Cả ba người, từ nhỏ đến lớn đã gặp không ít chuyện quái đản, nên hiểu rất rõ. Trên đời này, có nhiều chuyện không thể dùng khoa học giải thích như: Ma Quân bị phong ấn trong sách, quan tài ngọc có ma nữ ngàn năm, từ trên trời rớt xuống người ngoài hành tinh làm thủng nóc nhà. Thậm chí họ còn gặp cả Hắc Bạch Vô Thường, hai người đẹp trai phản khoa học. Còn đụng phải mấy chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, đáng lý đối với mấy thứ kỳ quái có lẽ đã miễn dịch mới đúng. Nhưng tự nhiên ở đâu xuất hiện một Hồ Tiên đại nhân, nội tâm mỗi người phản ứng khác nhau.
Bạch Vũ trực tiếp tới nhà, mang cho họ một cái tin tức chấn động. Còn úp mở tiết lộ một chút chuyện, mà ngay cả Sư Âm và Sư Phù đều không biết.
Sư Phù không hiểu tại sao Hồ Tiên nói bọn họ là một đôi, ai thèm tin! Còn nữa, không phải thiên cơ bất khả lộ sao? Trực tiếp đi đến nhà hắn, mà không phải ngẫu nhiên gặp ngoài đường? Phản khoa học quá.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng, trọng điểm là Sư Phù sẽ không yêu Hồ Tiên, bởi vì hắn là đàn ông! Cho dù hắn có biến thành mỹ nhân, cũng không thể thay đổi sự thật này.
Nếu Sư Phù biết lý do thật sự của Bạch Vũ đến đây chắc sẽ tức đến hộc máu. Bạch Vũ đắc đạo thành tiên, sống mấy ngàn năm, đã thừa nhận thật sự quá nhàm chán. Thế nhưng, người phàm luôn cho rằng "bất lão, bất tử" là chuyện rất tốt, cũng không nghĩ đến, tháng năm dài trôi qua chỉ có một mình sẽ có bao nhiêu cô quạnh. Cho nên, Bạch Vũ tự mình bấm chỉ, tính được mình sẽ có một đoạn nhân duyên dưới phàm trần. Liền lập tức bỏ qua cái đoạn "dạo đầu" đầy tẻ nhạt, tự mình tìm tới nhà Sư Phù, trực tiếp tỏ tình. Làm thần tiên có thể chơi gian, đây chính là chỗ tốt nhất.
Kêu Hồ Tiên tốn thời gian với trò theo đuổi tẻ nhạt, là chuyện không thể nào.
Chàng trạch nam thuở nào, ngày nay có nhà cũng không dám về. Nhưng có thể trốn thoát khỏi Hồ Tiên đại nhân, thần thông quảng đại sao? Làm cho Đào Tuyết Ương đang muốn xem trò cũng không được, đáng tiếc thật. Đã một tuần trôi qua, chỉ còn lại Sư Âm và Đào Tuyết Ương sống nương tự lẫn nhau. Nghĩ lại những lời nói của Lỵ Hương, đúng là gần đây nhiều chuyện xảy ra, cái nào cũng là đại sự.
Từ sau sự kiện Vampire hút máu người, buổi tối đã không còn an toàn. Anh em họ Dương đảm nhận vụ án, liền biết tình huống lần này không dễ ăn. Nếu phát hiện thi thể bị cắn chết, phải lập tức xử lý, nếu không cái xác cũng sẽ biến thành Vampire. Dương Tử Hi chủ động gọi điện thoại nhắc nhở Sư Âm, nói bọn họ tránh né, đỡ phải phiền phức.
Nếu nghĩ sợ phiền phức, nên trốn mãi trong nhà là tránh khỏi. Hoàn toàn sai lầm, phiền phức cũng sẽ tự động tìm tới cửa.
Sư Âm hôn Đào Tuyết Ương một cái, chúc ngủ ngon, cả hai ôm nhau ngủ. Trong phòng chỉ còn lại tiến hít thở của hai người, không gian yên tĩnh có thể nghe được tiếng động dù là nhỏ nhất.
Sư Âm chưa ngủ hoàn toàn, bị tiếng động bên ngoài làm thức giấc. Thời gian gần đây nàng luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, âm thanh đó lúc này như một tín hiệu nguy hiểm. Bên ngoài nhà Sư Âm dường như có thứ gì đó, Sư Âm lập tức mở đèn ngủ trên đầu giường.
"Hôn Âm sao vậy?" - Bị ánh sáng làm thức giấc, Đào Tuyết Ương mơ màng hỏi.
Sư Âm lập tức kéo Đào Tuyết Ương ngồi dậy, chưa kịp mở miệng nói, cửa sổ phòng đã bị đập nát. Một bóng đen đang ngồi ngay cửa sổ, phía sau hắn lại có thêm rất nhiều "người", ai cũng có cánh.
