Âm Duyên Kết

Chương 58: - Kỷ gia bí văn



Chương 58 - Kỷ gia bí văn

Cơ hội để Diệp Kết Mạn đi dạo ở Kỷ phủ cũng không nhiều, và đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe nhắc tới lưu ly đình nên Diệp Kết Mạn thoáng có tò mò.

An nhi có vẻ ngựa quen đường cũ, dẫn đường ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhàn thoại cùng Diệp Kết Mạn: "Thiếu phu nhân có nghe qua lưu ly đình này chưa?"

Thấy Diệp Kết Mạn lắc đầu, An nhi cũng không ngoài sở liệu, cười nói: "Vừa khéo, lưu ly đình của Kỷ phủ em đang nói với Thư tỷ tỷ."

Thư nhi chỉ khẽ cười, không có nói tiếp.

An nhi tiếp tục: "Cũng không xa lắm, ngay tại sau hoa viên Kỷ phủ, đi qua đó..." Nói tới một nửa, An nhi bỗng im bặt, ngay cả cước bộ cũng dừng lại.

"Sao vậy?" Thư nhi hỏi. Và bên tai liền mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp, Thư nhi nao nao, ngẩng đầu nhìn.

Bọn họ đang đi tới một núi giả, vòng qua núi giả là một tòa lâm viên tinh xảo. Song giờ khắc này, cách đó không xa có ba nha hoàn đứng ở đường mòn tại lâm viên đó và có vẻ đang nói chuyện - ngữ điệu bay tới cũng hỗn loạn và không hay ho - và trong chớp mắt, một nha hoàn cao gầy nâng tay lên.

"Bốp."

Một tiếng vang thanh thúy vang lên, ba người Diệp Kết Mạn nhất thời sững sờ.

An nhi tức giận, đang muốn tiến lên đã bị Thư nhi kéo về: "Đừng xúc động, xem trước tình huống một chút."

"Nhưng..."

"Nhìn trước hẵn nói. Việc của Kỷ gia, đừng làm bừa." Thư nhi bình tĩnh nói.

An nhi không cam lòng dậm chân, rồi nhìn cách đó không xa.

Nha hoàn bị đánh lảo đảo té xuống, nha hoàn cao gầy buông tay, lớn tiếng nói: "Làm càn! Dám nói chuyện với ta như thế!? Ngươi cho là ngươi vẫn như trước, có người cho ngươi chỗ dựa? Tỉnh lại đi, chủ tử ngươi đã đi gặp diêm vương rồi."

Nghe được lời ấy, Diệp Kết Mạn trừng mắt. Lẽ nào... người bị bắt nạt là nha hoàn của Kỷ Tây Vũ?

Giữa trời mờ tối, bọn họ nhìn không thấy mặt nha hoàn té dưới đất - chỉ thấy nha hoàn ấy cúi đầu trầm mặc. Sau một lúc, nha hoàn ấy mới nói: "Ngươi không được nói tiểu thư như vậy."

Nha hoàn cao gầy nghe vậy càng tức, đanh giọng hơn, ngay cả Diệp Kết Mạn bên này cũng nghe được nhất thanh nhị sở:

"Như thế nào, ngươi không vừa lòng? A, buồn cười. Ngươi cho là nếu không có bộ dạng yêu tinh dụ dỗ người khác, nàng ta còn có ích gì? Chỉ là một đứa con riêng mà thôi, dựa vào thủ đoạn..."

"Ngươi câm miệng!"

...

Những lời ấy như sét đánh trúng Diệp Kết Mạn, đem nàng chấn động ở tại chỗ - nhất thời Diệp Kết Mạn không phản ứng kịp.

Con riêng? Là nói Kỷ Tây Vũ sao? Như thế nào sẽ...

"Thư, Thư tỷ tỷ..." Đồng dạng nghe được, An nhi không dám tin kéo Thư nhi, run run nói. "Tỷ, tỷ có nghe không?"

"Shh, đừng nói." Thư nhi lo lắng kéo An nhi ra sau núi giả với sắc mặt ngưng trọng. Thư nhi ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Kết Mạn khiếp sợ thì lo lắng, nàng nhíu mày.

