Trong một gian nhà giản dị sạch sẽ, một cái bàn gỗ nhỏ, bày một món rau, một món mặn, một bát canh và ba bát cơm.
Tô Xương Hà nghĩ tới cả gian phòng vàng bạc của cải, nhìn một lượt rồi thở dài nói: “Lần này về ta sẽ phái người đưa ít bạc tới.”
“Cần bạc làm gì?” Triêu Triều Nhan đặt ba đôi đũa xuống.
“Mỗi năm Ám Hà kiếm được bao nhiêu bạc, kết quả gia viên lại là cái thôn nghèo, lão gia tử đời trước đúng là quá keo kiệt.” Tô Xương Hà trả lời.
“Muốn ăn cơm có thịt, muốn uống có rượu, thế này mà bảo là nghèo? Ta thấy ngươi chưa từng thấy nghèo rồi. Đi qua nơi này mười bảy dặm, tới thôn lân cận sẽ biết, chỉ có Tết mới được ăn cơm.” Triêu Triều Nhan bưng bát lên: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì sang nhà Vương tỷ.”
Tô Mộ Vũ gắp một cái đùi gà, bỏ vào bát Tô Xương Hà: “Trước khi vào Quỷ Khốc uyên, chúng ta đâu mấy khi được ăn chân gà?”
“Dù sao bây giờ chúng ta đang có tiền, cả bức tường gạch vàng cơ mà, lấy một viên xuống thôi cũng đủ cho thôn xóm này thanh hình đổi dạng rồi.” Tô Xương Hà cao giọng nói.
“Đừng để ý tới hắn, đang nghèo tự nhiên có tiền nên mới thế.” Tô Mộ Vũ lại gắp một cái đùi gà bỏ vào bát Triêu Triều Nhan.
“Này này này, thế nào là tự nhiên có tiền. Ngươi quên dưới lòng đất ở Tiền Đường thành chôn cả đống bạc à?” Tô Xương Hà phản bác.
“Chúng ta sống ở đây rất tốt, không cần bạc của ngươi.” Triêu Triều Nhan không hề lay động, vẫn bình thản ăn cơm: “Ngươi biết những ai ở đây không?”
“Đương nhiên là biết, những người ở đây đều có liên quan tới Ám Hà, nhưng lại không muốn cuốn vào phân tranh giang hồ.” Tô Xương Hà trả lời.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Ba tiếng “cốc”, “cốc”, “cốc” không nhẹ không chậm.
tay.
Tô Xương Hà nhẹ nhàng vung tay áo, một con dao găm đã xuất hiện trên
“Yên tâm đi, nơi này rất an toàn.” Triêu Triều Nhan phất tay với Tô Xương
Hà, tiếp đó đi tới cạnh cửa, mở cửa lớn ra.
Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà nhìn nhau, đều thấy vẻ cảnh giác trong ánh mắt người còn lại.
“Là Hiệp Mạc thúc thúc.” Triêu Triều Nhan gọi một tiếng: “Vào nhà ngồi đi, vào nhà ngồi đi, để ta lấy thêm đôi đũa cho thúc.”
“Không cần, ta ăn rồi.” Chỉ thấy một nam tử trung niên thân hình cao lớn từ ngoài cửa đi vào, bên má trái của nam tử có một vết sẹo đao dài, nhưng trông không khó coi. Có thể thấy khi còn trẻ người này cũng là một thiếu niên tuấn tú.
“Thế thì để ta rót cho thúc thúc một chén trà.” Triêu Triều Nhan vội vàng đi pha trà.
Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà cũng đứng dậy, chắp tay hành lễ với nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên khẽ gật đầu “Chỗ Triều Nhan có khách à.” “Tô Xương Hà.” Tô Xương Hà nhếch miệng cười.
“Tô Mộ Vũ”. Nam tử trung niên gật đầu như đang suy tư: “Là người của Tô gia à.”
“Xin hỏi tiền bối họ gì?” Tô Xương Hà hỏi.
“Ta cùng họ với các ngươi, nhưng khi ta rời nhà chưa từng nghe tới tên các ngươi. Đáng ra lúc đó các ngươi đã ra đời rồi chứ?” Tô Hiệp Mạc nói đầy ẩn ý.
“Chúng ta lại nghe tới tên tiền bối rồi. Thất Kiếm Truy Tinh Tô Hiệp Mạc, từng có danh hiệu là Truy Hồn Quỷ, vì ngươi có thể đuổi giết một người cả ba ngàn dặm.” Tô Xương Hà trả lời: “Nghe nói tiền bối chết trong hoang mạc ở phía bắc Mặc Hà, không ngờ lại tới ở trong gia viên.”
