Trong đại điện rộng rãi trang hoàng theo phong cách cổ xưa, Nghệ tông chủ mặc trường bào màu xám đắt tiền ngồi trên cao cao, không giận mà uy, mắt phượng sắc bén nhìn thiếu niên từ cửa đại điện tiến vào.
Tiểu Nghệ Tu tiến vào đại điện, ngẩng đầu nhìn thẳng Nghệ tông chủ, đánh giá người cha lần đầu tiên gặp mặt này.
Nghệ tông chủ cũng đánh giá bộ dáng bướng bỉnh buất khuất của Tiểu Nghệ Tu, mắt phượng lóe lên ý thưởng thức. Ông mở miệng: "Hôm nay ta sẽ đặt lại tên cho con, từ nay về sau con sẽ gọi là Nghệ Tử Thịnh..."
"Nghệ Tu."
Mày Nghệ tông chủ khẽ nhíu lại, Tiểu Nghệ Tu yên lặng nhìn ông, gằn từng chữ: "Tôi gọi là Nghệ Tu."
Sắc mặt Nghệ tông chủ hoàn toàn lạnh băng, mắt phương ác liệt chăm chú nhìn thiếu niên nho nhỏ bên dưới, lạnh giọng mở miệng: "Nghệ Tu? Buồn cười..."
Tiểu Nghệ Tu không chút sợ hãi, cũng không nhường nửa bước: "Tôi gọi là Nghệ Tu, không phải Nghệ Tử Thịnh!"
Nghệ tông chủ nhìn Tiểu Nghệ Tu hồi lâu, cười lạnh: "Nghệ Tu, hi vọng sau này con không hối hận." Nói xong, ông phất tay áo bỏ đi.
Lần đầu tiên gặp mặt đã không vui vẻ.
Tô Dập nhìn Nghệ tông chủ chần chậm biến mất, có chút nghi hoặc vì sao ông không hề nhắc tới mẹ Nghệ Tu. Mà Nghệ Tu mắt lạnh nhìn theo bóng lưng Nghệ tông chủ, khóe miệng vẫn luôn cong lên một độ cong giễu cợt.
Hình ảnh trước mắt lại bắt đầu lướt nhanh, Nghệ tông chủ vẫn luôn bận rộn, dáng vẻ vội vã, đối với đám nhỏ cũng không quá quan tâm. Ông chỉ biết đại khái về tiến độ phát triển của bọn họ, sau đó dựa theo đó mà phân phát tài nguyên, để mặc bọn họ sử dụng, công bình công chính, không hề thiên vị, mà Nghệ Tu vẫn luôn là người đứng đầu về sức mạnh.
Bởi vì Nghệ Tu có sức mạnh tuyệt đỉnh nên nhận được đãi ngộ tốt nhất trong đám trẻ đồng lứa ở Thiên Huyền Tông, bị vô số người chán ghét, trong đó đứng đầu là Nghệ Tử Ngang cùng đám con gái của tông chủ. Thế nhưng Thiên Huyền Tông là nơi xem trọng thực lực, bọn họ cũng không thể làm được gì.
Mà hết thảy đãi ngộ đã ngừng lại lúc Nghệ Tu mười ba tuổi.
Đám trẻ trong huyền môn khi có năng lực tầm tám chín tuổi sẽ khai nhãn, bắt đầu nhìn thấy quỷ quái, chậm nhất là mười hai tuổi. Mà Tiểu Nghệ Tu chậm chạp không khai nhãn, không có cách nào thấy quỷ quái, nhưng sức mạnh thì ngày càng gia tăng.
Chỉ trích dần dần lén lút lan truyền trong Thiên Huyền Tông, thế nhưng Nghệ tông chủ giống như không hề để ý, vì thế phần thưởng vẫn phân phát như thường. Mọi người liền âm thầm tiếp nhận chuyện Tiểu Nghệ Tu được sủng ái, đại khái sẽ lấn lướt Nghệ Tử Ngang từng là người xuất sắc nhất, trở thành thiếu tông chủ kế nhiệm.
Thế lực nội bộ Thiên Huyền Tông ủng hộ Nghệ Tử Ngang nhất thời đứng ngồi không yên, thế nhưng không thể đoán được tâm ý Nghệ tông chủ nên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nghệ tông chủ chính là sự tồn tại cao nhất của Thiên Huyền Tông, không có bất kỳ kẻ nào dám nghịch ý.
