Đó là một con quỷ cấp bảy, Nghệ Tu ném lều cùng ba lô trên lưng xuống, thấp giọng hỏi: "Ở đâu?"
Sau khi con quỷ giun ngọ nguậy từ sau tảng đá bò ra, thân thể lúc nhúc cuộn thành một đoàn, liếc nhìn một cái chỉ thấy một đống lúc nhúc, căn bản không có điểm nào bất đồng.
Lúc Tô Dập vẫn còn do dự, con quỷ giun kia rụt cái đầu nhọn về sau một chút rồi đột nhiên phóng về phía Nghệ Tu!
Nghệ Tu chậc một tiếng, nghiêng người né tránh cái miệng khổng lồ xòe ra hệt như đóa hoa, một quyền đấm thẳng vào đống xanh da trời trên mặt kính!
Thân thể mềm mại của con quỷ giun bị đánh chấn động thành một độ cong kinh người, cái đầu văng ngược ra sau hung hăng đập vào vách đá!
Một quyền mạnh mẽ này đấm thủng phân nửa phần cổ con quỷ, rất nhiều chất lỏng màu đen phun ra.
Nghệ Tu vẫy vẫy nắm tay, một lần nữa hỏi: "Ở đâu?"
Con quỷ giun đau đớn rít lên tê tê, thân thể điên cuồng nhúc nhích di chuyện, một đoạn thân thể mềm mại đột nhiên lóe lên.
Tô Dập trơn to mắt, hô lớn: "Đông bắc 02, cao 7, 7 mét, thế nhưng phía trước có rất nhiều tầng thân thể ngăn cản!"
Nghệ Tu xoay xoay cổ, cười khẽ một tiếng: "Chỉ cần biết ở đó là được."
Nói xong, anh liền lao tới.
Con quỷ giun há lớn mồm, từ phía sau lắc lư táp về phía Nghệ Tu.
"Tây nam 20, cao 20! CL!"
Tô Dập hô, đồng thời liên tục bắn vài phát súng trúng vào đầu con quỷ, làm đầu nó lệch qua một bên, mà Nghệ Tu thì giống như có mắt sau lưng, lắc người né tránh cái mồm khổng lồ của con quỷ, sau đó anh duỗi tay túm lấy phần cổ chỉ còn lại phân nửa, hung hăng xé toạt ra hai bên!
Chất lỏng màu đen giống như bùng nổ phun ồ ạt lên trời rồi nhỏ giọt rơi xuống hệt như trời mưa. Đầu con quỷ giun bị Nghệ Tu xé đứt, sau đó anh tiện tay vứt xuống đất, để hóa hóa thành hắc khí tiêu tán!
Thân thể con quỷ giun điên cuồng uốn éo nhưng vẫn chưa chết hẳn.
Ánh mắt Tô Dập đảo qua, nhanh chóng phát hiện đốt thịt mềm: "Đông bắc 05, cao 11, 3 mét!"
Nghệ Tu dùng lực xé toạt thân thể dài ngoằn mềm nhũn của con quỷ, kéo phần thịt mềm bị che dấu ra.
Con quỷ giun không đầu giãy dụa điên cuồng, cái đuôi nhọn vung lên vòng ra sau lưng Nghệ Tu, phần chóp đuôi đột nhiên há ra thành bốn múi muốn táp tới!
Loại quỷ này cho dù bị chém rơi đầu cũng không chết, chỉ cần hấp thu đủ năng lượng thì phần bị chém đứt sẽ một lần nữa mọc trở lại, trừ phi một phần lớn thân thể bị phá hư hoặc bị đánh trúng điểm yếu mới bị tiêu diệt. Thế nhưng lúc bị chém đứt bộ phận công kích nó cơ bản đều mặc cho người ta công kích, vì thế bọn họ đều không ngờ con quỷ này có tới hai cái đầu, cái còn lại ẩn núp chờ đợi thời cơ đánh lén Nghệ Tu!
