào người trước mặt, cả hai té xuống đất.
"Woa!!" - Đào Tuyết Ương ngạc nhiên. Bởi vì hai người té trên đất kia chính là Lỵ Hương và Phượng Hoàng, môi hai người còn chạm vào nhau.
Lỵ Hương trợn tròn mắt nhìn cái người bị nàng đè phía dưới, đến khi cảm nhận được trên môi mình có một luồng nhiệt nóng rực, lập tức bò dậy. Lỵ Hương điên cuồng nhảy lên, môi của nàng đang bị phỏng. Lần đầu thấy có người hôn nhau lại có kết quả đắng lòng như vậy.
"Con chim ngu ngốc, tự nhiên ở đâu chui ra vậy. Không cẩn thận hôn ngươi một cái, ta cũng là người chịu thiệt thòi. Có cần phòng bị dữ vậy không, phỏng chết ta rồi!" - Lỵ Hương đang nổi giận giậm chân, trong tay biến ra một khối băng nhỏ chườm môi. Đào Tuyết Ương đứng một bên, cười muốn sốc hông luôn.
"Xin lỗi, tôi không cố ý!" - Phượng Hoàng thật lòng nói lời xin lỗi. Nhưng tại vì gương mặt của nàng muôn thuở vẫn chỉ có một kiểu, nên người nghe cảm thấy không có thành ý.
Hành động hôn nhau, mỗi ngày Phượng Hoàng đều nhìn thấy Sư Âm và Đào Tuyết Ương làm, nhưng khi bị Lỵ Hương hôn, Phượng Hoàng có cảm giác rất khó tả. Cơ thể nàng tự giác nóng lên, người bình thường da chỉ hơi ửng đỏ, còn nàng là Hỏa Phượng Hoàng, "nóng" tức là bốc lửa đúng nghĩa đen, làm phỏng môi của Lỵ Hương.
"Ngươi dùng cái bản mặt đó xin lỗi người khác à?" - Lỵ Hương thấy tực giận vì thái độ của Phượng Hoàng, không khí xung quanh bắt đầu lạnh lên.
"Chỉ tại Phượng Hoàng không thể biểu hiện được trên nét mặt của mình thôi. Lúc trước chủ nhân của chị ấy cũng giống vậy đó." - Đào Tuyết Ương cười ngất, nhìn Sư Âm làm mặt quỷ. Sư Âm đúng là không phải chủ nhân tốt, đến thức thần của chị ấy cũng là "người" không có tình cảm. Nhưng đây chỉ là chuyện trước khi Sư Âm gặp Đào Tuyết Ương.
Đào Tuyết Ương đi đến bên cạnh Phương Hoàng, dùng hai ngón tay đẩy khóe miệng của Phượng Hoàng cong lên.
"Tiểu Phượng, chị học theo em làm thế nào để cười." - Đào Tuyết Ương nở nụ cười đẹp rạng ngời mà không chói lóa.
"Tiểu Phượng đúng là rất đáng yêu, chị cười lên rất đẹp."
"Nè, em phiền quá rồi đó."
Sư Âm thấy người yêu của mình đụng ai cũng nhào vô ôm, thật chịu không nỗi, nắm lấy cổ áo Đào Tuyết Ương muốn kéo em ấy vào nhà. Đào Tuyết Ương giảy giụa đành đạch, la ó um sùm, Sư Âm đành bịt miệng em ấy kéo vô nhà. Ngoài cửa chỉ còn lại Phượng Hoàng và Lỵ Hương, Phượng Hoàng nhìn Lỵ Hương, cố gắng nở nụ cười. Lỵ Hương nhìn thấy nụ cười của Phượng Hoàng, đột nhiên tim đập nhanh hơn, xoay một vòng biến mất. Còn lại Phượng Hoàng đứng đó ngây ngốc, không hiểu chuyện gì.
"Phượng Hoàng, ngươi có chịu làm cơm tối không vậy? Hay muốn bị nhốt ở ngoài."
Trong nhà truyền ra tiếng la của chủ nhân xấu tính. Phượng Hoàng đang muốn tìm hình bóng của Lỵ Hương, nhưng chỉ đành thở dài đi vào nhà hầu hạ chủ nhân.
Chết tiệt! Hồi hộp cái gì chứ, người ta cười lên chỉ đẹp một chút thôi, có cần tim đập loạn xạ dữ vậy không? Đó chỉ là một con chim ngu ngốc thôi! Lỵ Hương đã trở về khách sạn, nằm trên giường ôm ngực mình tức giận. Một kẻ gương mặt trơ như cục đá, bất ngờ cười một cái thôi, có gì phải hồi hộp chứ.
