Nghệ Tu cùng Tô Dập nhìn nhau một cái rồi đứng dậy, Tô Dập vẫn nắm chặt tay Nghệ Tu.
Nghệ Tu hỏi: "Chúng ta phải làm sao?"
Ánh mắt Phong Thanh Vi lóe lên một tia buồn rầu, thấp giọng nói: "Trước đó, tôi hi vọng hai cậu có thể giúp tôi một chuyện."
Trong ánh mắt của Nghệ Tu cùng Tô Dập, cô chậm rãi giơ tay chỉ cái hộp chữ nhật nằm trong bóng tối cách đó không xa: "Thi thể tôi ở bên trong, tôi hi vọng hai cậu có thể giúp tôi thiêu hủy nó."
Phong Thanh Vi trầm tĩnh nói: "Phong Thanh Vi đã sớm chết rồi, năm mười sáu tuổi bị hỏa thiêu thành tro rồi, hiện giờ cũng nên hoàn thành chuyện này."
Nghệ Tu dừng một chút, cùng Tô Dập đi tới bên cạnh hình hộp chữ nhật kia mới phát hiện đó là một cỗ quan tài bằng ngọc.
Hai người cẩn thận mở ra, một luồng khí rét lạnh đập vào mặt, nằm trong quan tài chính là thi thể Phong Thanh Vi hai mắt nhắm kín, mặt mũi tái nhợt, rõ ràng được bảo tồn rất hoàn hảo.
Nếu không phải nơi cổ bị vải lụa che lại, chỉ mơ hồ lộ ra chút vết thương trắng bệch thì Tô Dập cơ hồ cho rằng Phong Thanh Vi chỉ nằm trong này, nhắm mắt ngủ mà thôi.
Phong Thanh Vi nói muốn đốt nó, thế nhưng trên người Nghệ Tu không có bật lửa, Tô Dập lại càng không.
Lúc bọn họ đang suy nghĩ xem phải làm sao đốt di thể Phong Thanh Vi thì bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, có vài người đi xuống.
Nghệ Tu theo bản năng kéo Tô Dập ra sau lưng, sau đó nhìn thấy Nghê Nguyên Tư điên cuồng chật vật vọt xuống. Lúc nhìn thấy anh cùng Tô Dập thì sửng sốt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người một người khác thì nhất thời cứng đờ.
Hắn run rẩy, cặp mắt đen u ám đột nhiên sáng ngời, gương mặt thon gầy trắng xanh co rút hai gái, gò má nổi lên tầng đỏ ửng bất thường.
"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi, là em sao? Tuyết Nhi, em tỉnh lại rồi sao? Em rốt cuộc chịu nhìn ta rồi sao?"
Phong Thanh Vi trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt đen trầm sâu thăm thẳm, không nói lời nào.
Nghê Nguyên Tư tựa hồ ý thức được dáng vẻ của mình không ổn, hắn vội vàng vuốt mái tóc có chút rối bời, lại kéo kéo áo khoác ngoài có chút vết máu, thấp thỏm mở miệng: "Ta không ngờ em tỉnh lại nhanh như vậy... ta vốn định chờ tới khi em hồi sinh, hảo hảo chỉnh chu một phen rồi mới đến gặp em... Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, ta thực sự rất nhớ em, em biết không, ta..."
Phong Thanh Vi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lạnh giọng mở miệng: "Tôi không phải Tuyết Nhi, tôi là Phong Thanh Vi."
Vẻ mặt Nghê Nguyên Tư có một thoáng hoảng hốt, sau đó kiên định nói: "Không, em chính là Tuyết Nhi, ta có thể nhận ra, em chính là Tuyết Nhi!"
Phong Thanh Vi mở to mắt, đáy mắt là một mảnh hờ hững: "Tuyết Nhi sớm đã chết trong quỷ quật rồi, tôi vẫn luôn là Phong Thanh Vi. Mà anh cũng không phải Nghê Hồng Vân... anh bây giờ cũng chỉ là Nghê Nguyên Tư mà thôi."
