Bên kia Đỗ Phái Tuyết tiếp tục chậm rãi dùng cơm với Đỗ Phái Lan, bên đặc vụ bộ môn thì đã cơm nước no nê.
Sau bữa cơm trưa chính là khoảng thời gian hoạt động tự do hiếm thấy suốt mấy tháng nay của Tô Dập.
Cậu cầm bảng vẽ, mang theo giấy bút cùng một cốc nước có làm dấu ngôi sao năm cánh màu đen tới nhà ấm trồng hoa.
Ở trung tâm nhà ấm có vài chiếc ghế nằm thư giãn, Kỷ Bạch Tình đang ca hát giúp Vưu Minh Thành thả lỏng tinh thần.
Tô Dập đeo bảng vẽ trên lưng liếc nhìn bên kia một chút. Mấy tháng nay Kỷ Bạch Tình tựa hồ rất thường xuyên ca hát cho Vưu Minh Thành nghe, vốn đã gần như hoàn thành trị liệu rồi, kết quả không biết vì sao lại bắt đầu lại từ đầu.
Tô Dập thu hồi tầm mắt, đi vòng qua khu vực đó, tự tìm một băng ghế đá tĩnh lặng ngồi xuống, đặt cốc nước cùng bút vẽ lên bàn, sau đó bắt đầu phác họa hoa cỏ xum xuê trước mắt.
Khoảng thời gian này cậu được bổ túc không ít tri thức về huyền môn, biết những loài thực vật này không phải thực vật thông thường mà là linh thực có hiệu quả riêng biệt. Chẳng qua những thứ linh thực hình dáng kỳ quái chen chúc trước mặt, hơn nữa còn có vẻ sinh trưởng rất tươi tốt, Tô Dập không khỏi hoài nghi đây là loài thực vật rất kén chọn hoàn cảnh sinh trưởng sao?
Có lẽ đây là năng lực của Kỷ Bạch Tình đi?
Cũng đã mấy tháng rồi Tô Dập không vẽ, bất quá nét bút vẫn thực lưu loát, vạch thành một đường cong xinh đẹp.
Rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo dần dần xuất hiện trên trang giấy vẽ, giống như bản sao cehp1 trắng đen vậy, ngay cả ánh sáng cùng làn gió nhẹ thoang thoảng cũng thể hiện hoàn mỹ.
Không biết qua bao lâu, Tô Dập tô đập thêm một điểm bóng mờ cuối cùng, hoàn thành bức vẽ của mình. Cậu ngẩng đầu xoay xoay cổ một chút thì thấy Kỷ Bạch Tình đang ngồi trên băng ghế nhỏ đối diện, chống mặt trên bàn đá không chút chớp mắt nhìn cậu vẽ.
"A, chị quấy rầy em à?" Kỷ Bạch Tình ngồi thẳng người, có chút ngượng ngùng mỉm cười.
Tô Dập lắc đầu: "Đã vẽ xong rồi."
Phát hiện Kỷ Bạch Tình vẫn luôn nhìn mình, Tô Dập liền gỡ giấy vẽ khỏi bảng vẽ, đưa qua cho Kỷ Bạch Tình.
"Vẽ tốt thật! Dễ nhìn lắm! Tiểu Dập thực lợi hại." Nhìn gần thì càng phát hiện nhiều chi tiết hơn, Kỷ Bạch Tình so sánh với cảnh thật trước mắt, vui vẻ nói.
Tô Dập không biết làm sao đáp lại lời khen của Kỷ Bạch Tình, nghĩ nghĩ một chút thì chậm rãi nói: "Tiếng ca của chị cũng rất êm tai, rất hay, còn có rất nhiều điểm sáng óng ánh."
Kỷ Bạch Tình sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Lúc chị hát có điểm sáng à?"
Tô Dập dừng một chút rồi gật gật đầu, hiểu ra là đại khái chỉ có mình có thể thấy điều đó.