Con ngươi Tô Dập co rút, đầu óc trống rỗng nhìn cái miệng khổng lồ há rộng của con quỷ.
Hình ảnh giống như được quay chậm, ngay lúc con quỷ há to cái miệng khổng lồ đáng sợ táp thẳng về phía Nghệ Tu không kịp né tránh. Nháy mắt, Tô Dập trợn trừng mắt, họng súng dùng tốc độ cực nhanh chỉa tới, quang đạn điên cuồng từ họng súng bay ra!
Quang đạn từ cự ly ngắn hung hăng bắn trúng cái miệng bốn múi khổng lồ của con quỷ, làm nó bị lệch qua một bên.
Ngay khoảnh khắc đó Nghệ Tu nhạy bén phản ứng, ánh sáng trên người tăng vọt, anh ngửa người ra sau dùng tốc độ cực nhanh lắc người né tránh khỏi cái mồm con quỷ, đồng thời nâng tay giật mạnh cùi chỏ, đánh bật đầu con quỷ xuống đất rồi giẫm chân lên cổ nó, tùy ý nó giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
"Con mẹ nó, suýt chút nữa đã ngỏm trong miệng con quỷ chết tiệt này!" Nghệ Tu căm tức mắng một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống dùng hai quyền đấm nát cổ con quỷ giun rồi đá bay đầu nó.
Lần này thân thể dài ngoằn không ngừng nhúc nhích đã hoàn toàn không còn lực sát thương, chỉ có thể không ngừng nhúc nhích thân mình.
Lồng ngực Tô Dập kịch liệt phập phồng, tầm mắt mờ mịt đờ đẫn đặt trên bóng lưng không chút thương tích của Nghệ Tu, trong lòng có chút hoảng hốt. Trên mũi có khẩu trang làm cậu thở không nổi, bàn tay cầm súng quỷ cứng ngắc co rút hai cái, sau đó tùy tiện nâng lên kéo khẩu trang rồi há miệng hít sâu một hơi, bất quá lại bị gió cát bay vào làm ho sặc sụa, gò má đỏ ửng, nước mắt ứa ra.
Nghệ Tu túm phần bị cắt đang phun ra dịch lỏng màu đen của con quỷ dùng sức hất mạnh một cái, sau đó vì tiếng ho khan của Tô Dập mà quay đầu nhìn lại: "Em làm sao vậy?"
Tô Dập miễn cưỡng ngừng ho khan, khàn khàn mở miệng: "khụ khụ... tây bắc... 34... khụ khụ khụ..." Vừa nói xong, cậu lại che miệng kịch liệt ho khan.
Nghệ Tu nhướng mày nói: "Được rồi, em đừng nói chuyện nữa."
Nói xong, Nghệ Tu quẳng phần thân giun ra, chạy tới chỗ ném ba lô lấy một bình nước ném vào lòng Tô Dập rồi mới xoay người tới đạp lên mình con quỷ giun đang định bỏ chạy, lôi nó trở lại.
Tô Dập cũng không để ý nhiều, ho tới mức cổ cũng đỏ bừng, cậu vội vàng mở nắp bình nước, uống vài ngụm để giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng mới miễn cưỡng khàn khàn nói: "Tây bắc 32, 2 mét."
Nghệ Tu sài bước tiến tới nơi Tô Dập nói, một cước giẫm lên đống màu xanh không ngừng nhúc nhích, đạp nó đứt thành hai khúc, hoàn toàn bị tiêu diệt!
Giải quyết xong con quỷ giun khổng lồ, Nghệ Tu mới rảnh rang quay đầu lại nhìn Tô Dập đỏ bừng mặt khóe mắt ươn ướt, hỏi han: "Khi nãy em bị sao vậy?"
Tô Dập vuốt vuốt cổ họng nói: "Bị sặc cát..."
Nói xong, Tô Dập cúi đầu thì phát hiện bình nước mình vừa uống vài ngụm khi nãy căn bản không phải của mình là là của Nghệ Tu.