Thế cục cứng ngắc này kéo dài tới tháng đầu tiên sau ngày sinh nhật tròn mười ba tuổi của Tiểu Nghệ Tu thì đột ngột bị phá vỡ.
Sức mạnh trong cơ thể Tiểu Nghệ Tu đột nhiên bạo động!
Lúc đó đang trong giờ học kiến thức về quỷ quái, là giờ học chung của đám trẻ đồng lứa. Nghệ Tu an tĩnh ngồi ở hàng đầu tiên lắng nghe tri thức cùng kiến thức về một thế giới mà mình chưa từng tiếp xúc. Được một nửa thì Tiểu Nghệ Tu biến sắc, thân thể co rút, cả người ngã nhào xuống đất!
Giáo thụ trung niên cùng nhóm trẻ rốt rít kinh hoảng, nam trung niên lao nhanh tới chỗ Tiểu Nghệ Tu thống thổ vì bắp thịt cả người không ngừng co quắp, thế nhưng lúc tới gần thì bị sức mạnh bạo động đẩy lui, pháp y rộng lớn trên người lóe lên ánh sáng phòng ngự.
Sắc mặt nam trung niên đại biến, rống to: "Không ổn! Trò ấy bạo động sức mạnh! Nơi này có rất nhiều thiếu gia, mau mang trò ấy ra ngoài!"
Tiểu Nghệ Tu co quắp toàn thân, ánh mắt trợn trừng dữ tợn, môi cắn tới bật máu, trong ánh mắt hoảng sợ của đám nhỏ khác trong học đường bị nhóm người hầu võ trang đầy đủ vội vàng mang ra ngoài.
Có người động tâm tư, vốn cho rằng vị Nghệ Tu thiếu gia đột nhiên xuất hiện này có năng lực tranh đoạt vị trí thiếu tông chủ, kết quả cuối cùng vẫn không thể vượt qua Nghệ Tử Ngang thiếu gia sao?
Không ít người chuyển tầm mắt về phía Nghệ Tử Ngang trầm mặt, lén suy nghĩ xem có phải Nghệ Tử Ngang tự mình làm hoặc sai phái người khác động tay động chân gì hay không.
Đám người kia mang Tiểu Nghệ Tu ném ra quảng trường nhỏ trống trải, sau đó hoảng sợ thối lùi về sau. Chờ đến khi lùi đến nơi an toàn mới nhìn cậu thiếu niên thống khổ lăn lộn bên kia thổn thức cảm khái: "Nghệ thiếu gia mới tới được một năm này đúng là đáng thương, chỉ mới một năm đã bạo thể mà chết rồi."
Người bên cạnh cười nhạo: "Đến phiên ông thương tiếc cho người ta sao? Dù sao người ta cũng được làm người trên một năm rồi, còn chúng ta chỉ bị người ta sai bảo, chẳng biết đến khi nào mới có ngày nổi danh..."
Người kia không phục nói: "Tuy Nghệ thiếu gia này đột nhiên xuất hiện nhưng cũng là nhân tuyển hàng đậu cho vị trí thiếu tông chủ a! Tông chủ không biết có bao nhiêu đứa con riêng ở bên ngoài, thế nhưng chỉ có mỗi vị thiếu gia Nghệ Tu này được đón về."
"Thôi đi, còn thiếu tông chủ gì chứ... mẹ của Nghệ Tử Ngang thiếu gia chính là tông chủ phu nhân chính thức, Nghệ Tu thiếu gia ngay cả khai nhãn còn chưa được, làm sao qua mặt được Nghệ Tử Ngang thiếu gia có mẫu tộc ủng hộ, còn được rất nhiều trưởng lão cùng thế lực coi trọng chứ?"
"Nói không chừng, lần bạo động sức mạnh này..."
"Khụ khụ, ăn nói cẩn thận."
Trong nhận thức của huyền môn, một khi sức mạnh trong cơ thể bạo động thì chắc chắn phải chết. Sau một hồi giãy dụa thống khổ tuyệt vọng, thể xác yếu ớt rốt cuộc không chịu nổi sức mạnh bạo động sẽ nổ tung, biến thành thịt vụn.
