“Sư phụ, đêm hôm khuya khoắt, chúng ta chạy tới đây làm gì?” Thiên Khải Thành, trên bục cao ở Nhan Quy đài, thiếu niên mặc trường bào hoa văn áng mây ngáp một cái, đôi chân rủ xuống lúc lắc.
“Sở Hà, con quá lười, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì chắc chắn không ngồi, không thể học theo hoàng thúc của con à, eo ưỡn thẳng tắp, đi tới đâu cũng mang phong phạm hoàng thất.”
Nam tử tóc trắng bất đắc dĩ nói.
Cặp thầy trò này chính là đường chủ Bách Hiểu Đường, một trường kiếm Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Bạch Hổ Sứ - Cơ Nhược Phong. Người bên cạnh hắn chính là lục hoàng tử Tiêu Sở Hà. Trong buổi tối sóng ngầm dữ dội này, người khác thì đang chém giết, còn bọn họ lại ở đây quan sát tòa thành.
“Sống như hoàng thúc quá mệt mỏi.” Tiêu Sở Hà cười nói: “Ta muốn sống tự tại hơn một chút. Sư phụ, ngài có thể dẫn ta quan sát giang hồ không?”
“Quan sát giang hồ?” Tối nay chúng ta ở đây là thấy được giang hồ.” Cơ Nhược Phong cúi đầu nhìn về phía phủ đệ ở hướng tây nam. “Giang hồ không phải ở nơi có giang hồ mà là ở nơi có người, trong thiên hạ này không có nơi nào giang hồ hơn Thiên Khải Thành.”
“Sư phụ, con không có Thiên Lý nhãn, làm sao thấy được cái gì?” Tiêu Sở Hà gãi đầu.
“Ta cũng không có. Ta đang đợi một ngọn lửa.” Cơ Nhược Phong giơ ngón tay chỉ: “Ở hướng kia.”
Tiêu Sở Hà khẽ nhíu mày: “Một ngọn lửa.”
Thiên Khải Thành, trong một gian nhà rộng rãi phú quý, một chiếc xe trang trí hoa lệ chậm rãi đi tới cửa nhà.
Một người mặc y phục võ sĩ màu đen đang đợi ở đó, thấy xe ngựa tới nơi là vội vàng hành lễ.
“Nói với chủ nhân nhà ngươi, thời cơ đã đến.” Người trong xe ngựa trầm giọng nói.
“Tuân lệnh.” Võ sĩ áo đen lập tức quay người về phủ. Trong Phong Hiểu tự.
Dưới đất đầy mảnh vỡ binh khí.
Vong Ưu đại sư mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, ông ngồi xếp bằng dưới đất đả tọa nghỉ ngơi: “Mệt chết lão hòa thượng ta rồi. Năm xưa chặn Lý tiên sinh cũng không mệt như vậy.’
“Tức là chúng ta còn mạnh hơn Lý tiên sinh à?” Tô Triết đứng bên cạnh Vong Ưu, vừa hút thuốc vừa nói rất thảnh thơi.
“Đương nhiên là không. Là Lý tiên sinh biết chiếu cố người già.” Vong Ưu suy nghĩ một chút: “Không đúng, làm gì có ai già hơn hắn.”
“Ha ha ha ha.” Tô Triết nhìn xung quanh; “Đám người Ảnh tông đã rút lui hết rồi, chắc là trong Thiên Khải đã đưa tin cho chúng. Chúng ta không cần diễn nữa.”
“Đa tạ Tô tiên sinh, đã lâu rồi không giao chiến sảng khoái như vậy.” Tiêu Nhược Phong đi tới bên cạnh Tô Triết, tuy trên người hắn dính máu nhưng đang nở nụ cười hiếm thấy.
“Chúng ta diễn tới đây thôi, còn kết quả cuối cùng của trận chiến này phải xem hai huynh đệ trong Thiên Khải Thành.” Tô Triết đưa tẩu thuốc trong tay cho Tiêu Nhược Phong: “Ngươi cũng hút một hơi đi.”
Tiêu Nhược Phong xua tay: “Tiên sinh khách khí quá.”
“Không thì thử miếng cau nhé?” Tô Triết lục lọi trong lòng, cuối cùng móc ra một đống bột ném dưới đất: “Chết roài. Bị kiếm của ngươi đánh nát roài.’
“Tiên sinh đúng là thú vị.” Tiêu Nhược Phong cười nói.
Vong Ưu khẽ niệm phật hiệu: “Quả cau với thuốc lá, bốn chân chổng lên trời.’
“Rõ ràng là pháp lực vô biên mà, đại sư nói linh tinh.” Tô Triết cười nói.
Bên ngoài Ảnh tông, Bạch Hạc Hoài không nhịn được nói: “Sao lâu thế vẫn không có động tĩnh gì? Chúng ta cũng vào đi?”
Mộ Vũ Mặc lắc đầu nói: “Đợi Tô Xương Hà phát tín hiệu đã. Hắn nói chỉ có lúc nào vạn bất đắc dĩ mới truyền lệnh cho chúng ta vào.”