Bàn tay Tô Dập siết chặt, đầu ngón tay dùng sức tới trắng bệnh, cả người cứng còng, qua một hồi lâu mới cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Thật xin lỗi... vô tình uống bình nước của anh... thực xin lỗi..."
Nghệ Tu hoàn toàn không nghe được Tô Dập nói gì, chỉ có chút kinh ngạc với câu trả lời trước đó của cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Em ngốc à? Vừa nãy phơi mặt ngay hướng gió đúng không? Em không biết quay mặt đi à?"
Đầu ngón tay cứng còng của Tô Dập khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu nhíu màu được bọc trong ánh sáng, cầm lấy bình nước có chút cứng đờ nói: "Bình... bình nước của anh..."
Nghệ Tu nghe vậy cũng có chút giận: "Bình nước của anh, của em đâu?"
Tô Dập bị dọa tới run bắn, vội vàng lục lọi ba lô lôi bình nước không có nước được ký hiệu ngôi sao năm cánh màu đen ở góc ra.
Nghệ Tu giật lấy bình nước không có nước của Tô Dập lẫn bình nước mình, sau đó đi tới thùng nước ấn vòi lấy nước, sau khi rót đầy bình nước của Tô Dập thì nhét nó vào lòng cậu.
"Ra ngoài mà không chịu chuẩn bị nước đầy đủ, bị sặc là đáng lắm."
Tô Dập ngây ngốc ôm bình nước, mặc dù Nghệ Tu thoạt nhìn có chút bực bội nhưng cảm giác bình nước nặng trĩu trong lòng làm trái tim cậu bình ổn trở lại.
"Đúng rồi, vừa nãy anh bị thứ quỷ kia đánh lén, em đã làm gì vậy?" Nghệ Tu mở bình nước của mình hớp vài hớp, sau đó lúc cúi người cất bình nước của mình thì đột nhiên hỏi.
Tầm mắt Tô Dập nhìn theo bình nước Nghệ Tu vừa uống, ánh mắt có chút chăm chú, qua một lúc lâu mới chậm rãi rời đi, nhẹ giọng mở miệng: "Em bắn vài phát súng."
"Không phải cái đó." Nghệ Tu đứng dậy nhìn Tô Dập, có chút do dự nói: "Nháy mắt đó, động tác của thứ đó tựa hồ hơi khựng lại một chút."
Lần này Tô Dập thật sự ngây ngẩn, mờ mịt nhìn Nghệ Tu.
Thấy dáng vẻ ù ù cạc cạc của Tô Dập, Nghệ Tu ngừng một chút, gạt đi nghi vấn trong lòng: "Có thể là anh cảm giác sai. Được rồi, thu thập một chút đi, sau đó tiếp tục tìm kiếm." Nghệ Tu vừa nói vừa đeo ba lô và lều vải lên lưng, dáng vẻ chuẩn bị lên đường.
Tô Dập vội vàng nhét bình nước vào ba lô, đuổi theo chân Nghệ Tu.
Đường kính năm mươi mét là một phạm vi rất lớn, hơn nữa còn là một nơi đầy đá và cỏ dại thì lại càng không dễ tìm.
Thứ sinh ra trong quỷ quật rất kỳ quái, có thứ ẩn giấu rất kín, có thứ chỉ cần cào cào đất cát một cái là thấy. Lần này đại khái bọn họ đã gặp trúng thứ ẩn giấu rất kín, sau khi lảo quanh vài vòng cũng không phát hiện được gì.
Không biết là thứ gì, cứ vậy hệt như con ruồi vo ve bay lòng vòng căn bản không có khả năng tìm được. Nghệ Tu phiền não nhíu mày quan sát tầng tầng lớp lớp đất đá trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
"Tô Dập, đi thôi, tìm chỗ khác thôi."
