Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 120: Màn 8 - Mang Chủng 15



Nếu ngươi không nỡ thì cứ để ta.” Tô Mộ Vũ nói với Tạ Tại Dã.

Tạ Tại Dã mỉm cười, nhún vai: “Ta bị phái tới đây canh lầu từ khi mười sáu tuổi, ở Vạn Quyển lâu này còn nhiều hơn ở trong gia tộc, cũng có chút cảm tình với nơi này. Bảo ta tự tay hủy diệt nó, đúng là không đành lòng.”

“Cũng được.” Tô Mộ Vũ thả từng cây đuốc bên cạnh xuống đất, tiếp đó cùng Tạ Tại Dã ra khỏi tầng trên cùng. Nhưng khi hai người xuống tầng dưới, Tô Mộ Vũ lại đột nhiên quay người.

“Sao vậy?”

“Rơi mất vài thứ, ngươi chờ ta ở đây.” Tô Mộ Vũ lại leo lên trên tầng.

Tạ Tại Dã nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Vũ, trong lòng đắn đo. Giờ phút này Tô Mộ Vũ đã trọng thương, Tạ Tại Dã quan sát hắn đã lâu, xác nhận hắn đang cố gắng chèo chống, có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Cánh tay hắn run rẩy, rất muốn cầm trường cung lên bắn một mũi tên vào lưng Tô Mộ Vũ, thay đổi kết cục của trận chiến đêm nay. Đây mới là nhiệm vụ thật sự mà tam lão bảo hắn ở lại thực hiện.

Tam gia bọn họ ở trong Thiên Khải Thành nhiều đời, luôn dựa vào quan hệ với Ảnh tông. Quan hệ đó không phải chỉ mấy câu nói của Tô Mộ Vũ là có thể thay đổi. Vừa rồi tam lão thỏa hiệp chẳng qua chỉ là tình thế bức bách, nếu bây giờ có thể chuyển bại thành thắng... Tay phải của Tạ Tại Dã đã nắm chặt lấy trường cung, tay trái do dự lần mò tìm mũi tên, từ đôi tay run rẩy lan tới toàn thân run rẩy.

Thắng, có thể thay đổi tất cả.

Thua, hắn chết chắc, Ám Hà sẽ không ngừng trả thù, không chết không thôi.

Chuyện này rất khó lựa chọn.

Nhưng mãi tới khi bóng dáng Tô Mộ Vũ biến mất trên tầng cao nhất, Tạ Tại Dã vẫn không rút được mũi tên nào ra. Hắn thở phào nhẹ nhõm, sức lực toàn thân như cạn kiệt. Hắn lau mồ hôi trên trán, trong lòng còn thấy sợ hãi, đầu óc trống rỗng. Không biết bao lâu sau, Tô Mộ Vũ từ tầng trên đi xuống bên cạnh hắn, giờ phút này tầng trên cùng đã bị thiêu rụi, ngọn lửa hừng hực khiến Tạ Tại Dã lập tức tỉnh táo lại. Hắn hỏi: “Ngươi... Ngươi đi lên tìm cái gì?’

“Cái này không tiện nói với ngươi.” Tô Mộ Vũ giơ tay: “Mượn trường cung của ngươi dùng một chút.”

Tạ Tại Dã hoảng sợ: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Chẳng phải ngươi không muốn tự tay hủy diệt tòa nhà này à? Ta mượn trường cung của ngươi, giúp ta tiết kiệm thời gian.

“Được, được.” Tuy Tạ Tại Dã vẫn không hiểu nhưng vẫn đưa cả trường cung lẫm bao đựng tên bên hông cho Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ nhận trường cung và bao đựng tên, sau đó học theo hành động của Tạ Tại Dã lúc ở tầng trên, bẻ gãy đầu mũi tên, châm tên vào lửa rồi kéo cung bắn ra ngoài. Mũi tên mang theo gió xoáy lướt qua trước mặt Tạ Tại Dã. Tạ Tại Dã lập tức khôi phục tinh thần: “Ngươi cũng học tiễn pháp à?”

“Từng học rồi.” Tô Mộ Vũ bắn một mũi tên, nhanh chóng châm lửa toàn bộ tầng này. “Ngươi có gì muốn giữ lại không?”

“Ta?” Tạ Tại Dã nghi hoặc: “Tô gia chủ có ý gì?”

“Ví dụ như nơi này cất giấu tin tức về kẻ thù của ngươi, hay tin tức về người ngươi yêu, bình thường ngươi phải tuân theo quy củ của Ảnh tông, không thể tùy tiện mở ra đọc. Nhưng hôm nay ngươi có thể mang hết đi. Ta không để ý.” Tô Mộ Vũ lại kéo một mũi tên.

Tạ Tại Dã cười một tiếng, gãi đầu: “Ta tới đây canh lầu từ khi mười sáu tuổi, làm gì có kẻ thù gì. Còn người ta thích, không phải đại nhân vật gì, chỉ có điều...”