Thật ra lúc sức mạnh mới bạo động, lập tức đánh chết người đó mới là biện pháp giải thoát tốt nhất, thế nhưng trong học đường có một nhóm tiểu thiếu gia, không thể để Tiểu Nghệ Tu bạo thể ở đây, mà Tiểu Nghệ Tu dù gì cũng là con trai tông chủ, nhóm người mang Tiểu Nghệ Tu ra ngoài không dám tự tiện chủ trương, vì thế sau khi mang ra ngoài quảng trường liền lùi ra vị trí an toàn trơ mắt nhìn Tiểu Nghệ Tu thống khổ lăn lộn giãy dụa.
Tô Dập cảm thấy tim mình siết chặt, nháy mắt đó cậu nắm chặt tay Nghệ Tu, đồng thời theo bản năng ngừng thở. Nghệ Tu lãnh tĩnh nhìn một màn trước mắt, cảm nhận được lực đạo trên tay gia tăng, anh cúi đầu nhìn Tô Dập thì thấy được đau lòng cùng lo âu trong mắt đối phương.
Anh khựng một chốc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Anh nhéo nhẹ lòng bàn tay Tô Dập, nhỏ giọng nói: "Không sao cả, đều là giả, trình độ này không lừa được anh đâu."
Tô Dập kịp phản ứng, tầm mắt chuyển về phía tay, theo bản năng thả lỏng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Em bóp anh đau à?"
Nghệ Tu nắm chặt tay Tô Dập, cười khẽ: "Chút lực đạo này của em chả khác gì cù lét."
Tiểu thiếu niên nằm trên quảng trường nhỏ, thống khổ nện nắm tay xuống đất, sức mạnh vô hình từ thân thể phóng ra làm cả vùng xung quanh bị lõm xuống. Thời gian dần dần qua đi, bầu trời từ trong xanh biến thành đen kịt âm u, mây đen cuồn cuộn từ chân trời cuốn tới, tia sét lóe sáng sấm gầm ầm ầm không dứt.
Màn đêm đen kịt, giọt như to như hạt đậu rào rào rơi xuống nặng nề nện xuống mặt đất cùng tiểu thiếu niên co quắp nắm trên đất, vảy thành từng hạt nước.
Không ai biết khi ấy tiểu thiếu niên nghĩ gì.
Thế nhưng Nghệ Tu đang đứng bên cạnh Tô Dập biết, khi đó anh một lần nữa xác nhận, mình chỉ có thể dựa vào chính mình mà sống.
Tô Dập trợn to mắt, rõ ràng hết thảy chỉ là ảo cảnh, trên người Tiểu Nghệ Tu trong ảo cảnh cũng không có loại ánh sáng kia nhưng lại làm tim cậu bủn rủn, chỉ muốn lao lên ôm lấy Tiểu Nghệ Tu, che chắn đi những giọt mưa nặng nề kia.
Tô Dập mờ mịt suy nghĩ, hết thảy chỉ là ảo cảnh, đều là giả thôi.
Người thật đang đứng ngay bên cạnh, vốn cậu không nên dao động mới phải, cũng giống như vừa nãy cậu nhìn cảnh ký ức ngày xưa của mình vậy. Thế nhưng vì sao cậu lại khó chịu đến vậy?
Là bởi vì đồng tình cùng thương xót sao? Hay vì thứ gì khác?
Viên đá chìm dưới mặt hồ tĩnh lặng không còn an tĩnh nữa, nó lăn tăn dưới đáy hồ tối đen, khuấy động thành những làn nước dao động khuấy đảo mặt hồ, từng đợt từng đợt sóng lăn tăn. Tựa hồ không biết từ khi nào viên đá bé xíu kia đã tạo thành một đợt sóng kinh hoàng, hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật của nó.
Tiểu Nghệ Tu miễn cưỡng khôi phục được chút khí lực cố gắng bò lếch trên mặt đất bùn sình dơ bẩn và nước đọng, khó khăn lếch tới nơi có thể che mưa, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng có một người quét dọn vệ sinh không biết chuyện phát hiện Tiểu Nghệ Tu cả người ướt sũng đang hôn mê bất tỉnh mới đưa cậu về chỗ ở.
Nghệ Tu không bị sức mạnh bạo động bạo thể, cậu vẫn còn sống!