Nghê Nguyên Tư kinh ngạc nhìn Phong Thanh Vi, tựa hồ sợ kinh động gì đó, nhẹ giọng nói: "Tuyết Nhi... em không muốn ta thổi sáo cho em nghe nữa sao?"
Ánh mắt Phong Thanh Vi băng lãnh hệt như hàn băng vạn năm bất biến.
Lúc đang nói chuyện, mật đạo sau lưng Nghê Nguyên Tư truyền tới tiếng ồn ào, một đạo kiếm quang sáng ngời đột nhiên xé rách bóng tối đâm thẳng tới sau lưng Nghê Nguyên Tư.
Nghê Nguyên Tư không né tránh, vai phải nháy mắt bị trường kiếm đâm xuyên.
Người cầm kiếm đâm tới chính là Vưu Minh Thành cả người đầy vết thương rướm mắt, cặp mắt đỏ bừng, vẻ mặt lạnh lùng điên cuồng.
Đệ tử Hạo Ca Tông đuổi theo phía sau hét to vội vàng tiến tới ngăn cản Vưu Minh Thành. Mao Thiên tuyền cùng Khương Tu Hiền cũng vọt xuống, lúc nhìn thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập, Khương Tu Hiền kích động hô một tiếng: "Lão đại! Tô Dập!"
Tiếp tục có người của Hạo Ca Tông đuổi xuống, nháy mắt ba người bọn họ liền cùng một đám đệ tử Hạo Ca Tông đánh nhau loạn thành một đoàn.
Mà Nghê Nguyên Tư thì chỉ si ngốc nhìn Phong Thanh Vi, không hề để tâm tới huyên náo phía sau, cũng để mặc Vưu Minh Thành rút trường kiếm ra khỏi người mình, để mặc máu tươi tung tóe.
Mà Phong Thanh Vi thì từ đầu tới cuối chỉ lãnh đạm nhìn hắn nói: "Tỉnh lại đi Nghê Nguyên Tư. Anh chẳng qua chỉ bị ý thức hắc ám lợi dụng mà thôi, hành vi đó mà cũng gọi là anh hùng sao?"
Nghê Nguyên Tư trợn tròn mắt nhìn Phong Thanh Vi lẩm lẩm: "Thế nhưng... chỉ cần có thể làm em sống lại, cho dù phá hủy thế giới này ta cũng nguyện ý!"
"Nhưng tôi không nguyện ý! Tôi không muốn sống lại!" Phong Thanh Vi quả quyết mở miệng.
Nghê Nguyên Tư lảo đảo vài bước, chậm rãi tiến tới, tay run run muốn chạm vào Phong Thanh Vi đang đứng trong hang đá.
Nghệ Tu kéo Tô Dập lui về sau, cảnh giác nhìn Nghê Nguyên Tư rồi xoay người chạy tới giúp nhóm Vưu Minh Thành. Anh bảo hộ Tô Dập, sức mạnh bùng phát xông về phía đám đệ tử Hạo Ca Tông đang cầm trường kiếm nhuốm máu, một quyến hung hãn đấm về phía bọn họ.
Một quyền của Nghệ Tu trực tiếp hung hãn đánh trúng bụng người kia, đánh hắn cong gập như con tôm, kêu cũng không kịp kêu trực tiếp ôm bụng ngã xuống đất bất động. Anh tiếp tục quét chân nện vào lưng một người khác, trực tiếp đá bay đối phương ra ngoài, đập mạnh vào cây cột đá, lớn tiếng kêu thảm một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống.
Với sức mạnh tay không có thể đánh ngã chết quỷ của Nghệ Tu, anh xông vào đám người liền như xông vào chỗ không người, căn bản không ai có thể chống đỡ nổi quyền thứ hai.