Nghệ Tu lên tiếng gọi nhưng lại không nhận được hồi âm. Anh xoay người nhìn một cái thì phát hiện Tô Dập đang đứng giữa một đống đất đá, cúi đầu không biết nhìn cái gì.
Nghệ Tu đi tới nhìn cậu: "Sao vậy, em phát hiện cái gì à?"
Tô Dập đưa tay chọt chọt mớ đất đá xen lẫn tinh thể cứng rắn màu xám đen, không chớp mắt nói: "Nơi này có những điểm sáng li ti bay ra."
Nghệ Tu nhíu mày: "Tránh ra."
Tô Dập lùi qua bên cạnh một chút nhưng lại bị Nghệ Tu phất tay ra dấu đi xa hơn nữa, sau khi lùi ra xa hai ba mét, Tô Dập nhìn thấy Nghệ Tu bán ngồi xổm xuống, ánh sáng nháy mắt ngưng tụ ở nắm tay, một quyển đập mạnh về phía tảng đá.
"Ầm" một tiếng thật lớn, Tô Dập theo bản năng nghiêng đầu né tránh bụi bặm cùng đá vụn bay tới, lúc quay lại thì phát hiện rất nhiều vụn sáng li ti từ tảng đá bị đấm vỡ kia bắn ra.
Nghệ Tu cào cào mớ đá vụn, tròng mắt không khỏi trợn to. Trong đống đá vụn xám đen lộ ta một khối tinh thể hình dáng bất quy tắc lớn cỡ nắm đấm có màu vàng nhạt, bên trong ẩn ẩn có những điểm sáng li ti.
Nhìn khối tinh thể bị Nghệ Tu moi ra có màu sắc tương tự với những vụn đá, có chút hiếu kỳ hỏi: "Này là gì vậy?"
"Thái dương kim tinh, không ngờ lại tìm được thứ này, lại còn là một khối lớn như vậy." Nghệ Tu lắc lắc tinh thạch trong tay nói.
Tô Dập suy nghĩ một chút, nhớ lại tác dụng của thái dương kim tinh. Nghe nói loại tinh thể này chứa đựng thái dương chi lực rất mạnh, chỉ cần khảm một miếng nhỏ vào pháp khí thì sức sát thương đối với quỷ quái sẽ tăng lên rất nhiều. Loại tinh thể này nhân giới đã sớm tuyệt tích, khả năng tìm thấy ở quỷ quật cũng rất hiếm, có thể nói là vô giá.
Nghệ Tu phủi phủi bụi đất dính trên khối thái dương kim tinh vô giá, tiện tay lấy một miếng vải bọc lại, nhét vào ba lô rồi gọi Tô Dập: "Đi thôi, tiếp tục đi tới."
Thời gian cứ vậy trôi qua, đánh quỷ diệt quỷ tìm kiếm bảo vật. Tô Dập cảm thấy buổi trưa vừa mới ăn thanh kẹo đậu phộng không bao lâu thì sắc trời đã tối.
Nghệ Tu từ một khe đá bí mật chui ra ngoài, ngoắc Tô Dập qua: "Không đi nữa, hôm nay ở lại đây nghỉ qua đêm."
Phía sau khe đá này có một hang động nhỏ, lúc đi vào cần phải cúi đầu khom người, trên nền hang động cũng có nhiều cát đất, Nghệ Tu tùy tiện dùng chân gạt gạt một chút. Anh nửa quỳ dưới đất dựng lều, đặt một ngọn đèn cắm trại ở cửa lều, lại dùng một tảng đá chặn ở cửa hang, một nơi tránh gió đã hoàn thành.
Tô Dập lót một miếng vải ngồi tựa vào vách hang, đá trong quỷ quật có thể ngăn cản đám quỷ dò ra nhân loại, vì thế có một hang đá như vầy để nghỉ ngơi thực sự là rất an toàn.
Nghệ Tu kiểm tra cửa hang một chút, sau đó ngồi xuống đối diện Tô Dập, lấy bình nước ra ừng ực uồng một hơi, sau đó vỗ vỗ ba lô bên cạnh: "Không tệ, mới ngày đầu tiên đã tìm được ba thứ."