“Thế thì không cần nói với ta. Đây là nhược điểm của ta. Sau này nếu chúng ta lại đối địch, nó khiến ngươi do dự.” Tô Mộ Vũ ngắt lời Tạ Tại Dã.

Tạ Tại Dã lập tức tỉnh ngộ, không nói tiếp. Từ nhỏ hắn đã được gia tộc coi trọng, mười sáu tuổi đã đưa tới đây làm thủ lĩnh canh lầu, tuy luyện được một thân võ nghệ, nhưng khoản suy tính âm mưu lại kém xa người khác, càng không nói tới Tô Mộ Vũ từng là Khôi trong Ám Hà. Giờ phút này thậm chí hắn cảm

thấy nghi ngờ vừa rồi là Tô Mộ Vũ cố ý để lộ sơ hở sau lưng, là một khảo nghiệm đối với bản thân.

“Thế thì tiếp tục đi.” Tô Mộ Vũ cầm cung tên trong tay, đi xuống tầng dưới.

Trên Nhạn Quy đài, Tiêu Sở Hà vốn đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, giờ đột nhiên mở to hai mắt, bất ngờ tới mức quay đầu lại nói: “Sư phụ, bên kia có lửa cháy thật kìa!”

“Đúng vậy. Cuối cùng đốm lửa này cũng cháy.” Cơ Nhược Phong cũng đứng dậy, vuốt ve trường côn bên hông: “Ta chờ ngọn lửa này đã lâu.”

“Hướng đó là...” Tiêu Sở Hà suy nghĩ cả nửa ngày: “Phủ quốc trượng? Phủ đệ của ông ngoại lão thất? Sư phụ, ngài với ông lão kia có thù oán à.”

“Ông lão kia làm gì có tư cách kết thù với ta, ông ta chỉ kế thừa di sản của tổ tiên mà thôi.” Cơ Nhược Phong vỗ vai Tiêu Sở Hà: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới.”

“Tới phủ quốc trượng xem à?” Tô Triết hưng phấn nói.

“Muốn tới xem trò hay à?” Cơ Nhược Phong gõ lên trán Tiêu Nhược Phong. “Có chuyện hay đương nhiên phải tới xem, có người châm lửa đốt phủ quốc

trượng giữa đêm tối, đây là chuyện hay ho cỡ nào!” Tiêu Sở Hà trả lời.

“Không được xem. Con cũng biết đó là phủ đệ của phụ thân Tuyên Phi, nghĩ lại thân phận mình đi, tối nay có thể xuất hiện ở đó không?” Cơ Nhược Phong bất đắc dĩ nói.

“Được rồi được rồi.” Tiêu Sở Hà gãi đầu nói: “Con cũng chỉ nói thế thôi.”

Bạch Hạc Hoài nhìn căn nhà lầu đang bốc cháy, thở dài một tiếng: “Hắn làm được rồi.”

Mộ Vũ Mặc cười nói: “Ta đã nói mà, Mộ Vũ và Tô Xương Hà liên thủ, xưa nay chưa từng thất thủ.”

“Có người tới.” Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày, ngay lúc này một chiếc xe ngựa chậm rãi đỗ ngoài phủ quốc trượng. Một nam tử vóc dáng cao lớn xuống khỏi xe ngựa, chỉ thấy hắn mặc mãng bào màu tím, dáng vẻ khá quý phái, gương mặt mang chút âm nhu, nhưng kèm theo một chút tàn nhẫn. Hắn quay đầu lại, Bạch Hạc Hoài trốn trong góc đối lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp lưng. Đáng lẽ vị trí của cô không thể bị nhìn thấy, nhưng rõ ràng cô cảm thấy nam tử

kia đang nhìn mình. Nhưng nam tử kia mau chóng quay đầu, dẫn theo một thiếu niên áo tím xuống khỏi xe ngựa, đi vào phủ quốc trượng.

Bạch Hạc Hoài quay đầu lại, định hỏi Mộ Vũ Mặc, lại phát hiện gương mặt Mộ Vũ Mặc đã trở nên trắng bệch, cánh tay không nhịn rốt cuộc run rẩy. Cô vội vàng nắm lấy đôi tay phát lạnh của Mộ Vũ Mặc: “Làm sao thế?”

Bờ môi Mộ Vũ Mặc run rẩy: “Người vừa rồi thật quá đáng sợ.’ “Hắn ra tay với ngươi à?” Bạch Hạc Hoài hỏi.

Mộ Vũ Mặc lắc đầu: “Ta định thả Truy Hồn Chu ra thăm dò hắn, nhưng...” Mộ Vũ Mặc vung ống tay áo, thi thể nhền nhện rơi đầy trước mặt.

“Khoảnh khắc vừa rồi, lũ nhện của ta đã chết hết.”