May mà tranh chấp bên kia không có lâu, nha hoàn vẫn luôn không lên tiếng nãy giờ có lẽ cố kỵ việc ngày càng nghiêm trọng, vội lôi kéo người cao gầy, khuyên nhủ: "Thôi đi, không còn sớm nữa, đừng chấp với nó, thiếu gia chờ đã lâu." Nói xong, người này lại đè giọng thêm vài câu gì đó.

Cũng không biết đối phương nói gì, người cao gầy mới bỏ qua. Người cao gầy đá người té dưới dất một cái và bỏ lại một câu: "Lần sau chú ý một chút, nếu không ngươi đừng trách!"

Nói xong, hai nha hoàn đi về phía kia. Còn nha hoàn té dưới đất chống mình đứng lên, biến mất trong bóng đêm.

Trong khoảnh khắc này, Diệp Kết Mạn muốn lao ra nhưng do thấy Thư nhi mới miễn cưỡng dừng bước.

Thư nhi lắc đầu, thần sắc căng ra. Khi người đã đi hết, Thư nhi mới nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, việc này chúng ta coi như không nghe thấy." Dừng một chút, Thư nhi chuyển hướng về An nhi và tăng thêm thanh âm, "Biết không? An nhi."

"Em... em biết rồi." An nhi có vẻ như chưa phục hồi từ tin tức dữ dội đó, An nhi há miệng. Khi thấy sắc mặt Thư nhi, An nhi nao núng, không nói gì.

Nhưng Diệp Kết Mạn, nhìn biểu tình Thư nhi thì trong lòng như nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu mày, hỏi: "Thư nhi, em thành thật nói cho ta biết, chuyện này là thật? Có phải em đã biết hay không?"

Thư nhi trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu. Nàng quét mắt hết một vòng, thấy bốn bề vắng lặng mới thấp giọng nói: "Thưa Thiếu phu nhân, xem như có biết một ít ạ. Chuyện Kỷ tiểu thư là con riêng ở Kỷ phủ mặc dù không thể nói là ai ai cũng biết, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ có lời đồn. Chỉ là khi Kỷ tiểu thư còn tại thế việc này coi như là kiêng kị, không nói được, mà cũng không ai dám nói."

Ngụ ý là cảm khái hiện giờ Kỷ tiểu thư mất đi, hạ nhân không bị ai trấn áp mới có thể nói ra những lời này.

Diệp Kết Mạn nghe vậy căng thẳng; trong đầu hiện ra chuyện trước đây Kỷ Tây Vũ từng nói khi còn bé nàng không được coi trọng thì bỗng giật mình. Là con riêng, để tồn tại ở Kỷ gia nhất định không phải là chuyện dễ dàng. Về phần Kỷ phu nhân khi mới gặp mặt nàng từng không thấy được bi thương, vốn thấy kỳ quái, thì ra Kỷ Tây Vũ không phải thân sinh của bà ta.

Không đợi Diệp Kết Mạn nghĩ nhiều, Thư nhi lại nói: "Thiếu phu nhân, mặc kệ như thế nào, việc này vẫn không nên nói ra, trong lòng biết là được. Dù sao cũng là gia sự Kỷ gia, Bùi gia chúng ta không thể nghị luận thêm."

"Ừ." Diệp Kết Mạn biết điều Thư nhi băn khoăn, gật đầu đáp. Nàng cũng muốn không theo mãi đề tài này, chỉ thầm nghĩ : khi trở về sẽ hỏi Kỷ Tây Vũ. Trên người nàng thật sự ẩn dấu rất nhiều bí mật, làm người ta đoán mãi.

Cùng Diệp Kết Mạn nói xong, Thư nhi càng thêm lo lắng An nhi, luôn mãi dặn dò: "An nhi, việc này hệ trọng, em phải cho rằng không biết, nghe không?"

"Em biết rồi, Thư tỷ tỷ yên tâm đi mà." An nhi bĩu môi làm nũng.