“Ta còn sống nhưng đã mất tư cách làm sát thủ. Đại gia trưởng thương hại ta nên bố trí ta tới ở trong gia viên, bảo vệ an toàn cho gia viên.” Tô Hiệp Mạc nhận chén trà mà Triêu Triều Nhan đưa tới. “Các ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Chúng ta là kẻ vô danh.” Tô Xương Hà nhướn mày: “Nhưng hiện giờ ta là đại gia trưởng Ám Hà, còn vị bên cạnh ta là gia chủ Tô gia.”
“Ồ?” Tô Hiệp Mạc khẽ nhíu mày, thần sắc hơi đổi. “Thế thì chén trà này phải do ngươi uống rồi.”
“Ta từ chối thì bất kính quá.” Tô Xương Hà giơ tay nhận lấy chén trà.
Động tác của hai người đều ngưng bặt trong khoảnh khắc ấy, nước trà từ từ lung lay, sau đó tỏa ra hơi nóng.
Triêu Triều Nhan nghi hoặc: “Thời tiết nóng bức, vừa rồi ta rót trà lạnh cơ mà, chẳng lẽ ta nhầm?”
“Trà lạnh thì còn vị gì nữa?” Tô Xương Hà nhận lấy chén trà vẫn hoàn hảo, giơ lên uống một ngụm: “Lá trà thì không có gì, nhưng được pha bằng nước suối, đúng là ngon tuyệt.”
“Không hổ là đại gia trưởng, công phu cao cường.” Tô Hiệp Mạc tán thưởng.
“Để ta rót cho thúc chén khác.” Triêu Triều Nhan lại chạy đi rót trà.
“Nếu các ngươi tới đây chứng tỏ lão gia tử đã chết. Hơn nữa hiện tại người cầm quyền trong Ám Hà lại trở thành kẻ vô danh các ngươi, cũng tức là đã xảy ra một số chuyện lớn.” Tô Hiệp Mạc thở dài một tiếng: “Tóm lại các ngươi tới đây làm gì?”
“Ngươi yên tâm đi. Chúng ta tới đây vốn không có bất cứ mục đích gì. Triêu Triều Nhan là muội muội chúng ta, cô ấy ở đây cũng là nhờ năm xưa đại gia trưởng đã an bài.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Hóa ra là thế.” Tô Hiệp Mạc giơ tay nhận lấy chén trà mà Triêu Triều Nhan đưa sang, uống một hơi cạn sạch: “Thế thì ta không quấy rầy các ngươi nữa.” Nói xong Tô Hiệp Mạc buông chén trà xuống, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tô Xương Hà cũng đặt chén trà xuống: “Người này đúng là thú vị, nghe thân phận của chúng ta mà chỉ thoáng kinh ngạc, còn lại chỉ muốn trốn thật xa.”
“Người ở đây sợ nhất là có quan hệ gì với Ám Hà, người thoái ẩn như Hiệp Mạc thúc thúc cũng không phải là ít. Nếu thu nhận bọn họ trở lại Ám Hà cũng là một chiến lực đáng sợ. Cho nên Hiệp Mạc thúc thúc nghe thấy thân phận các ngươi, xác nhận mục đích các ngươi tới đây không phải là vì bọn họ, sau đó lập tức bỏ chạy. Nếu đến vì họ, e là sẽ có phiền toái.” Triêu Triều Nhan lại cầm chén đũa: “Thôi, chúng ta ăn cơm tiếp đi.”
“Chẳng phải vừa rồi nói có rượu à?” Tô Xương Hà hỏi: “Thế rượu đâu?”
“Rượu trắng nhà tự ủ, cay lắm, ngươi dám uống không?” Triêu Triều Nhan cười đắc ý.
“Ngàn chén không say.” Tô Xương Hà vỗ bàn. Mười lăm phút sau.
Tô Xương Hà nằm trên mái hiên ngủ say như chết, tiếng ngáy như sấm, rung chuyển cả nóc nhà.
Tô Mộ Vũ và Triêu Triều Nhan ngồi trên ghế nghỉ tựa dưới mái hiên. Triêu Triều Nhan cười khinh thường: “Cái gì mà ngàn chén không say, mới một chén rượu trắng đã say khướt rồi.”
“Xương Hà có năng lực thần kỳ là khi muốn say thì một chén là say, khi muốn tỉnh thì cho dù muội khuân hết rượu trong thôn đến hắn vẫn không say.”
“Thế sao tối nay hắn lại chọn một chén là say?” Triêu Triều Nhan hỏi.
“Vì ta tìm được bí ẩn năm xưa trong Vạn Quyển Lâu ở Thiên Khải Thành.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Vô Kiếm Thành bị hủy diệt là có người đứng sau lưng thao túng.”
“Là ai?” Triêu Triều Nhan toàn thân run rẩy, lập tức đứng bật dậy.