Tin tức này nháy mắt lan khắp Thiên Huyền Tông, người tới chỗ Tiểu Nghệ Tu nháy mắt tấp nập không dứt, bọn họ không để ý tới chuyện cậu bé đang sốt cao, chỉ không ngừng hỏi cậu làm sao sống sót, còn định thừa dịp cậu mơ mơ màng màng nói mấy lời sáo rỗng.
Cuối cùng vẫn là Nghệ tông chủ truyền lời xuống, đám người này mới không dám tới nữa.
Tiểu Nghệ Tu đắp khăn ướt trên trán nằm trên giường, mắt phượng lạnh nhạt nhìn trần nhà, lạnh giọng nói: "Tôi không biết."
Nghệ tông chủ mặc trường bào hoa lệ sang trọng đứng bên mép giường, đôi mắt phượng cực kỳ tương tự Tiểu Nghệ Tu khẽ nheo lại dò xét thiếu niên yếu ớt nằm trên giường, xem xem là thật hay giả.
"Tôi không biết." Tiểu Nghệ Tu lặp lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Nghệ tông chủ đang đứng thẳng tắp bên giường, chậm rãi mở miệng: "Tông chủ đại nhân, thay vì lãng phí ở chỗ tôi, không bằng tới nơi khác tra thử xem?"
Nghệ tông chủ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Sao con lại nói chuyện với phụ thân như vậy?"
Khóe miệng Tiểu Nghệ Tu hơi cong lên thành độ cong giễu cợt, không nói thêm gì nữa.
Thấy không tìm hiểu được gì từ chỗ Tiểu Nghệ Tu, Nghệ tông chủ cũng không muốn ở đây thêm nữa, ngay cả một câu trấn an cũng không có, trực tiếp sải bước rời đi.
Nghệ Tu đứng xem một màn này cười nhạo một tiếng, cúi đầu nói với Tô Dập: "Em xem, vị hoàng đế bị khiêu chiến quyền uy này buồn cười biết bao nhiêu.Vị hoàng đế Thiên Huyền Tông này không có ai dám bất kính với ông ta cả, kết quả dưới mí mắt lại xảy ra chuyện, nghe nói ông ta còn tức giận với Nghệ Tử Ngang cùng mẹ nó một phen."
Nghệ tông chủ ở Thiên Huyền Tông chính là một vị hoàng đế ẩn hình, ông ta có năng lực mạnh mẽ, thủ đoạn cứng rắn, lại cực kỳ công bình công chính nên có thể dẫn dắt Thiên Huyền Tông phát triển không ngừng. Mọi người trong Thiên Huyền Tông cũng vui vẻ phục tùng, an tâm tiếp nhận sự thống trị của ông.
Tô Dập nhạy bén cảm nhận được chút gì đó, liền hỏi: "Anh không ghét mẹ Nghệ Tử Ngang sao?"
Nghệ Tu nhếch mép, lạnh nhạt nói: "Bà ta cũng là người đáng thương, việc gì phải ghét."
Hình ảnh trước mắt lại bắt đầu tua nhanh.
Mọi người trong Thiên Huyền Tông cơ hồ đều nghĩ rằng có người ám hại Tiểu Nghệ Tu, còn âm thầm bàn luận không ít, cho đến lần thứ hai, lần thứ ba, sức mạnh bạo động đều đặn còn hơn kỳ kinh nguyệt phụ nữ liên tiếp phát sinh.
Đoạn thời gian đó Tiểu Nghệ Tu cơ hồ mỗi ngày phải tiếp nhận đủ loại kiểm tra, mỗi ngày không biến sắc tiếp tục tới lớp trong ánh mắt quỷ dị của người khác.
Thế nhưng Thiên Huyền Tông căn bản không tra được thân thể Tiểu Nghệ Tu rốt cuộc có vấn đề gì, sức mạnh bạo động cũng chỉ là bạo động bình thường, chỉ cần qua một thời gian là khôi phục lại. Y sư trị liệu khẳng định nếu cứ lặp đi lặp lại tình trạng này thì thân thể Tiểu Nghệ Tu không thể nào chống đỡ quá mười sáu tuổi.
Cuối cùng vẫn không tra được gì, Nghệ tông chủ căm tức vứt Tiểu Nghệ Tu vào nơi có hoàn cảnh kém nhất trong Thiên Huyền Tông: tử sĩ doanh, mặc cho Tiểu Nghệ Tu tự sinh tự diệt.