Thư nhi tiếp tục, "Nhớ kỹ là tốt rồi. Thôi, chúng ta đến lưu ly đình đi."

Một đường không nói chuyện, ba người lại đi khoảng một chén trà.

Vẫn còn cách lưu ly đình một đoạn, An nhi đã vứt chuyện vừa rồi, hưng phấn chỉ vào xa xa nói: "Thiếu phu nhân, người xem nơi đó đi, chính là lưu ly đình!" Dừng một chút, An nhi lại a một tiếng và nói thầm, "Hình như có người..."

Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn, thấy cách đó không xa là bóng dáng một tòa đình mơ hồ. Chân trời đã có trăng, ánh trăng dừng ở đỉnh đình dùng ánh sáng của nó phủ lên đình.

"Ai đó?" Có tiếng ở gần đình xa xa truyền đến, rồi mấy cái đèn lồng đong đưa - trong đó có một cái đèn lồng tiến về phía bọn họ.

Diệp Kết Mạn do dự, nàng không ngờ lưu ly đình giờ này có người, nhất thời không biết nên qua hay không. Nhưng không đợi nàng nghĩ lại, một gã sai vặt cầm đèn lồng đã tới trước nhìn Diệp Kết Mạn, có lễ nói:

"Không biết ngài.."

"Chúng ta là Bùi gia nhân, vị này là Thiếu phu nhân nhà ta." Thư nhi thi lễ dẫn đầu nói.

Nghe vậy, gã sai vặt cúi mình vái chào, rồi quay đầu hướng chủ tử cách đó không xa hô: "Thiếu gia, là Bùi thiếu phu nhân."

"Thiếu gia bảo mời đến." Được một chút, có một tiếng nữ đáp lại.

Gã sai vặt quay người lại làm tư thế mời: "Bùi thiếu phu nhân, mời."

Diệp Kết Mạn nghe tiếng nữ đó có chút quen tai, nàng đem mắt nhìn thử cách đó không xa thì nhìn thấy một thân ảnh kì dị không cao lắm, và bên cạnh có hai cái bóng khác có vẻ như là nha hoàn. Diệp Kết Mạn suy nghĩ một hồi mới nhớ : tiếng người này không phải là nha hoàn vừa rồi đánh người sao? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn không hề do dự, nói tạ ơn với gã sai vặt, rồi để hắn dẫn đến lưu ly đình.

Đến gần, Diệp Kết Mạn phát hiện bóng dáng kì dị vừa rồi nhìn thấy là một nam tử ngồi xe lăn. Nàng nhíu mày, và rất nhanh đã nhớ được thân phận người này : chính là Kỷ tứ thiếu gia Kỷ Việt gầy yếu trong miệng Kỷ Tây Vũ. Kỷ Việt mặc cẩm bào xanh ngọc, trên đầu gối hắn có tấm thảm gấm, đội ngọc quan, sắc mặt có chút tái nhợt - nhưng mặt mày ôn nhuận, có thần thái làm người ta thương tiếc. Diệp Kết Mạn không có nhìn Kỷ Việt lâu, mà là cực nhanh nhìn hai nha hoàn đứng sau lưng Kỷ Việt. Quả nhiên là hai người gặp được khi nãy ; giờ phút này trên mặt đối phương không có thần sắc ngang ngược lúc đó, mà là cung kính cúi đầu.

"Không ngờ gặp được Bùi thiếu phu nhân ở đây, " Kỷ Việt ho nhẹ một tiếng, trong lời nói như mang theo ý cười, như xuân phong. "Thật sự là phúc của Kỷ Việt."

"Không dám. Tôi chỉ là nghe nói lưu ly đình của Kỷ gia nổi danh, hiện tại cũng rảnh rỗi, mới đến coi trộm một chút. Như vậy xảo ngộ gặp được Kỷ thiếu gia, không biết có quấy rầy?"

"Không thể nào, tại hạ cũng chỉ rảnh rỗi mới đến hóng gió và thưởng cảnh đêm mà thôi." Kỷ Việt khách khí nói. Song, quay đầu hướng nha hoàn phía sau nói: "Tiểu Ngọc, lấy điểm tâm để Bùi thiếu phu nhân nếm thử."