Kỷ Bạch Tình hứng thú hỏi: "Ngôi sao năm cánh này là ký hiệu của Tiểu Dập à? Chị thấy trên cốc nước cùng va ly của em đều có hình này."
Tô Dập tiếp tục gật đầu, an tĩnh không nói lời nào.
Kỷ Bạch Tình hứng thú nhìn hồi lâu, sau đó cẩn thận trả lại cho Tô Dập, nhẹ nhàng hỏi: "Đúng rồi, cách thời gian đi hang quỷ chỉ còn không tới hai tháng mà thôi, Tiểu Dập có đi không?"
Tô Dập sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Hang quỷ?"
Kỷ Bạch Tình nghiêng đầu: "Em không biết à? Chắc anh Vu vẫn chưa kịp nói với em. Hang quỷ chính là khe nứt thông tới quỷ vực trên núi Sa Minh. Khe nứt kia nằm trong thung lũng, bởi vì một lượng lớn quỷ khí lan ra nên cỏ cây ở đó không thể nào sinh trưởng được, hơn nữa trong đó còn có không ít quỷ quái nên mới được gọi là hang quỷ."
Vừa nói, Kỷ Bạch Tình vừa đung đưa chân, nhịn không được mỉm cười: "Tới tháng tám hàng năm, các thế lực trong huyền môn sẽ tới hang quỷ kiểm tra tình huống phong ấn, hơn nữa còn tiêu diệt đi một phần quỷ quái, tất cả mọi người trong ngành đều phải đi, bất quá tình huống của anh Vưu thì có chút phức tạp, năm nay rất có thể không đi được. Trước đó sẽ có một phiên họp lớn của huyền môn để trao đổi hỗ trợ. Nghe nói trong phiên họp có rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, hoặc là pháp khí cường đại, linh thực, pháp khí ngoại quốc, còn có rất nhiều món ăn ngon nữa!"
Nghe nói?
Tô Dập nhìn Kỷ Bạch Tình hỏi: "Chị chưa đi à?"
Nụ cười của Kỷ Bạch Tình hơi đông cứng, chân giẫm xuống đất. Cô cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay thon dài đan xen, nhẹ giọng nói: "Chị không đi được, nơi đó có quá nhiều người, chị sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Quá nhiều người?!
Tô Dập tròn mắt, bình tĩnh nói: "Không sao, em sẽ ở lại đây với chị."
Kỷ Bạch Tình lập tức ngẩng đầu, bất quá rất nhanh sau đó lại lắc đầu: "Anh Vưu sẽ để em đi, bởi vì em chính là ánh mắt của đội trưởng a."
Đang nói thì Vu Hãn Âm mặc áo sơ mi trắng mở rộng cổ áo lắc lư đi tới. Thấy hai người ngồi cạnh bàn đá thì mỉm cười, quơ quơ điện thoại trong tay: "Hóa ra em ở đây, Tiểu Dập, anh tìm em nãy giờ, gọi vài cuộc mà không thấy em bắt máy."
Lúc này Tô Dập mới nhớ ra hình như mình đã để di động lại trên phòng.
Vu Hãn Âm cất di động: "Bất quá cũng vừa vặn, hai đứa đều ở đây. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho chuyến đi hang quỷ một tháng sau. Tiểu Dập, ngày mai em theo anh ra ngoài một chuyến, chúng ta tìm điều mặc cư làm mực đặc chế cho em, sau này em bắt đầu thử chế tạo pháp khí trận văn. Cả Bạch Tình nữa, trước đó không phải em nói tài liệu chế tạo thuốc không đủ à? Cần gì thì ghi ra đi, ngày mai anh mua luôn giúp em."
Vu Hãn Âm tựa hồ có chút bận, vừa nói xong liền khoát tay rời đi. Kỷ Bạch Tình đứng dậy, cười nói: "Chị phải đi kiềm tra tài liệu, em vẽ tiếp đi."