Rất nhanh ở lối vào hang động đã ngã rạp một đống đệ tử Hạo Ca Tông, cho dù bên trên vẫn không ngừng có người chạy xuống nhưng căn bản không có ai có thể chịu nổi một đấm của Nghệ Tu.
Tô Dập rúc trong góc nhìn chằm chằm Nghệ Tu, rất an toàn. Cậu quay đầu nhìn Phong Thanh Vi, thấy cô vẫn đứng im tại chỗ không né tránh, trầm mặc nhìn Nghê Nguyên Tư, mặc kệ đối phương tới gần. Nghê Nguyên Tư không hề để ý tới đầu vai ồ ồ chảy máu, chỉ dùng sức xoa xoa bàn tay dính máu lên áo khoác rồi đưa tay muốn kéo tay cô.
Sau đó, bàn tay tái nhợt của Nghê Nguyên Tư xuyên qua bàn tay rũ bên người của Phong Thanh Vi, chụp vào khoảng không.
Hắn không tin nổi trợn trừng mắt, đột nhiên phẫn nộ gào thét: "Đáng chết, đáng chết! Có phải tên khốn khiếp Phong Thiên Túng kia đã làm gì rồi không?! Có phải hắn không? Ta phải đào mộ hắn ra, để hắn chết cũng không toàn thây, không được an nghỉ... thân thể của em vẫn còn ở đó, yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm em sống lại lần nữa! Chờ ta!"
Ánh mắt Phong Thanh Vi xuyên qua Nghê Nguyên Tư đang điên cuồng kích động, rơi vào người Nghệ Tu cùng Tô Dập ở phía sau, lãnh đạm nói: "Thu tay lại đi, hết thảy cũng nên kết thúc."
Tô Dập hơi trợn to mắt, lập tức quay đầu lại hô với Nghệ Tu: "Lửa!"
Nghệ Tu nhất thời hiểu ý, rống to một tiếng: "Ai có bật lửa, đưa cho tôi!"
Nghê Nguyên Tư nháy mắt xoay người, giận dữ quát: "Ngăn bọn chúng lại! Không cho chúng quấy rầy ta làm nghi thức hồi sinh Tuyết Nhi!"
Mao Thiên Tuyền bị rạch một vệt nhỏ trên mặt, đang cùng đệ tử Hạo Ca Tông chiến đấu có chút sửng sốt, mà Vưu Minh Thành thì không nghe tiếp, tiếp tục dữ tợn huơ kiếm công kích đệ tử Hạo Ca Tông muốn ngăn cản mình. Chỉ có Khương Tu Hiền bám trên khe cửa thừa dịp hỗn loạn sờ túi, móc ra một cái bật lửa.
"Lão đại! Chụp này!" Khương Tu Hiền hô to rồi ném bật lửa cho Nghệ Tu.
Khương Tu Hiền cùng Nghệ Tu cách biệt hơn nửa vòng chiến, bật lửa kim có vỏ kim loại xoay tròn trên không trung hang động bay về phía Nghệ Tu. Nghệ Tu đang định đưa tay tiếp thì có một đệ tử Hạo Ca Tông trong lúc hỗn loạn đột nhiên huơ kiếm chém về phía bật lửa.
Bật lửa nháy mắt lệch quỹ đạo, bị một kiếm kia đánh bay.
Nghệ Tu theo bản năng giơ tay nhưng chụp hụt. Nháy mắt lại có vài tên Hạo Ca Tông không sợ chết lao tới trước mặt anh.
"Mẹ nó!" Anh tức giận mắng một tiếng, căm tức vọt tới đấm thẳng một quyền vào mặt kẻ vừa huơ kiếm, mặt người nọ bị đánh lệch qua một bên, máu mũi tung tóe, ngã xuống đất rên rỉ.
Bật lửa bị chém thành một vệt lõm nhỏ trên thân, nó xoay tròn trên không trung rồi ba một tiếng rớt xuống trước mặt Tô Dập không xa.