Cặp mắt của Tô Dập quả thực là thiết bị tầm bảo tốt nhất, trừ bỏ thái dương kim tinh, bọn họ còn tìm được một khúc lôi kích đào mộc cùng vài viên ngọc thạch xích viêm bị bể nát, đều là những thứ mà rất nhiều người từng tới quỷ quật nhưng không có khả năng tìm thấy.
"Đói không? Ăn chút gì đi." Nghệ Tu lục ba lô ném thịt hộp qua cho Tô Dập, chính mình cũng lấy một hộp, mở nắp ăn ngon lành.
An tĩnh ăn xong bữa cơm, một mình Nghệ Tu tiêu diệt năm sáu hộp thịt, mười túi bánh quy, lại ừng ực uống mấy ngụm nước mới coi như no bụng. Bỏ rác vào túi nilon đã chuẩn bị sẵn, cảm giác yên lặng khó tả lan tràn khắp hang đá.
Cách thời gian ngủ vẫn còn vài giờ, ngọn đèn cắm trại chiếu cả hang đá sáng ngời, ánh đèn chiếu lên người Nghệ Tu cùng Tô Dập rọi thành chiếc móng mờ cao lớn lên vách đá phía sau, bất động.
Tô Dập ngồi xếp bằng, ánh mắt đặt trên người Nghệ Tu.
Anh ngồi tựa vào vách đá, một chân gập một chân thẳng, ngẩng đầu nhìn đỉnh hang, không biết đang nghĩ gì. Chẳng qua tư thái thoạt nhìn thả lỏng nhưng bắp thịt cả người lại rất cứng ngắc, tựa hồ đang cố nhẫn nại gì đó.
Nhạy bén chú ý tới tầm mắt Tô Dập, Nghệ Tu hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén đối diện với ánh mắt trong suốt lành lạnh của Tô Dập.
Ánh mắt Tô Dập dưới ánh đèn chiếu rọi so với bình thường lại thêm phần chuyên chú cùng nghiêm túc, con ngươi đen láy phản chiếu bóng dáng của anh, giống như trong trái tim cậu chỉ có mỗi bóng hình của người trong mắt vậy.
Nghệ Tu nhếch mép dời tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Em đang nhìn gì vậy?"
Tô Dập nghiêng đầu: "Nhìn anh."
Nghệ Tu nhíu mày suy nghĩ một chút, một lần nữa hỏi: "Em nhìn thấy gì?"
Tô Dập trợn to mắt: "Thấy được ánh sáng trên người anh, nó rất rực rỡ chói mắt, dao động có chút kịch liệt."
Dừng một chút, cậu hỏi nhỏ: "Hiện giờ anh rất khó chịu à?"
Cánh tay khẽ run của Nghệ Tu cứng đờ, vì muốn che giấu mà siết chặt thành quyền.
Tô Dập đứng dậy nói: "Nếu anh khó chịu, em..."
"Anh không sao." Nghệ Tu ngắt lời Tô Dập, cứng rắn chuyển chủ đề: "Em... thế giới mà em thấy là dạng gì?"
Lời vừa nói ra, Nghệ Tu liền cảm thấy mình vừa hỏi một vấn đề thực ngu xuẩn.
Tô Dập ngồi trở lại, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Có những thứ mà mọi người thấy nhưng em không thấy được, tỷ như màu sắc. Có những thứ mọi người không thấy nhưng em lại thấy được, tỷ như hình dáng của quỷ. Thế nhưng em còn có thể thấy những thứ mà mọi người không cảm nhận được."
Cách nói này thoạt nghe thì không có vấn đề gì, thế nhưng mơ hồ có chút lạnh nhạt. Chủ nhân tầm mắt này tựa hồ rất thờ ơ lạnh nhạt, người này phân cách mình cùng người khác rất rõ ràng.