Bị tiếng động lớn làm giật mình tỉnh ngủ, Đào Tuyết Ương liền biết xảy ra chuyện, có người xông vào nhà. Bởi vì bọn họ không phải ma quỷ, hay yêu tinh, nên kết giới không ngăn được. Nhìn hình dáng của đám người đó cũng biết là thứ gì, Sư Âm nắm chặt tay Đào Tuyết Ương, trước tiên là chạy ra khỏi đây đã.
Sư Âm và Đào Tuyết Ương chạy ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại, đi xuống lầu. Bọn người đang ở cửa sổ, lập tức bay nhào tới chỗ họ, cửa vừa bị đóng lại, đám người đó phá tung cửa xông ra. Phía sau hai người, cả đám người đuổi theo sát nút, không tha. Sư Âm đang mặc đồ ngủ, không có mang theo bùa nên không thể dùng đạo thuật. Sư Âm lập tức cắn nát ngón tay, lấy máu vẽ lên ngay chân cầu thang một ấn chú, đợi đám người phía sau đuổi tới, liền xuất hiện một rào chắn bằng lửa. Vampire sợ lửa, kẻ đi trước xui xẻo bị dính đạn, đứa đi sau sẽ không ngu gì tiếp tục lao vào.
Hai người chạy xuống lầu, phát hiện cửa chính cũng có một đám phá cửa đi vào. Xem ra, lần này không dễ thoát rồi, đúng lúc Sư Phù không có ở nhà.
"Hôn Âm, chúng ta làm sao đây? Tại sao cả một bầy Vampire lại kéo đến nhà chúng ta?" - Đào Tuyết Ương đang rất sợ, nghĩ đến cả một bầy quỷ hút máu tự nhiên xuất hiện lại có một cảm giác hưng phấn trổi dậy. Đúng là, gần đây sinh hoạt bình thường quá nhàm chán rồi, cái loại mạo hiểm này đúng là mang cho người ta có cảm giác hứng thú. Nhưng giữ được cái mạng nhỏ bé này cũng rất quan trọng.
"Nè, trong lúc này em còn vui vẻ được sao? Nhìn xem tình huống trước mắt kìa." - Sư Âm thật sự rất đau đầu với người yêu bé nhỏ này. Sư Âm là thiên sư, chỉ tiêu diệt được ma quỷ, Vampire nàng không có cách. Những thứ thần chú dùng để diệt ma trừ yêu, với Vampire đâu có tác dụng.
"Khốn nạn thật, đánh không lại đâu chạy thôi!" - Lúc này không thể hành động nông nổi, ngay cả Sư Âm cũng bó tay.
Nhưng muốn chạy cũng phải nhìn xem tình hình trước mắt. Trên lầu một đám, trưới mặt một đám, vây hai người ở giữa, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới xé xác hai người. Sư Âm nhìn ra cửa, một đám Vampire đang chờ đợi nhào tới. Sư Âm thả Hỏa Long bay thẳng đến cửa, bọn Vampire đứng ngay đó tất nhiên phải né qua một bên, Sư Âm cầm tay Đào Tuyết Ương chạy đến phía cửa chính, đẩy ra.
"Em lập tức chạy đi tìm Tiểu Phù!"
Đào Tuyết Ương sững sờ quay lại nhìn Sư Âm, không dám tin chị ấy lại đẩy mình ra ngoài, nước mắt tự nhiên rơi xuống. Tại sao Sư Âm lại đẩy nàng ra, lúc này rất nguy hiểm tại sao lại đẩy nàng ra! Tại sao!
Vừa kịp thời đẩy Đào Tuyết Ương ra khỏi nhà, Sư Âm không đủ thời gian làm kết giới hộ thân, đã bị một con Vampire tàn nhẫn quăng lên bàn thủy tinh. Cái bàn vì chịu trọng lượng quá lớn vỡ tan, Sư Âm phun máu, toàn thân từ trên xuống dưới bị những mảnh vỡ của thủy tinh cắt trúng. Cho dù máu me đầy người, nhưng lũ Vampire cũng không thèm để ý đến Sư Âm, mà hướng về Đào Tuyết Ương nhào tới. Xem ra bọn nó đến là tìm Đào Tuyết Ương.
Sư Âm dùng máu trên đất vẽ bùa, ngay đi cả đám Vampire nhào tới cửa, một tia sét cực mạnh giáng xuống, chặn đứng bọn họ. Một con Vampire tức giận, quay lại trừng mắt dữ tợn nhìn Sư Âm. Một cái ghế bắt đầu bay lên, hướng về Sư Âm đập thẳng xuống, Sư Âm lăn qua một bên tránh né. Nhưng những đồ vật trong phòng khách tiếp tục phóng tới như mưa, Sư Âm không thể né được, đành lập kết giới hộ thân xung quanh mình để chống đỡ. Lúc này, Sư Âm không thể ngăn cản đám người đuổi theo Đào Tuyết Ương, Sư Âm lại phun ra một ngụm máu nữa. Nếu Sư Âm không chịu tập trung, bị những đồ vật kia cùng lúc đập lên người, nàng chỉ còn nước đi chầu ông bà.