Tô Dập rúc trong góc yên lặng nhìn cái bật lửa đó rồi nhanh chóng đứng dậy, nhặt bật lửa, sải bước đi nhanh về phía quan tài băng.
Nghê Nguyên Tư nhất thời ý thức được bọn họ muốn làm gì, hắn dữ tợn gầm thét một tiếng rồi phóng về phía Tô Dập, hai tay vươn thành lợi trảo hung hãn muốn bắt lấy Tô Dập.
Nghệ Tu cả kinh hét lớn một tiếng: "Cẩn thận!" Gào xong, anh dồn lực vào hai chân, hung hăng đá văng người cản trở trước mặt, nhanh chóng xông về phía Nghê Nguyên Tư.
Thế nhưng có người nhanh hơn anh.
Trong hang đá tối lờ mờ, một đạo kiếm quang léo bạch quang cùng một bóng người nhuốm máu chợt thoáng qua, trường kiếm trong tay đâm xuyên qua ngực trái Nghê Nguyên Tư.
Máu tươi văng tung tóe, Nghê Nguyên Tư kêu thảm một tiếng, hai mắt đỏ bừng chằm chằm nhìn Tô Dập vọt tới bên quan tài băng, nhanh chóng bật lửa, "phừng" một tiếng ngọn lửa bừng lên lan vào người đang nằm bên trong quan tài.
Rõ ràng không có bất cứ vật gì dẫn cháy nhưng ngọn lửa vừa tiếp xúc với thi thể đang an tĩnh nhắm mắt nằm đó nháy mắt phừng lên mãnh liệt.
Trường kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Nghê Nguyên Tư hung hãn xoay một vòng, Cưu Minh Thành đỏ mắt giận dữ quát lớn: "Nghê Nguyên Tư! Một trăm hai mươi ba nhân khẩu Vưu gia đã chết trong tay mày, hôm nay tao dùng thanh kiếm này huyết tế mày cho tất cả người thân Vưu gia đã ôm hận mà chết."
Nghê Nguyên Tư không hề phản ứng tới lời Vưu Minh Thành, thậm chí tựa hồ ngay cả cảm giác đau cũng biến mất, không màn để tâm tới trường kiếm cắm xuyên qua lồng ngực. Hắn chỉ ngây ngốc nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt quan tài băng, nhìn bóng người dần dần nám đen bên trong, chợt phun ra một ngụm máu, vô lực quỵ xuống.
Vưu Minh Thành thở hổn hển rút trường kiếm ra, trái tim vẫn luôn căng cứng bấy lâu rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng, đầu óc đau đớn kịch liệt làm anh có chút choáng váng lảo đảo lui về sau mấy bước, phải đưa tay chống đỡ vào măng đá ở bên cạnh mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Nghệ Tu chậm một bước kéo Tô Dập rời xa quan tài băng, nhìn người bên trong bị ngọn lửa thiêu đốt mà dần dần nám đen, cũng trầm mặc nhìn Nghê Nguyên Tư ảm đạm suy sụp quỷ dưới đất.
Khương Tu Hiền cùng Mao Thiên Tuyền tiêu diệt số đệ tử Hạo Ca Tông cuối cùng rồi nhanh chóng chạy tới, đỡ Vưu Minh Thành đang đỡ trán qua bên cạnh nghỉ ngơi. Ánh mắt liếc nhìn Phong Thanh Vi im lặng đứng trong hang đá cùng Nghê Nguyên Tư có một mảng máu lớn ở phần trái tim, cuối cùng không nói gì.
Phong Thanh Vi trầm mặc đứng xem hết thảy, biểu tình lãnh đạm hệt như một khối băng, chợt mi mắt khỏi run, rốt cuộc cũng động.
Trong tiếng chuông thanh thúy cùng tiếng làn váy bay phần phật, cô chậm rãi đi tới sau lưng Nghê Nguyên Tư đờ đẫn ngồi xổm dưới đất, ngực trào máu tươi, cô quỳ ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy hắn.