“Ài, bọn họ làm việc thật ngu ngốc, sao cứ nhất quyết dùng đao thấy máu. Thiên Chu trận của ngươi kết hợp với kỳ độc mà ta nghiên cứu, thu phục Ảnh tông chỉ dễ như trở bàn tay.” Bạch Hạc Hoài tức giận nói.
“Yên tâm đi.” Mộ Vũ Mặc vỗ vai Bạch Hạc Hoài: “Chỉ cần hai huynh đệ bọn họ liên thủ, chưa bao giờ thua trận.”
Trong Ảnh tông, trận chiến cuối cùng quyết định buổi tối hôm nay vẫn đang tiến hành.
Tô Mộ Vũ thao túng mười bảy lưỡi kiếm, vận dụng kiếm trận tinh diệu tới cực hạn. hai người Tạ Tích Hựu và Tô Tử Ngôn một đao một kiếm liên thủ nhưng vẫn không thể xuyên qua phòng ngự của kiếm trận này.
Tạ Thất Đao ở đằng sau quan sát chỉ thấy trong lòng lạnh buốt, hạ giọng nói: “Nếu vừa rồi hắn dùng công phu kiếm trận này, e là ta đã chết rồi.”
“Tuổi còn trẻ mà đã có kiếm thuật cỡ này, đúng là khiến người ta kinh hãi.” Tô Tử Ngôn vung kiếm chặn một lưỡi kiếm. Đáng tiếc, ngươi là kẻ vô danh, bằng không ta cũng phải khen người trong chúng ta sinh ra đã có thiên phú kiếm thuật.”
“Mộ Phù Sinh, quan sát lâu vậy rồi, ngươi thấy sao?” Có gì khác Thập Bát Kiếm Trận mà ngươi thấy năm xưa không?” Tạ Tích Hựu hỏi.
Mộ Phù Sinh đứng đằng khác quan sát một hồi lâu, cuối cùng ánh mắt càng ngày càng sáng, thần sắc cũng càng lúc càng hưng phấn: “Tuyệt quá, tuyệt quá!”
“Có cái gì tuyệt?” Tô Tử Ngôn nhíu mày.
Mộ Phù Sinh cánh tay run rẩy, cứ như không nhịn nổi chỉ muốn lao tới giao chiến: “Cứ như cảnh tượng vài chục năm trước tái hiện trước mặt ta. Chỉ tiếc là năm đó ta vẫn là đứa trẻ, không thể đích thân giao chiến, còn bây giờ ta đã già nua, có thấy kiếm thuật tuyệt thế như vậy cũng chỉ có thể ước ao.”
“Nói lắm thế, rốt cuộc ai mạnh hơn?” Tô Tử Ngôn hỏi.
Mộ Phù Sinh cười khinh thường: “Đạo về kiếm pháp, đâu chỉ có mạnh với yếu?”
Bên phía Tô Mộ Vũ tuy trông vẻ ngoài là chiếm hết thượng phong nhưng càng đánh càng kinh hãi, vì đám người này vừa đánh vừa trò chuyện, lời nói đều là khen ngợi kiếm thuật của Tô Mộ Vũ chứ không hề có ý hoảng hốt, cứ như kiếm thuật của Tô Mộ Vũ càng mạnh thì bọn họ càng vui vẻ.
“Tô Mộ Vũ, không phải bọn họ đang quyết đấu với ngươi.” Tô Xương Hà nghiêm túc nhắc nhở.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Ta biết, bọn họ đang dẫn dắt ta, từ từ thể hiện Thập Bát Kiếm Trận hoàn chỉnh. Trông như là ta chiếm hết thượng phong, thực ra ta chỉ là con rối gỗ bị kéo dây, bị bọn họ điều khiển biểu diễn kiếm thuật.”
“Người trẻ tuổi đúng là thông minh.” Tô Tử Ngôn khẽ mỉm cười: “Bây giờ ngươi đã thi triển xong Thập Bát Kiếm Trận chưa?”
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay thanh kiếm mỏng: “Trận này là Thập Bát Kiếm Trận, mà từ nãy đến giờ tiền bối mới chỉ thấy mười bảy kiếm, không thấy kiếm thứ mười tám, đâu đã coi là thấy được toàn bộ?”
“Có lý có lý, vậy thi triển kiếm thứ mười tám của ngươi đi.” Tô Tử Ngôn trả
lời.
“Kiếm thứ mười tám, chỉ bàn sinh tử.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
“Thì luận bàn sinh tử với ngươi thôi.” Kiếm thế của Tô Tử Ngôn chợt thay
đổi, một luồng gió nổi lên trên trường kiếm. Còn Tạ Tích Hựu ở bên cạnh cũng bước tới, vung thanh đại đao chém liền ba lưỡi kiếm, tung người nhảy tới trước mặt Tô Mộ Vũ: “Đã là luận bàn sinh tử thì cứ để ta!”