Tô Dập gật đầu, Kỷ Bạch Tình nhẹ nhàng rời khỏi nhà ấm tiến vào tòa đặc vụ. Mà Tô Dập thì cũng không tiếp tục ở lại, sau khi thu dọn đồ đạc liền rời khỏi ấm.
Từ sau lần mô phỏng trận văn trên ngọc tỳ hưu gây ra vụ nổ, nhóm Vu Hãn Âm đã tìm kiếm những vật có trận văn trong ngành đưa cho cậu nghiên cứu. Tô Dập vẽ thử vài lần, tất cả đều thành công, mặc dù uy lực thì yếu hơn bản gốc. Mọi người suy đoán là vì Tô Dập sử dụng loại mực bình thường, vì thế đột nhiên muốn dẫn cậu đi tìm điều mặc sư cũng không có gì lạ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dập cùng Vu Hãn Âm hội họp dưới lầu rồi trực tiếp ra xe.
Lần này chỉ có hai người ra ngoài, Vu Hãn Âm mặc một bộ suit đen, vừa lái xe vừa nói: "Giới huyền môn khá phong bế, trừ bỏ phiên họp lớn hàng năm thì cơ bản đều hoạt động trong thành phố của mình, hoặc là trực tiếp tìm tới một tông môn hay gia tộc nào đó giúp đỡ. Tiểu Dập vẫn chưa tới khu chợ thành phố A đúng không? Dẫn em đi tham quan một chút."
Tô Dập mím môi, liếc nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ một chút rồi thu hồi tầm mắt, trong tiếng huyên náo của radio, cậu cảm thấy có chút thấp thỏm bất an, thầm hi vọng khu chợ đó không quá đông đúc.
Lúc chờ đèn đỏ, Vu Hãn Âm thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn Tô Dập, sau đó lấy CD trong xe bỏ vào máy, tiếng nhạc du dương có hiệu quả thư giãn đầu óc nhất thời thay thế tiếng náo động trong raio.
Anh mỉm cười hỏi: "Tiểu Dập có thích nghe nhạc giao hưởng không?"
Tô Dập nhỏ giọng đáp: "Cũng bình thường."
Mặc dù không có hứng thú gì với nhạc giao hưởng, bất quá âm thanh nhu hòa này vẫn tốt hơn âm thanh nháo nhiệt của hai người phát thanh viên trên radio, nó làm Tô Dập thư giản hơn.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, tiếng violon cùng tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang vọng trong xe, khí lạnh từ máy điều hòa phả xa ngăn cách hơi nóng bên ngoài, tựa hồ phân chia bên trong cùng bên ngoài xe thành hai thế giới tách biệt.
Tô Dập ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nhìn cửa kính trước mặt, giơ tay xoa xoa ngọc bát quái trước ngực.
Thông qua mấy tháng nay, câu đã biết pháp khí được chia ra làm hai loại, một loại là pháp khí trận văn, loại khác là pháp khí thiên sinh. Giống như ngọc tỳ hưu chính là pháp khí trận văn, mà viên bạch ngọc bát quái trên ngực cậu cùng kính càn khôn đã đánh mất của Vưu gia là pháp khí thiên sinh, chỉ cần chế tạo thành hình, không khắc trận văn cũng có được hiệu quả kỳ dị. Cả hai loại không phân chia mạnh yếu, mạnh yếu là do người chế tạo.
Tô Dập từng nghĩ ông lão chỉ là người bình thường mà thôi, thế nhưng sau khi nhóm Vu Hãn Âm xem qua bạch ngọc bát quái trước ngực cậu thì đều khẳng định đây là một món pháp khí thiên sinh không đơn giản. Còn vì sao lá chắn ánh sáng không chống đỡ được lâu, một là vì công dụng chủ yếu của pháp khí này không phải là phòng ngực, còn công dụng thực sự của nó là gì thì bọn họ không thể nhìn ra. Thứ hai là linh lực của Tô Dập không mạnh nên không thể duy trì được lớp lá chắn đó lâu dài.