Rõ ràng chỉ là một u linh, cái gì cũng không thể chạm tới cư nhiên lại chạm vào được Nghê Nguyên Tư, vững vàng ôm lấy hắn.
Ống tay áo của cô rũ xuống, máu tóc xõa dài trượt xuống đầu vai, đầu khẽ tựa vào bả vai Nghê Nguyên Tư. Trong ánh mắt rũ thấp của cô tựa hồ có thứ gì đó lăn lộn.
Một lát sau, cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Hết thảy đã nên kết thúc ở ngàn năm trước, Tuyết Nhi vẫn không nói với anh, nàng không trách anh, là nàng tự quyết định hi sinh... Đã đủ rồi, anh cũng mệt mỏi rồi, kết thúc đi..."
Ngọn lửa vốn chỉ hừng hực thiêu đốt bên trong quan tài băng đột nhiên nhún nhảy một chút rồi lan về phía Nghê Nguyên Tư cùng Phong Thanh Vi.
Nghệ Tu cả kinh, vội vàng kéo Tô Dập rời xa ngọn lửa kỳ dị kia.
Hỏa diễm rất nhanh bao lấy Nghê Nguyên Tư cùng Phong Thanh Vi, sau khi nghe thấy lời Phong Thanh Vi, ánh mắt đờ đẫn của Nghê Nguyên Tư chợt toán loạn nổi lên một tia sáng, ngón tay hắn khẽ giật giật, khàn khàn lẩm bẩm: "Tuyết Nhi... Tuyết Nhi..."
Hắn tựa hồ muốn mở miệng nói gì đó nhưng khó khăn giãy giụa một chốc, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Chớp mắt sau đó, thân thể Nghê Nguyên Tư chợt xuyên qua cánh tay cùng lòng ngực Phong Thanh Vi, vô lực ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Phong Thanh Vi cúi đầu nhìn thi thể Nghê Nguyên Tư nhanh chóng bị hỏa diễm nuốt mất, con ngươi run rẩy, chợt cúi đầu. Thế nhưng Tô Dập vẫn kịp nhìn thấy từ gò má cô trượt xuống một giọt nước mắt.
Hai cánh tay Phong Thanh Vi dần rũ xuống, lúc một lần nữa ngẩng đầu lên, trừ bỏ hốc mắt ửng đỏ thì không nhìn thấy gì.
Cô đứng dậy trong ngọn hỏa diễm, trong tiếng chuông thanh thúy chậm rãi mở miệng: "Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi đóng lại quỷ môn. Người bên trên phỏng chừng cũng sắp không chịu nổi."
...
Trên mặt đất, một con quỷ chọc thủng trói buộc của la thiên lăng húc vào tầng phòng vệ trước mặt bọn họ.
Khóe miệng Vu Hãn Âm nháy mắt trào ra càng nhiều vết máu hơn, anh cưỡng ép nuốt xuống ngụm tanh ngọt trong cổ họng, một lần nữa hất la thiên lăng trói chặt con quỷ kia.
Bình Hạo Diễm trợn to mắng, lo lắng hô to một tiếng: "Anh! Anh không sao chứ?"
Vu Hãn Âm chậm rãi lau vệt máu rỉ bên khóe miệng, đôi mắt đào hoa dữ tợn nhìn đám quỷ bên ngoài la thiên lăng, cười khẽ: "Anh không sao, muốn ăn chúng ta thì trước tiên phải vượt qua cửa ải của anh."
Chớp mắt tiếp theo, vô số bạch trù quanh người anh bắn ra, nháy mắt kết thành thiên la địa võng ở xung quanh.
Bên kia, Đỗ Phái Tuyết quả thực bị vướn tay vướn chân, cô cùng Đỗ Phái Lan bị một đám quỷ cấp tám đột nhiên tăng vọt thực lực bao vây.
Đỗ Phái Tuyết quét nhìn đám quỷ cấp tám dày đặc xung quanh, vung trường đao hung hăng chém một con quỷ cấp tám muốn nhào tới, ánh mắt vẫn luôn tỏa sáng hơi trầm tĩnh lại, nụ cười bên khóe miệng cũng thu liễm.