Lỵ Hương nằm trên giường phiền muộn lăn qua lộn lại, liều mạng nói với bản thân mình: "Người mình thích là Yuki thiên sứ bé nhỏ, không phải là con chim ngu ngốc đáng ghét đó". Thế nhưng, nụ cười của Phượng Hoàng vẫn lẩn quẩn trong đầu Lỵ Hương, môi của nàng lại có cảm giác nóng lên.
( Nhà Sư Âm)
"Tiểu Phượng chị đúng là rất tuyệt vời ~~~~ Thượng Đế ban cho chị tài nấu ăn sánh ngang nhà hàng cao cấp!" - Đào Tuyết Ương hả lòng hả dạ ăn cơm, miệng không ngừng khen. Cả bàn đồ ăn, phải dùng đến hai cái dạ dày mới chứa đủ. Thức ăn quá ngon, muốn đem toàn bộ nuốt vào bụng.
"Không cần ăn nhiều vậy, chết vì bội thực chị không chịu trách nhiệm lo hậu sự." - Sư Âm vẫn độc mồm ác miệng. Nhưng nếu Đào Tuyết Ương thật sự chết vì no, Phượng Hoàng mới là người chịu tội.
"Tiểu Phượng làm, đương nhiên phải ăn cho hết. Sau này, ngày nào cũng được ăn ngon." - Ánh mắt Đào Tuyết Ương sáng như sao.
"Cô ấy không thể ở đây." - Sư Âm hớp một ngụm càfe do Phượng Hoàng pha.
Đào Tuyết Ương nghe thế, ngừng ăn. Từ lúc Sư Phù nghe thấy Sư Âm cho phép Phượng Hoàng tự do đi tu hành, đã biết rằng Phượng Hoàng không thể ở lại đây.
"Là ý gì? Chị để Phượng Hoàng tự do tu hành, nhưng chị vẫn là chủ nhân của chị ấy mà! Chẳng lẽ chị thật sự đuổi chị ấy đi sao?" - Đào Tuyết Ương không xem lại cách dùng từ, nàng nghĩ Phượng Hoàng là một con thú cưng sao?
"Không phải đuổi. Nhưng muốn trưởng thành, cứ ở mãi bên cạnh chị thì tu luyện được gì đây." - Sư Âm đã cho Phượng Hoàng một cơ hội. Phượng Hoàng là thức thần của Sư Âm, không thể để chủ nhân của mình mất mặt. Không có linh lực của Sư Âm duy trì, Phượng Hoàng chỉ là một tờ giấy vụn, muốn tự mình trưởng thành, phải rời khỏi đây.
"Tại sao....." - Đào Tuyết cảm thấy mất mát, nhưng chỉ dám nói nhỏ.
Bất cứ thứ gì tồn tại trên đời đều có hai mặt, Phượng Hoàng cũng vậy, không phải tự nhiên mà trưởng thành. Muốn mạnh mẽ, phải vượt qua rất nhiều khó khăn, không phải dễ dàng như chúng ta ngày nào cũng ăn cơm uống nước. Trong khi tu hành, còn có thể gặp kiếp nạn, có thể đứng giữa sinh tử, nếu không vượt qua được thì chỉ có con đường chết.
Đào Tuyết Ương nhớ lại lời nói của Lỵ Hương, Đằng Nguyên tiên sinh đã bói một quẻ cho nàng, rằng gần đây sẽ có vài sự thay đổi, thậm chí còn trải qua sinh tử kiếp. Có lẽ lời tiên đoán đang bắt đầu xảy ra! Tuy rằng Phượng Hoàng không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh Đào Tuyết Ương, nhưng chị ấy cũng là một người bạn quan trọng với nàng. Chị ấy là thức thần của Sư Âm, đã nhiều lần cứu mạng nàng, nếu như không thể gặp nhau, sẽ rất đau lòng.
"Đừng có trưng ra cái vẻ mặt đó. Cũng đâu phải sinh ly tử biệt, nói sao thì chị vẫn là chủ nhân của cô ấy." - Sư Âm không thể nhìn nổi dáng vẻ đau khổ của Đào Tuyết Ương. Em ấy là một người vui tươi rạng rỡ nhất thế gian này, dù sao chổi đụng Địa Cầu, em ấy cũng sẽ cười ha ha. Cho nên, dù Đào Tuyết Ương thấy không vui, Sư Âm cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của em ấy.
"Yêu quái tu hành không phải trải qua mấy trăm, mấy ngàn năm sao? Lúc đó, em đã luân hồi mấy kiếp, không biết còn nhớ tới Tiểu Phượng là ai không." - Đào Tuyết Ương lại khổ sở.
Sư Âm bóp trán, nàng lại không hiểu nổi cái đầu của Đào Tuyết Ương nghĩ cái gì, có cần lo xa vậy không? Đã nói không phải sinh ly tử biệt, chỉ cần còn có thể gặp lại nhau là tốt rồi. Cầu xin em đừng có suy nghĩ thảm thương như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn không trưởng thành được chút nào sao. Đầu của Đào Tuyết Ương rốt cuộc được cấu tạo từ hành tinh nào vậy, hèn gì có thể làm bạn thân với người ngoài hành tinh.