Tử sĩ doanh xây dựng trên một vách đá dốc đứng trên Thiên Huyền sơn, cạnh thác nước đổ trắng xóa. Vô số cô nhi cùng những đứa bé bị vứt bỏ được tuyển làm tử sĩ ngày đêm bị huấn luyện gian khổ ở nơi này, chờ đợi chủ nhân tới lựa chọn rồi mang mình đi.
Tiểu Nghệ Tu bị vứt vào một gian phòng rách nát, hết thảy đãi ngộ giống như tử sĩ bình thường.
Nhóm tử sĩ ở đây đều là đầu gỗ, không nói câu nào, ánh mắt âm trầm, cứ hệt như cương thi di động làm người ta rợn gai ốc. Mà người bình thường bị ném vào nơi này, phỏng chừng không bao lâu sau sẽ bị ép điên. Thế nhưng Tiểu Nghệ Tu không thèm để ý, hoàn cảnh khổ sở hơn cậu cũng đã từng trải qua rồi, không qua vài ngày liền mò tới nơi huấn luyện tử sĩ, đứng nhìn bọn họ.
Tiểu Nghệ Tu từng theo những đứa trẻ khác trong Thiên Huyền Tông luyện kiếm một năm nhưng vẫn không vận hành tốt, cứ cảm thấy nắm đấm dễ sài hơn. Mà tử sĩ căn bản không có tư cách học tập kiếm thuật nên chỉ luyện tập những chiêu thức một kích chí mạng. Tiểu Nghệ Tu đứng xem rồi quay về căn phòng nhỏ rách nát của mình tự luyện tập.
Ngày nọ, tử sĩ doanh vốn yên tĩnh đột nhiên huyên náo, tất cả tử sĩ đều bị triệu tập. Tiểu Nghệ Tu tò mò chạy tới xem thì phát hiện một cậu bé tám chín tuổi mặc quần áo tử sĩ bị đè chặt trên quảng trường huấn luyện, ánh mắt pha lẫn tức giận cùng tàn bạo của cậu bé làm Tiểu Nghệ Tu lập tức chú ý.
Tô Dập cũng chú ý tới người duy nhất có sức sống trong đám "cương thi", sau đó từ đường nét quen thuộc nhận ra là Khương Tu Hiền.
Giáo đầu cầm roi đi tới, lớn tiếng nói: "Tụi mày nhìn cho kỹ, đây chính là kết quả dám tự tiện bỏ trốn! Đánh!"
Từng ngọn roi xé gió vun vút hung hăng quất lên người Tiểu Khương Tu Hiền, tạo thành những vết thương trầy da sứt thịt!
Một đứa bé tám chín tuổi làm sao chịu nổi đau đớn này, Tiểu Khương Tu Hiền nhịn không được hét thảm, thế nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia bất khuất, cúi đầu nhìn chằm chằm lớp gạch lót trên quảng trường.
Nhóm tử sĩ khác im lặng nhìn, tựa hồ một màn trước mắt không phải tình cảnh ngược đồng tàn bạo. Tiểu Nghệ Tu nhíu mày, cũng không lên tiếng, chỉ an tĩnh rời đi.
Tô Dập nhìn Tiểu Nghệ Tu quay về căn phòng nhỏ của mình, lấy một lọ dược cao rồi một lần nữa đi tới quảng trường nhỏ.
Chỉ một thoáng như vậy mà Tiểu Khương Tu Hiền đã bị đánh thoi thóp, cả người bê bết máu, nằm dưới đất không thể động đậy.
"Số hai trăm bảy mươi tám! Mày đã biết sai chưa?"
Tiểu Khương Tu Hiền nằm dưới đất cắn chặt răng không nói lời nào.
Giáo đầu lạnh lùng nhìn Tiểu Khương Tu Hiền, giọng điệu lạnh như từ địa ngục tràn ra: "Thằng nhóc, ở trong tử sĩ doanh Thiên Huyền Tông, thuận theo là lựa chọn duy nhất để sống sót."
Tiểu Khương Tu Hiền siết chặt nắm tay, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ: "Biết... sai..."
Giáo đầu cười lạnh một tiếng, ném roi sải bước bỏ đi.
Nhóm tử sĩ hệt như đầu gỗ vây xem cũng lục tục tản đi, Tiểu Nghệ Tu nhìn người cuối cùng cũng rời đi mới bước tới ném lọ dược tới trước mặt Tiểu Khương Tu Hiền.