Sư Âm không quan tâm chuyện mình đang bị thương, vấn đề quan trọng nhất chính là không để Đào Tuyết Ương bị bắt. Cả đống đồ rơi xuống, có thể đè chết Sư Âm, nhưng nếu để bọn nó bắt được Đào Tuyết Ương, em ấy nhất định cũng sẽ chết. Sư Âm không quan tâm nhiều, một bên vẫn giáng sấm sét, một bên cố gắng chống đỡ những thứ đang đổ ập xuống đầu mình. Những thứ đó cứ lơ lửng giữa không trung, nếu sơ sẩy Sư Âm sẽ bị đè chết tươi.
"Ngu ngốc, em quay lại làm gì? Nhanh chạy đi!" - Sư Âm thấy Đào Tuyết Ương đứng ngay cửa, tức giận mắng. Những đồ vật trên đầu Sư Âm, đã được dây leo ở ngoài bay vào giữ lại.
"Để chị ở lại đây chống chọi một mình, em không làm được." - Đào Tuyết Ương đôi mắt đỏ hoe, cắn răng nói từng chữ. Nàng đang cực lực nén nước mắt xuống, lúc này không thể mềm yếu. Đào Tuyết Ương nhìn thấy Sư Âm thương tích đầy mình, đau lòng thốt không nên lời.
Nhìn thấy Đào Tuyết Ương trở lại, mấy con Vampire tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, không thèm bận tâm đến Sư Âm, tất cả đều lao về phía Đào Tuyết Ương. Những sợi dây leo sau lưng Đào Tuyết Ương lại tiếp tục phóng vào, trói chặt những con Vampire. Nhưng chỉ mỗi dây leo thì không thể chế ngự được bọn nó, từng người cắt dây leo thoát ra.
Đào Tuyết Ương theo bản năng lùi về sau, tự nhiên thấy một con Vampire nhe hàm răng trắng tinh, đẹp đẽ, đang lao về phía mình kêu la thảm thiết, rồi tan thành tro bụi. Những con Vampire còn lại bắt đầu cảnh giác, Đào Tuyết Ương nhớ lại lần đầu tiên mình được cứu cũng là cảnh tượng nảy. Chính là cô gái nước ngoài xinh đẹp, toàn thân mặc đồ đen, chân mang giày boot, cầm cây kiếm lớn trên tay.
Những con Vampire hình như rất e dè cô gái vừa xuất hiện, nhưng sức hấp dẫn của Đào Tuyết Ương với chúng còn lớn hơn, tất cả liều mạng lao về một phía. Cây kiếm trong tay người đẹp đâm chính xác vô cùng, Vampire bị kiếm đâm trúng lập tức tan biến thành tro bụi. Tình thế bị đảo ngược, lúc đầu dồn dập như đòi mạng, đột nhiên xuất hiện một cô cái xinh đẹp múa kiếm giải quyết. Sư Âm thở phào nhẹ nhõm, thần kinh buông lõng liền cảm giác được giác được những vết thương bắt đầu nhức nhối.
"Hôn Âm!" - Đào Tuyết Ương lo lắng chạy tới: "Tại sao lúc nãy chị lại đẩy em ra ngoài? Chị có biết bản thân gặp nguy hiểm cỡ nào không? Nếu chị xảy ra chuyện, em còn có thể vui vẻ mà sống sao? Nếu có lần sau, em nhất định không tha thứ cho chị."
"Ngu ngốc, chị là thấy em vướng tay vướng chân. Một mình chị giải quyết nhanh hơn." - Sư Âm mạnh miệng, nói trái lòng mình. Nếu có lần sau, nàng cũng sẽ làm như vậy, bởi vì đó là "phản xạ có điều kiện". Dù muốn hay không, Sư Âm cũng mong Đào Tuyết Ương được an toàn.
"Không phải lúc nãy em còn cứu chị sao, chị viện cớ cũng kém quá rồi. Phải rồi, cám ơn đã cứu chúng em. Em còn chưa biết chị tên gì? Cám ơn chị!" - Đào Tuyết Ương nhớ tới ân nhân đã cứu mình hai lần, lập tức chào hỏi và nói cám ơn.
"Laila, tôi là thợ săn Vampire, mục tiêu lần này của chúng nó là cô." - Laila nói rất nghiêm túc.
"Mục tiêu? Tại sao em lại là mục tiêu của bọn họ?"
"Nói sau đi, bạn của cô cần được đưa đi bệnh viện." - Laila cẩn thận nhắc nhở. Nhìn thấy người đẹp bị ói máu, còn bị thương đầy mình do thủy tinh vỡ cắt trúng.
"Á, đúng rồi, em quên mất. Hôn Âm, chúng ta đi bệnh viện, chị chảy nhiều máu quá."
Thật cám ơn em đã nhớ tới, Sư Âm tức giận trừng mắt.