Như vậy, Tô Dập nhìn thế giới này như thế nào?
Nghĩ nghĩ, Nghệ Tu dừng một chút rồi hỏi: "Vậy thế giới của em là dạng gì?"
Tô Dập ngây ngẩn, hơi há miệng một chút rồi từ từ nhắm mắt lại, cúi đầu không nói gì.
Cảm giác yên tĩnh làm người ta hít thở không thông lại một lần nữa bao trùm, lúc Nghệ Tu cho rằng Tô Dập sẽ không mở miệng thì Tô Dập bình tĩnh cúi đầu chăm chú nhìn một nơi nào đó trong hang đột nhiên lên tiếng.
"...trước kia, em và những người khác không giống nhau, vì thế lúc ông cụ xuất hiện, em đã rất vui sướng. Ông ấy không chỉ nhìn thấy đám quỷ mà còn bảo vệ em, xua đuổi những thứ kia đi. Sau đó ông cụ mất, em lại một mình."
Nghệ Tu sửng sốt, quay đầu nhìn cậu.
"Nhưng mà, anh xuất hiện." Tô Dập ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn Nghệ Tu, con ngươi đen thẳm tựa hồ có một dúm lửa nhỏ bốc lên.
"Anh biết không, ánh sáng trên người anh cùng màu sắc..." Tô Dập dừng một chút, cố gắng suy nghĩ xem nên dùng từ thế nào: "Anh có thể tưởng tượng, trong một mảng màu chỉ có trắng và đen đột nhiên xuất hiện một sắc thái sáng ngời, giống như ngọn lửa hừng hực bốc cao trong đêm tối, nóng bỏng, sáng ngời..."
Tô Dập ngừng lại, giống như có chút không hài lòng nhíu mày rồi cúi thấp đầu, vân vê ngón tay gầy guộc trắng nõn của mình: "Thực, thực sự rất chói mắt rất đặc biệt... cho nên vô luận thế nào, em cũng sẽ ở lại nơi có thể nhìn thấy anh."
Nghệ Tu lẳng lặng nhìn Tô Dập cúi đầu, ánh mắt có chút u ám phức tạp. Đột nhiên thực muốn ra ngoài hút điếu thuốc, sờ sờ túi quần moi ra gói thuốc lá, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa hang truyền tới âm thanh tảng đá chặn bên ngoài bị di chuyện, Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu khom người đi ra ngoài, sau đó một lần nữa đẩy tảng đá chặn lại.
Nhìn về phía cửa hang, Tô Dập có chút hoảng sợ.
Nghệ Tu mất hứng.
Vì sao chứ?
Gió đêm ở quỷ quật rất lớn, gió rét gào thét thổi tung đất cát, tiếng những viên đá nhỏ lăn lông tốc không ngừng truyền tới âm thanh lạch cạch.
Thế nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng tới Nghệ Tu, bởi vì số đất đá đó khi tiến tới gần anh đều bị một sức mạnh vô hinh nghiền thành vụn, hoàn toàn không thể tiếp xúc với anh.
Tìm một nơi tránh gió, "ba" một tiếng mở bật lửa châm điếu thuốc ngậm trong miệng, hít một hơi thật dài.
Nicotin theo hơi thuốc men theo cổ họng trượt xuống phổi, cơn đau đớn trong thân thể tựa hồ cũng giảm bớt một chút, thần kinh căng cứng cũng hơi thả lỏng.
Cơn đau này chưa bao giờ tan biết, suốt nhiều năm như vậy, anh đã quen với việc chịu đựng.
Bầu trời tối đen, khắp quỷ quật không có một tia ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy chút tinh hỏa le lói.
Nghệ Tu rũ mắt, nhìn điếu thuốc trong kẽ ngón tay.
Những lời Tô Dập vừa nói, không xúc động là giả.
"... vậy thì sao chứ? Không phải cũng giống nhau sao..." Lời nói mơ hồ bị cơn gió hòa tan, nháy mắt tan biến.