Nếu chỉ có một mình thì Đỗ Phái Tuyết rất vui lòng chơi đùa với chúng, cho dù bị thương cũng chẳng sao cả, nó càng làm cô hưng phấn hơn. Thế nhưng bây giờ cô phải đi cứu người, chậm một giây thì không biết bên Vu Hãn Âm sẽ phát sinh chuyện gì. Hơn nữa hiện giờ sau lưng cô còn có Đỗ Phái Lan, nếu cô cưỡng ép phá vòng vây xông ra ngoài, Đỗ Phái Lan không nhất định có thể đuổi kịp, một khi rơi lại phía sau thì kết quả chính là bị ăn tươi nuốt sống ngay cả chút cặn cũng không còn.
Đỗ Phái Lan cùng Đỗ Phái Tuyết đưa lưng về phía nhau, cắn môi nhìn chằm chằm đám quỷ không ngừng gào thét ở xung quanh, vì quá khẩn trương mà tim đập như sấm, cả người túa mồ hôi.
Cô cũng nghĩ tới khốn cảnh của Đỗ Phái Tuyết, thế nhưng cô không thể mở miệng bảo Đỗ Phái Tuyết bỏ mình lại rời đi. Nếu Đỗ Phái Tuyết vứt cô lại đây thì cô cũng tiếp nhận, vốn cô đã nợ Đỗ Phái Tuyết rất nhiều, cho dù bị bỏ lại cũng không oán không hận. Thế nhưng cô không thể mở miệng chủ động bảo Đỗ Phái Tuyết rời đi, nói đến cùng thì nếu có cơ hội sống, cô vẫn...
Đỗ Phái Lan còn đang suy nghĩ miên man thì Đỗ Phái Tuyết đột nhiên mở miệng: "Phái Lan."
Hô hấp Đỗ Phái Lan chợt cứng lại, thầm nghĩ, tới rồi.
Đỗ Phái Tuyết vung một đao dữ tợn chặt đứt phần tay chân của hai con quỷ cấp tám muốn công kích, ánh mắt đảo qua đám quỷ đông đúc ở trước mặt nói: "Chờ chốc nữa chúng ta đột phá vòng vây bên trái, bên này chỉ có một tầng quỷ cấp tám thôi. Chị nhớ liên tục lắc chuông đồng đừng ngừng, chúng ta có thể xông ra!"
Đỗ Phái Lan nháy mắt trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ Đỗ Phái Tuyết lại nói như vậy. Đỗ Phái Tuyết không muốn bỏ cô lại, Đỗ Phái Lan đờ người một chốc rồi vội vàng tùy tiện đáp ứng, bám sát Đỗ Phái Tuyết, chuẩn bị sẵn sàng đột phá vòng vây.
Rất nhanh, Đỗ Phái Tuyết nắm bắt được cơ hội lập tức quơ múa đại đao phóng về phía bên trái.
Đỗ Phái Lan lập tức liều mạng lắc chuông đồng trong tay.
"Đinh linh linh..."
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, tất cả quỷ quái nghe thấy tiếng chuông chợt cứng đờ, bị Đỗ Phái Tuyết cấp tốc chém vài đao, con quỷ cấp tám bị chém thành mấy khối hóa thành hắc khí tiêu tán.
Đỗ Phái Lan theo sát phía sau, nhìn bóng lưng liều mạng của Đỗ Phái Tuyết, ưu tư hỗn loạn một lòng nữa dâng trào trong đầu.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ bỏ nhưng Phái Tuyết lại...
Đỗ Phái Lan ngơ ngác nhìn bóng lưng Đỗ Phái Tuyết, đột nhiên kinh hãi.
Dưới ánh lửa chập chùng, cô ý thức được lời Đỗ Phái Tuyết chưa nói hết ngày đó rốt cuộc là gì.