"Kỷ thiếu gia đừng khách khí." Diệp Kết Mạn nghe vậy vội lắc tay khước từ, mà nha hoàn được gọi là Tiểu Ngọc đã xoay người lấy điểm tâm trên bàn đưa qua, đẩy cũng không được, Diệp Kết Mạn đành phải lấy một cái; mắt thì không dấu vết nhìn nha hoàn, thầm nghĩ : hóa ra là nha hoàn Kỷ Việt. Nhưng tại sao sẽ cùng nha hoàn Kỷ Tây Vũ tranh chấp?

"Nghe hạ nhân nói, Bùi thiếu phu nhân thường đến linh đường bái tế Ngũ muội?"

Diệp Kết Mạn đang trầm tư, Kỷ Việt đã mở miệng đem nàng gọi trở về. Nghĩ đến đánh giá của Kỷ Tây Vũ đối với Kỷ Việt, Diệp Kết Mạn không dám xem thường, gật đầu nói: "Vâng."

"Không biết Bùi thiếu phu nhân và Ngũ muội có giao tình gì?" Kỷ Việt nhìn Diệp Kết Mạn, cười nhạt, tựa như một lão hữu bàn chuyện phiếm. "Bùi thiếu phu nhân hữu tình hữu nghĩa, thật làm tại hạ khâm phục."

"Kỷ thiếu gia nói quá lời." Nếu là đặt ở bình thường Diệp Kết Mạn cũng sẽ giảm tâm phòng. Nhưng nghĩ tới cảnh tượng vừa gặp khi nãy, Diệp Kết Mạn cảm thấy quan hệ giữa Kỷ Việt và Kỷ Tây Vũ e là cũng không được tốt - nếu không nha hoàn hai bên sẽ không tranh chấp như thế. Bởi vậy nghe Kỷ Việt hỏi, Diệp Kết Mạn chỉ hàm hồ nói:

"Tôi và Kỷ tiểu thư có duyên gặp được vài lần, và ở Tô Châu thỉnh thoảng cũng có nghe thấy danh nàng. Đối với cái chết của nàng ấy, tôi rất nuối tiếc."

"Thì ra là thế, " Kỷ Việt che miệng ho khan vài tiếng, tựa vào xe lăn, đối với lời của Diệp Kết Mạn cũng từ chối cho ý kiến, ngược lại thản nhiên nói, "Ngũ muội lãnh tĩnh cơ trí, đáng tiếc vận mệnh khó dò, không ngờ ra đi rước Tứ ca ta. Khụ khụ..." Lời còn chưa dứt, Kỷ Việt đã ho liên tục - hắn khốn khổ cong lưng, khuỷu tay chống trên đầu gối, toàn bộ thân mình chấn động theo tiếng ho và mi gian hiện lên tia thống khổ.

Diệp Kết Mạn thấy thế cả kinh. Nàng không ngờ thân thể Kỷ Việt còn tệ hơn nàng tưởng. Tình cảnh quả thực giống như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng.

Nha hoàn phía sau thấy thế, lo lắng cúi người xuống: "Thiếu gia, bên này gió lớn, ngài không khỏe, vẫn là trở về thôi."

Kỷ Việt khoát tay, ý bảo mình không sao.

Diệp Kết Mạn ôn nhu nói: "Kỷ thiếu gia nếu không khoẻ, đừng sơ suất như thế."

"Đã quen rồi, không sao đâu." Kỷ Việt khẽ cười. "Có điều, nếu ngồi nữa sẽ nhiễm phong hàn thật. Lại để mẫu thân lo lắng. Tại hạ vẫn là cáo từ trước, thứ cho không thể tiếp đãi."

Diệp Kết Mạn âm thầm thở ra, cũng hồi lễ. Lúc này mới nhìn Kỷ Việt được gã sai vặt đẩy xe đi, và hai nha hoàn cầm đèn lồng dẫn đường biến mất trong bóng đêm.