Âm Dương Phù - Lạp Phong Đích Thụ

Chương 57



“Lý Du... Lý Du... Tiểu Du...”

 

Trong lúc mơ màng, không biết đã ngủ được bao lâu, Lý Du dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình. Anh choàng tỉnh, dụi mắt thật mạnh. Nghe thấy tiếng thở đều đều của Tần Dịch bên cạnh, anh không làm ồn mà lặng lẽ chui ra khỏi túi ngủ, rồi bước ra ngoài lều.

 

Mặc dù chỉ mới tháng Tám, nhưng trong rừng sâu, không khí đã bắt đầu se lạnh như mùa thu. Chỉ có những loài côn trùng quen với thời tiết vùng núi vẫn kêu rả rích. Đống lửa đốt trước khi đi ngủ đã tắt ngấm, than củi gần như đã cháy hết. Nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ 35 phút sáng, trời sắp sáng rồi.

 

Người đang canh gác lúc này ngồi bên cạnh đống lửa, gà gật ngủ, không để ý rằng Lý Du đã bước ra khỏi lều.

 

Lý Du lắng tai nghe, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ, như có như không: “Lý Du, Lý Du...”

 

Giống như giọng của Mạc Liên Thành. Lý Du lại dụi mắt, ngáp một cái, trong lòng đầy nghi hoặc. Nửa đêm thế này, Mạc Liên Thành đang gọi làm gì? Hắn không lẽ lại muốn bỏ trốn?

 



Không muốn đánh thức những người khác, Lý Du không đáp lại Mạc Liên Thành. Anh chậm rãi bước tới gần lều của hắn, nhưng đột nhiên phát hiện ra rằng, âm thanh không phải phát ra từ lều mà từ trong thung lũng.

 

Mạc Liên Thành đi vào thung lũng làm gì? Trong lòng Lý Du đầy thắc mắc. Anh không nghĩ nhiều, lập tức vòng qua lều của Mạc Liên Thành, bước nhanh về phía thung lũng.

 

“Lý Du... Lý Du... Tiểu Du...” Giọng nói đứt quãng vọng ra từ thung lũng. Gần đến thung lũng, Lý Du bắt đầu cảm thấy khó chịu, liền lên tiếng đáp: “Mặc ca, đừng gọi nữa, tôi đến rồi. Nửa đêm nửa hôm, anh làm gì vậy? Đi vệ sinh mà không mang giấy à? Gọi Quảng Sinh đưa cho không được sao...”

 

“Tiểu Du!” Một giọng trầm đột ngột vang lên từ phía sau, thanh âm có chút hoảng sợ khẩn trương: "Tiểu Du, chúng tôi cũng nghe được thanh âm, ngươi đừng tới nơi đó!"

 

Đây là giọng nói của Mạc Liên Thành.

 

Vừa tỉnh giấc nên Lý Du phản ứng không nhanh nhạy lắm, không nhận ra có điều gì bất ổn. Anh chỉ cau mày, hỏi: “Mạc ca, anh đang làm trò gì... ma quỷ sao?”



 

Lời nói đến đây, Lý Du bỗng rùng mình, chợt nghĩ đến điều gì đó. Da đầu anh tê rần, cả người tỉnh táo hẳn, chân cậu run lên, toàn thân như cứng lại.

 

"Lý Du... Lý Du..." Giọng của Mạc Liên Thành từ trong thung lũng vang lên, ngày càng gấp gáp hơn. Lý Du nghiến răng ken két, cố gắng kìm nén nỗi sợ, không tiến lên nữa mà bắt đầu lùi lại từng bước.

 

Từ trong lều, Mạc Liên Thành và Thạch Quảng thò đầu ra, mặt tái nhợt nhìn theo bóng lưng của Lý Du. Mạc Liên Thành còn giữ được bình tĩnh, nhưng Thạch Quảng thì đã mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp hỏi: “Mạc ca, sao tiếng của anh lại phát ra từ trong thung lũng?”

 

“Làm sao tôi biết được!” Mạc Liên Thành trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng chẳng khá hơn Thạch Quảng Sinh là bao. Tiếng gọi Lý Du cậu đã nghe từ hơn mười phút trước, hoảng hốt liền đánh thức Thạch Quảng Sinh để lấy can đảm. Cả hai người nấp trong lều, run rẩy hồi lâu, không dám động đậy.

 

Ban đầu, hai người chỉ định cắn răng chịu đựng đến sáng. Nhưng chẳng bao lâu, họ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài và tiếng Lý Du đáp lời, điều này khiến họ càng thêm hoang mang. Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh đành phải gọi Lý Du lại.

 

Lý Du quay đầu lại và nhìn thấy Mạc Liên Thành cùng Thạch Quảng Sinh đang ló đầu ra khỏi lều, khuôn mặt cả hai tái nhợt. Mạc Liên Thành còn liên tục vẫy tay: “Lý Du, mau quay lại đây, nguy hiểm quá!”

— QUẢNG CÁO —