Tô Dập theo đuổi màu sắc trên người anh cùng những người khác theo đuổi sức mạnh của anh có gì khác biệt đâu?
Nghệ Tu lại hít một ngụm, anh cũng không biết mình kích động cái gì.
Tô Dập ở trong hang đợi thực lâu cũng không thấy Nghệ Tu quay lại, ngược lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Chớp chớp ánh mắt vì buồn ngủ mà có chút ướt át, Tô Dập cởi giày, chui vào lều ngủ.
Nghệ Tu đứng ở bên ngoài rất lâu, cuồng phong sớm đã thổi bay mùi thuốc lá vươn trên người anh. Chờ đến khi trở lại hang đá, anh phát hiện Tô Dập đã chui vào lều, co rúc ngủ trong góc.
Ngọn đèn sáng ngời bị một chiếc áo trùm lên che chắn đi phần lớn ánh sáng. Nghệ Tu khom người tiến vào, cởi giày, tắt đèn, nằm xuống bên kia lều vải.
Thân thể vẫn còn đau đớn, thế nhưng Nghệ Tu sớm đã thành thói quen, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Nhiệt độ chênh lệch trong quỷ quật rất lớn, buổi sáng rất nóng bức, ban đêm lại rét thấu xương. Cho dù có hang động chắn gió nhưng nhiệt độ giảm mạnh vẫn làm Tô Dập nhịn không được co ro.
Ngủ tới nửa đêm, nhiệt độ quá thấp làm Tô Dập nhịn không được run rẩy. Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, cậu theo hướng nguồn nhiệt lăn qua, cuối cùng lăn tới chỗ nguồn nhiệt có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Bởi vì đau đớn trong người nên Nghệ Tu ngủ cũng sâu, vì thế anh phát hiện có thứ gì đó từ bên cạnh lăn qua chui vào lòng mình. Thế nhưng trước khi anh hoàn toàn tỉnh táo, thân thể đã làm ra phản ứng, nghiêng người vững vàng ôm thứ lành lạnh vừa lăn tới kia vào lòng, bất động.
Mơ mơ màng màng Tô Dập nhịn không được cọ cọ lồng ngực ấm áp, ngủ an ổn hơn rất nhiều. Mà ôm Tô Dập lành lạnh trong lòng, đau đớn trong người Nghệ Tu tựa hồ được trấn an, dần dần trầm tĩnh lại, cuối cùng tan biến không còn vết tích.
Hai người cứ vậy ôm nhau, an tĩnh ngủ li bì.
Ban đêm tĩnh lặng chậm rãi trôi qua, màn hình di động đặt trong góc lều sáng lên, tiếp đó là một trận rung động rồi tiếng chuông thư giản khe khẽ vang lên.
Tô Dập khẽ giật giật trong một mảnh ấm áp thoải mái, mơ hồ cảm thấy tay mình tựa hồ khoác lên thứ gì đó ấm áp cứng rắn. Cậu có chút mờ mịt mở mắt, đập vào mắt là tia sáng kỳ dị cùng cổ áo màu đen. Tô Dập trợn tròn mắt hơi ngẩng đầu, lúc này nhìn thấy cần cổ cùng trái cổ khẽ nhúc nhích ở khoảng cách rất gần.
Tô Dập sửng sốt một chốc mới ý thức được là mình bị Nghệ Tu ôm vào lòng, thân thể dán sát thân thể, đầu gối lên cánh tay anh, mà tay cậu thì đang đặt trên phần hông lưu loát đầy bắp thịt săn chắc của anh.
Nghệ Tu đang nhắm mắt ngủ khẽ nhíu mày, hiếm có khi ngủ ngon như vậy nên lúc bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, khó tránh có tức giận.
Anh duỗi tay tùy tiện quơ điện thoại tới tắt báo thức, sau đó một lần nữa ôm chặt thứ mềm nhũn trong lòng định ngủ thêm một hồi.