Ông lão hiển nhiên không phải người đơn giản, Tô Dập không khỏi có chút tò mò.
Chiếc xe vững vàng bon bon chạy trên đường, sau đó rẽ vào khu chợ cổ nổi tiếng của thành phố A. Khu này là điểm du lịch nổi tiếng của thành phố A, kiến trúc cổ xưa, tập trung rất nhiều quầy ăn vặt cùng những quầy hàng thủ công lưu niệm, người đến người đi rất đông. Mặc dù hôm nay là ngày làm việc nhưng lượng khách vẫn rất đông đúc, đồng thời cũng có vô số tiểu quỷ chen chúc giữa dòng người, thoạt nhìn cứ hệt như hũ cá mòi chật ních vậy.
Trái tim Tô Dập thít chặt, nơi bọn họ muốn tới không phải ở ngay trong khu chợ chứ?
Cũng may Vu Hãn Âm không đậu xe gần khu chợ mà quẹo vào một lỗi rẽ, chậm rãi tiến tới một con phố nhỏ.
Con phố này rõ ràng tĩnh lặng hơn rất nhiếu, mặc dù cũng thuộc về khu phố cổ nhưng kiến trúc ở đây rõ ràng cũ kỹ hơn rất nhiều, hai bên đường cũng có rất nhiều sạp hàng nhỏ, người lui tới đều là những ông cụ bà cụ xách giỏ thức ăn chậm rãi tản bộ.
Vu Hãn Âm tìm một chỗ dừng xe, vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Chúng ta đi tìm điều mặc sư trước rồi mới vào chợ mua đồ cho Bạch Tình."
Tô Dập do dự hỏi: "Chỗ đó... không phải nằm trong phố cổ chứ?"
Vu Hãn Âm mở cửa xe, cười nói: "Ở gần đây thôi, còn phải đi sâu vào thêm chút nữa."
Tô Dập thở phào, xuống xe theo Vu Hãn âm tiến vào một tòa nhà cổ xưa, xuyên qua hành lang âm u có khắc chữ cùng dán những tấm áp phích leo lên tầng năm, gõ một căn nhà cửa gỗ dán chữ phúc thật to.
Rất nhanh, một cô bé nữ sinh mặc áo sơ mi chữ T quần đùi chạy ra mở cửa, thấy Vu Hãn Âm cùng Tô Dập thì không khỏi sửng sốt.
Vu Hãn Âm mỉm cười, vừa mở miệng, giọng nam trầm thấp biến thành giọng nữ nhu hòa từ tính: "Xin chào, xin lỗi đã quấy rầy, tôi nghe nói điều mặc sư Nghiêm Chi Huyên ở đây, không biết..."
Cô bé ngẩng đầu nhìn Vưu Hãn Âm thành thục ưu nhã, không biết vì sao lại đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Là tôi, mời vào."
Vừa vào cửa, đám tiểu quỷ tụ tập bên ngoài liền biến mất, một gian phòng khách cũ kỹ xuất hiện trước mắt Tô Dập cùng Vu Hãn Âm. Căn phòng này rất giống nhà cũ của Tô Dập, thoạt nhìn có chút sức sống hơn. Chiếc quạt lớn trên trần nhà đang quay vù vù, trên tường có treo nhiều khung hình cũ, một cái tách tráng men đặt trên tủ gỗ hay hoa văn con gà trống lớn đều trông rất sinh động.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ già yếu ngồi trên chiếc ghế dựa gỗ, đong đưa đong đưa, chiếc máy hát kiểu cỗ ở bên cạnh đang phát ra âm thanh i a i a. Ông cụ mở mắt liếc liền hai người, lúc ánh mắt rơi lên người Tô Dập thì khẽ lóe tinh quang, sau đó lại từ từ khép lại.