Sự kiện năm mười hai tuổi, nếu không có Đỗ Phái Tuyết thì không biết cô đã gặp phải chuyện gì, là Đỗ Phái Tuyết cứu cô. Từ đó về sau bóng ma tâm lý chưa từng tiêu tán trong đầu cô, cô trở nên yếu hèn, trở nên ích kỷ, trở thành một người chỉ biết nghĩ tới mình.
Rõ ràng Đỗ Phái Tuyết một lần nữa cứu cô, rõ ràng tình cảnh vừa nãy trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng cô lại một lần nữa né tránh, làm ra vẻ tự nhiên buộc Đỗ Phái Tuyết phải làm ra lựa chọn tàn nhẫn...
Còn có, nhiều năm như vậy cô thật sự không cảm giác được nỗi thống khổ của Đỗ Phái Tuyết sao? Cô chỉ vì tư vì lợi, lừa mình dối người, coi thường cảm thụ của Đỗ Phái Tuyết, nguyện ý tin tưởng sự an bình mong manh kia, tự co rúc trong lồng thủy tinh, dùng nó để bảo vệ trái tim yếu ớt của mình.
Bây giờ Đỗ Phái Tuyết đã thoát ra khỏi sự kiện đó, mà người vẫn còn bị vùi lấp bên trong... chính là cô a!
Đỗ Phái Lan ngơ ngác nhìn Đỗ Phái Tuyết đang chém giết quỷ quái, khó khăn thanh trừ một con đường không ngừng xông ra ngoài, đột nhiên nước mắt dâng trào như suối đổ.
Cô khó khăn lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng không bật khóc thành tiếng để tránh quấy rầy Đỗ Phái Tuyết, đồng thời dốc hết toàn lực lắc chuông.
Thế nhưng đột phá vòng vây không phải dễ như vậy, bọn họ vừa xông ra ngoài thì đám quỷ quái các hướng khác cũng nháy mắt xông tới, hung ác công kích, Đỗ Phái Lan nháy mắt đối mặt với áp lực cực lớn.
Ánh mắt Đỗ Phái Tuyết đỏ ngầu dữ tợn, nụ cười bên khóe miệng thu liễm, trường đao bị một con quỷ cấp tám chống đỡ. Cô dùng sức hất một cái, hung hãn chém hai bóng đen, sau đó vươn tay kéo Đỗ Phái Lan ở phía sau hất ra ngoài vòng vây.
"Chị đi mau đi!" Đỗ Phái Tuyết hô một tiếng, sau đó xoay tay một đao hung ác bức lui đám quỷ cấp tám xông tới.
Đỗ Phái Lan bị đẩy tới hướng không có quỷ quái, vốn cô có thể trực tiếp trốn đi, thế nhưng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một con quỷ cấp tám nhân cơ hội Đỗ Phái Tuyết ngăn cản mấy con quỷ khác công kích cô, nó vung gai nhọn sắc bén đâm thẳng vào lưng Đỗ Phái Tuyết.
Đầu óc Đỗ Phái Lan nháy mắt trống rỗng, thân thể hành động nhanh hơn bộ não, theo bản năng che chắn phía sau Đỗ Phái Tuyết.
Một tiếng kêu rên, ngực trái Đỗ Phái Lan nháy mắt bị gai nhọn đâm xuyên.
Cô mở to đôi mắt, thần trí thanh tỉnh, yên lặng nhìn bóng đen to lớn trước mắt, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu tình giải thoát, chậm rãi ngã xuống.
Đỗ Phái Tuyết chợt quay đầu, con ngươi co rút nhìn lồng ngực cùng sau lưng Đỗ Phái Lan bắn ra vô số máu tươi, ngã rạp ở sau lưng cô.
Đỗ Phái Tuyết cắn răn, quơ đao chém chết con quỷ công kích Đỗ Phái Lan, ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô, xoay người vung một đao rồi nhanh chóng chạy đi xa.