"Nể tình cậu có sức sống."
Bỏ lại một câu không đầu không đuôi, Tiểu Nghệ Tu bỏ đi. Cậu không phát hiện Tiểu Khương Tu Hiền nằm ở phía sau lưng mình ngây ngốc siết chặt lọ dược, tầm mắt nâng lên nhìn về phía mình.
Cuộc sống bình ổn trôi qua một đoạn, tựa hồ xác định là Nghệ tông chủ đã hoàn toàn từ bỏ Nghệ Tu, những người tứng căm ghét nhưng không thể làm gì Tiểu Nghệ Tu rối rít tìm tới cửa.
Người tới là Tào Tuấn Đạt, Tô Dập từng thấy người này hai lần trong chuyến đi quỷ quật, cả hai lần đều là đi theo sau người khác nên ấn tượng cũng không quá sâu.
Chỉ thấy Tào Tuấn Đạt dẫn theo hai tử sĩ của mình chắn trước mặt Tiểu Nghệ Tu giễu cợt: "Nghệ Tu thiếu gia, ở đây có quen không? Có cần tôi mang chút cơm thừa canh cặn tới cứu tế không? A ha ha ha!"
Tiểu Nghệ Tu mắt lạnh nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Tào Tuấn Đạt giễu cợt một phen chứ cũng không dám làm gì, rất nhanh sau đó liền rời đi. Sau đó ngày càng nhiều đứa nhỏ dẫn tử sĩ tới, chế giễu Nghệ Tu từng ở vị trí cao cao tại thượng. Rất nhanh, có thể là ỷ bên mình nhiều người nên muốn dạy dỗ Tiểu Nghệ Tu một chút.
Tu thân dưỡng tính, tích cực làm người tốt ôn hòa?
Thôi dẹp, làm người tốt không thể bảo hộ được chính mình.
Mắt lạnh nhìn hơn mười người vây xung quanh, Tiểu Nghệ Tu cười lạnh một tiếng, dữ tợn thấp giọng nói: "Tao không thấy được quỷ quái, nhưng chẳng lẽ không thấy đám tụi mày sao?"
Nói xong, Tiểu Nghệ Tu đột nhiên cử động, quả đấm ẩn chứa sức mạnh khủng bố hung ác đấm thẳng vào mặt Quách Phi Minh đứng ở phía trước!
Quách Phi Minh bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh bay ra ngoài, máu mũi trào ra!
Quách Phi Minh phản ứng được mình vừa bị đánh liền oa oa gào khóc. Da đầu nhóm tử sĩ của Quách Phi Minh căng cứng, lập tức nhào về phía Tiểu Nghệ Tu, nháy mắt, trận hỗn chiến bắt đầu!
Tô Dập trợn to mắt nhìn hơn mười người vây công một mình Tiểu Nghệ Tu, âm thanh khẩn trương: "Sao bọn họ có thể như vậy? Đúng là quá khi dễ người mà!"
Tiểu Nghệ Tu dù sao cũng còn nhỏ, năng lực chiến đấu không cao, chỉ dựa vào sức mạnh cùng tinh thần ngoan cường đánh lùi hơn mười người, thế nhưng bản thân cũng bị thương, sưng mặt sưng mui, thân thể lộ ra ngoài quần áo trải đầy vết máu ứ đọng.
Nghệ Tu đứng xem thờ ơ cười một tiếng, đưa tay còn lại lên xoa đầu Tô Dập, thấp giọng nói: "Không sao cả, đều là thương ngoài da thôi."
Tô Dập mím môi không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay Nghệ Tu.
Đám nhóc choai choai bị đánh lui cũng không phục, la hét muốn đánh chết quái vật, sau khi dưỡng thương xong lại nhanh chóng tập kết một đám xông vào tử sĩ doanh, một lần rồi lại một lần vây đánh Tiểu Nghệ Tu, thậm chí ngay cả roi dao găm này nọ cũng mang ra dùng. Thế nhưng Tiểu Nghệ Tu luôn dùng nắm đấm hung hãn đánh lui bọn họ, mặc dù bản thân cũng bị thương máu me bê bết nhưng ngoan cường không chịu nhận thua!
Tô Dập nhìn vết máu đen kịt trên người Tiểu Nghệ Tu mà đau lòng nhíu mày, rất nhanh hiểu được một thân vết thương của anh chính vì nguyên do này.