Cuối cùng không khuyên được, Đào Tuyết Ương còn khóc rống lên, Sư Âm lại đành phải lôi em ấy về phòng. Phượng Hoàng ở lại dọn dẹp bàn ăn, cảm thấy phía trên ngôi nhà có thứ gì đó kì lạ. Dọn dẹp xong, Phượng Hoàng liền bay lên nóc nhà, quả nhiên là cô nàng mặc kimono trắng, đang lơ lửng trên đó. Nàng không phải ma nữ, nên đừng đánh đồng Lỵ Hương với mấy con ma nữ trong Liêu Trai.
"Ngươi leo lên đây làm gì?" - Cái người tự nhiên bay lơ lửng trên nóc nhà người khác, lại hỏi ngược lại thức thần của chủ nhà.
"Bởi vì chủ nhân đã giăng kết giới, nên cô không thể vào trong. Cô lại đến tìm Đào Tuyết Ương sao? Môi của cô....." - Từ lúc Sư Âm cho Phượng Hoàng tự do. Nàng đã ở bên ngoài thời gian khá dài, đang dần dần để ý đến mấy chuyện bình thường của con người. Nhưng người đầu tiên Phượng Hoàng quan tâm, là người lúc sáng đánh nàng gần chết.
"Im miệng! Ta tới tìm ai không cần ngươi quan tâm! Ta tu hành lâu hơn ngươi, phỏng một chút sẽ chết sao?" - Lỵ Hương quá dễ nổi nóng. Ngoại trừ ở bên cạnh Đào Tuyết Ương, với ai Lỵ Hương cũng tỏ thái độ như vậy. Nhưng với Phượng Hoàng thì còn bực mình hơn gấp mấy lần.
"Đào Tuyết Ương và chủ nhân sẽ không chia tay đâu." - Phượng Hoàng chuyển đề tài. Nàng nói câu này, vì Lỵ Hương muốn đem Đào Tuyết Ương đi. Nếu nghe xong Lỵ Hương vẫn cứng đầu, cố chấp, dù có bị đánh gần chết thêm lần nữa Phượng Hoàng vẫn ngăn cản.
"Không cần cô nhắc! Trước khi đến Trung Quốc, tôi đã biết rồi. Đằng Nguyên nói rằng, duyên của tôi và Yuki đã hết. Chỉ là tôi không cam lòng, không cam tâm cứ như thế từ bỏ. Tôi cũng không thể để Yuki ở lại đây chịu nạn kiếp." - Lỵ Hương nghiêm túc nói. Tình cảm nàng dành cho Đào Tuyết Ương là chân thành, lần đầu tiên có người cho Lỵ Hương biết được cảm giác ấm áp.
"Vậy, cô vẫn sẽ mang em ấy đi sao?"
"Tuy rằng tôi rất muốn, nhưng làm vậy Yuki sẽ không vui, tôi sẽ thêm đau lòng. Nếu có người làm em ấy đau lòng, tôi nhất định sẽ giết chết hắn.....Mà, tại sao tôi lại nói với cô mấy câu này chứ!" - Lỵ Hương lại phiền muộn. Tự nhiên lại đi nhiều chuyện với kẻ "ở ngoài bốc lửa, ở trong lạnh như băng" kia.
Lỵ Hương nhìn Phượng Hoàng, không nhịn lên tiếng: "Cô cũng phải rời khỏi đây đi. Tiếp tục ở lại, không thể tu hành."
"Đúng, chủ nhân cho tôi một cơ hội. Tôi không thể phụ lòng cô ấy, càng không thể làm mất mặt chủ nhân của mình."
"Vậy có muốn cùng tôi tới Ngọc Tiên Sơn tu hành không? Không phải tôi tốt bụng, chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ tu hành khổ sở của cô thôi."
"Cảm ơn!"
"Đã nói không phải ta tốt bụng, cảm ơn cái quái gì!"
"Cô là người tốt."
"Đã nói không phải...Con chim ngu ngốc!"
Lỵ Hương khó chịu quay đầu đi, có điên không, tự nhiên đưa ra ý kiến kêu người ta đi theo mình. Đằng Nguyên tiên sinh đã bói giúp Lỵ Hương Một quẻ, nói rằng duyên của nàng với Đào Tuyết Ương đã hết, nhưng sẽ có một đoạn duyên khác bắt đầu. Lần này Lỵ Hương đến Trung Quốc có "thu hoạch" bất ngờ.
Thu hoạch bất ngờ con khỉ á! Phải nói là tự chuốt phiền phức thì có!