Tốc độ của Đỗ Phái Tuyết cực nhanh, rất nhanh đã ôm Đỗ Phái Lan biến mất trong rừng cây u tối, đám quỷ do dự một chốc rồi xoay người chạy tới những nơi khác có mùi thịt nồng hơn, chỉ có vài con vẫn không chịu buông tha đuổi theo.
Đỗ Phái Tuyết đỡ một cánh tay Đỗ Phái Lan, nhanh nhẹn chạy trong rừng, cấp tốc nói: "Chịu đựng, em dẫn chị tới tìm Bạch Tình."
Đỗ Phái Lan ho ra mấy ngụm máu, đột nhiên cười khẽ vài tiếng, khàn khàn mở miệng: "Phái Tuyết.... nhiều năm như vậy, thật xin lỗi..."
Đỗ Phái Tuyết không mở miệng, vẫn tiếp tục lao nhanh trong rừng, xông về phía vị trí của nhóm Vu Hãn Âm.
Đỗ Phái Lan giống như được bật công tắc, cứ lẩm bẩm không ngừng: "Mấy năm nay, chị vô tri vô giác, sống yếu hèn lại ích kỷ... Chị nghe theo bài bố của cha mẹ, nghe lời lẽ ngọt ngào của Từ Nhạc Trạm, cho dù vi phạm ý nguyện của mình cũng không hề nghĩ tới chuyện phản kháng... Trước khi chết, chị có thể dũng cảm một lần, cũng đáng..."
Đỗ Phái Tuyết nhíu chặt mày, kéo thân thể không ngừng trượt xuống của Đỗ Phái Lan, trán ứa mồ hôi, thấp giọng nói: "Đừng nói mấy lời ngu xuẩn!"
Đỗ Phái Lan lại lộ ra nụ cười thoải mái cùng thư thái, há to miệng khó khăn thở hổn hển, hàm hồ nỉ non: "Phái Tuyết... chị không muốn trốn tránh nữa... đời này chị nợ em.... sẽ dùng cái mạng này.... trả lại cho... em...."
Tiếng nói yếu ớt vừa dứt, hô hấp Đỗ Phái Lan chợt ngừng lại, đầu nghiêng qua một bên, hoàn toàn xụi lơ mềm nhũn dựa vào người Đỗ Phái Tuyết, bất động.
Đỗ Phái Tuyết khựng lại, nắm chặt cánh tay mềm nhũn trên bả vai, hốc mắt nháy mắt đỏ ửng. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục ôm Đỗ Phái Lan xông về phía nhóm Vu Hãn Âm.
Bên kia ngày càng có nhiều quỷ quái đâm thủng trói buộc của la thiên lăng, bắt đầu húc vào lồng phòng vệ của Vu Hãn Âm.
Vu Hãn Âm siết chặt hai nắm tay, cố ngăn cản không cho chúng xông vào, máu rỉ bên khóe miệng ngày càng nhiều. Bình Hạo Diễm đỏ mắt liều mạng dùng súng quỷ càn quét, thế nhưng đối mặt với khốn cảnh trước mắt thật sự không có bao nhiêu tác dụng.
Âm thanh của Kỷ Bạch Tình đã khàn tới không chịu nổi nhưng vẫn quỳ dưới đất cố gắng hát, nước mắt cuồn cuộn trào ra, cầu nguyện bọn họ có thể an bình vượt qua lần nguy cơ này.
Đột nhiên Vu Hãn Âm phun ra một ngụm máu tươi, một con quỷ cấp tám có sức mạnh tăng vọt chọc thủng vô số bạch trù xông thẳng về phía bọn họ.
Con quỷ kia dữ tợn gầm thét, ánh mắt thèm thuồng nhìn ba người sống ở phía sau đống bạch trù vừa rơi xuống, nhắm thẳng về phía Bình Hạo Diễm mặt mũi phờ phạc cầm súng quỷ không ngừng bắn phá càn quét.