Thời gian từng ngày trôi qua, hai bên đánh thành thù hận sâu đậm, ngày càng liên lụy nhiều người, ngay cả Nghệ Tử Ngang cũng bị kéo xuống nước, gia nhập vào hàng ngũ vây công. Thế nhưng Nghệ Tử Ngang chưa bao giờ tiến lên, nó chỉ đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn Tiểu Nghệ Tu bị thương máu me bê bết vô cùng chật vật.
Nhìn cơ thể bao trùm vết thương mới cũ rậm rạp chi chít của Tiểu Nghệ Tu, hô hấp Tô Dập không khỏi căng cứng.
Nghệ Tu cúi đầu nhìn Tô Dập, đưa tay còn lại che mắt cậu: "Ngu xuẩn muốn chết, đừng xem."
Tô Dập không chịu, cậu dùng sức kéo tay anh xuống, không chút chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Nghệ Tu đắm mình trong máu chiến đấu với đám người.
Ngày càng nhiều người gia nhập trận chiến dài đằng đẵng này, cuối cùng một đám nhóc dẫn theo một đám tử sĩ, tổng cộng bốn mươi năm mươi người vây quanh căn phòng nhỏ rách nát của Tiểu Nghệ Tu, thề phải đánh Tiểu Nghệ Tu khóc lóc quỳ xuống xin tha!
Tên nhóc kiêu căng đứng bên cạnh Nghệ Tử Ngang âm trầm lớn giọng hô: "Hôm nay tụi mình phải giúp thiếu tông chủ tương lai giáo huấn tên quái vật không biết trời cao đất rộng này! Đồ tạp chủng!"
Bị vây gở giữa, Tiểu Nghệ Tu chợt mở to mắt nhìn chằm mặt đất, đứa nhỏ nọ cho là Tiểu Nghệ Tu sợ nên càng hưng phấn la to hơn: "Đồ quái vật do con kỹ nữ tiểu tam sinh ra! Đánh chết nó đi!"
Thân thể thiếu niên căng cứng đến tột cùng, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra ánh mắt đầy tơ máu. Giây tiếp theo, bắp thịt thiếu niên co rút, cả người nhảy tới điên cuồng đánh về phía đám người không kịp đề phòng!
Nghệ Tu đang đứng xem cũng đột nhiên đỏ ngầu mắt, sải bước về phía đám người đang bạo động bên kia!
Tô Dập kinh hoảng vội vàng kéo tay Nghệ Tu, thế nhưng rất nhanh sau đó, Nghệ Tu đã dừng bước.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng hít thở sâu, tự lẩm bẩm: "Đều là giả, đều là giả."
Tiểu Nghệ Tu mắt đỏ cực kỳ đáng sợ, một quyền có thể đánh trọng thương một người, thậm chí có tử sĩ không kịp né tránh bị đấm vào bụng liền ngã nhào xuống đất, không bò dậy nổi!
Đám nhóc vốn được cưng chìu hoảng hồn, bị dáng vẻ hung tợn của Tiểu Nghệ Tu dọa thét chói tai, nhất thời cả đội quân tan đàn xẻ nghé!
Thế nhưng nhóm tử sĩ thì không thể trốn, lãnh tĩnh nắm chặt vũ khí nhào tới che chắn trước mặt chủ nhân của mình, cố ngăn cản công kích của Tiểu Nghệ Tu hai mắt đỏ bừng, lý trí mong manh sắp đứt đoạn.
Tiểu Nghệ Tu bị vô số bóng người mặc đồ xám tro chắn đường.
Số lượng tử sĩ rất nhiều, cộng thêm bọn họ có vũ khí nên lập tức chặn được Tiểu Nghệ Tu, những vết thương tóe máu xuất hiện ngày càng nhiều trên người. Đám thiếu gia thấy vậy thì lấy lại được chút dũng khí, bắt đầu xông tới, sau đó bị Tiểu Nghệ Tu phá vòng vây lao tới đấm vào sống mũi!
Đứa nhỏ kia hét thảm một tiếng, che mũi lảo đảo lùi về sau rồi ngã bệch xuống đất gào khóc. Mà Tiểu Nghệ Tu sau khi đột phá được vòng vây tử sĩ thì bắt đầu xông vào đám thiếu gia như chỗ không người, căn bản không ai có thể ngăn chặn!