“Hạc Vũ dược trang chính thức khai trương!” Tô Xương Hà đứng ngoài cửa lớn dược trang, cao giọng hô.
Tô Triết ngồi xổm trong góc, nghe tiếng hô đó lập tức lấy tẩu thuốc trong tay ra, giơ tay châm lên kíp pháo, sau đó tiếng pháo nổ lách tách vang lên.
Mọi người đứng ngoài cửa tiệm thuốc đều che lỗ tay, giấy đỏ bay tán loạn, sương khói mịt mờ, ai cũng mỉm cười.
Tô Xương Hà đứng phía trước, nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nghĩ tới một từ mà Tô Mộ Vũ từng nói.
Khói lửa.
Hắn nói trong Ám Hà không có khói lửa, cho nên hắn thường chạy tới sau núi. Hắn nói ở đó thi thoảng lại ngửi thấy mùi khói bếp từ các thôn trang nhỏ lẻ xa xa. Đây là mùi hương khiến hắn an tâm, trong sách gọi mùi hương đó là khói lửa.
Nhưng đáng buồn cười là, Tô Mộ Vũ đứng ở đâu cũng như một người không dính khói lửa phàm tục.
Nghe rất mâu thuẫn, rất nực cười. Tô Xương Hà ngửi mùi thuốc pháo tràn ngập trong không khí, mỉm cười, thầm nghĩ: “Thế này cũng xem như khói lửa nhỉ.”
“Dược trang?” Trong số những người đứng xem có người hiểu chuyện chọc ghẹo: “Không tính những hiệu thuốc nhỏ thì trong Nam An thành có sáu mươi ba dược trang lớn lớn nhỏ nhỏ, còn có tứ đại danh y, ba mươi thái thủ. Dược trang của ngươi có cao nhân nào trấn giữ?”
Bạch Hạc Hoài bước lên trước một bước: “Là ta.”
Người kia vốn chỉ định tới góp vui, không ngờ người đứng ra tiếp lời lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, không nhịn nổi nuốt nước miếng một cái, chẳng chịu yếu thế: “Ngươi? Cô bé ơi mau về nhà giúp sư phụ mài thuốc đi, đừng chạy ra quấy rối, gọi sư phụ ra đây.”
“Xin hỏi vị tiên sinh này, có phải mỗi ngày giờ Dần là huyệt Phong Môn trên người lại đau ê ẩm không?”
Bạch Hạc Hoài trầm giọng hỏi. Người hỏi chuyện ngạc nhiên: “Làm sao cô biết? Khi còn trẻ làm việc chân tay nhiều, tới lúc già dẫu sao cũng phải chịu khổ.”
“Thế thì vì sao cứ tới giờ Hợi là huyệt Bách Hội lại đau đớn không thôi?” Bạch Hạc Hoài truy hỏi: “Khi còn trẻ làm việc tay chân, không tới mức làm hỏng cả đầu óc đấy chứ. Bệnh của ngươi mà không chữa thì chỉ có nước đi gặp Diêm Vương.”
Người hỏi chuyện lập tức quỳ sụp xuống đất: “Thần y! Ta tìm chỗ chẩn bệnh đã lâu, chỉ mong chữa được bệnh tật cả đời này, nhưng toàn là phí công phí sức, không ai nhìn ra có bệnh tật gì, chỉ đưa một đống thuốc, uống mãi không thấy đỡ.”
“Ngươi nói khi còn trẻ ngươi hay làm việc nhà nông, thế làm việc xong có phải ngươi đi tắm không?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
“Đương nhiên rồi. Nước giếng chỗ chúng ta rất mát, mỗi lần làm việc xong là dội một gáo nước lên đầu, cực kỳ sảng khoái.” Người hỏi chuyện trả lời.
“Thế thì đúng rồi, nóng lạnh giao thoa, âm dương tương đấu, bệnh của ngươi không phải từ ngoài vào mà là tổn thương ở trong. Ta cho ngươi một đơn thuốc, ngươi trở về dùng trong bảy bảy bốn chín ngày, thuốc hết là bệnh khỏi. Ngươi là vị khách đầu tiên khai trương dược trang, bản thần y không thu tiền của ngươi.”
“Đa tạ thần y.” Người hỏi chuyện như đổi hẳn thành sắc mặt khác, từ khinh bỉ biến thành khóc lóc đau buồn, vội vàng chạy vào.
Người khác đứng xem thấy vậy cũng không nhịn nổi, có người cao giọng nói: “Vị nữ thần y này xem bệnh gì?”
“Thương tích triệu chứng gì cũng vậy, một câu thôi, chỉ cần không chết, đều cứu được!” Lần này tới phiên Tô Mộ Vũ trả lời.
“Ta cũng muốn xem bệnh! Ta là người thứ hai, có thể bớt chút tiền không?” Người kia hỏi.
“Tiền khám miễn phí, tiền thuốc giảm nửa!” Tô Mộ Vũ trả lời. “Thế thì xem cho ta, xem cho ta!” Người nọ vội vàng chạy vào.
Tô Mộ Vũ nói với những người còn lại: “Hôm nay những người còn lại tới chẩn bệnh, tiền khám không thu, chỉ thu tiền thuốc!”
Mọi người ào ào chạy thẳng vào.
“Triều Nhan, tiếp đón giúp ta một chút.” Tô Mộ Vũ nói với Triêu Triều Nhan bên cạnh.
Triêu Triều Nhan ở trong thôn nhiều năm, thấy cảnh này cũng rất hưng phấn: “Được thôi.”
Tô Triết đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng này, hút một hơi thuốc rồi im lặng một lúc lâu.
Tô Xương Hà tò mò đi sang: “Triết thúc, ngây ra đó làm gì?”
Tô Triết buông tẩu thuốc xuống, nói đầy ẩn ý: “Tốt xấu gì thì năm xưa ông đây cũng là sát thủ đỉnh cấp chấn nhiếp một phương, giờ chỉ đi đốt chút pháo.”
“Thế Triết thúc muốn làm gì?” Tô Xương Hà hỏi.
“Tốt xấu gì cũng nên cắt vải đỏ chứ?” Tô Triết trả lời thật lòng.
“Tiết thúc, suy nghĩ của ngươi có vẻ hơi ngốc.” Tô Xương Hà cũng trả lời rất nghiêm túc.
Trong dược trang, đội ngũ đã xếp thành hàng dài, Bạch Hạc Hoài ngồi trên ghế, đang bắt mạch cho hết người này tới người khác. Những người tới xem không ai bệnh nặng, chỉ có một số bệnh tật lặt vặt lâu ngày, đối với đệ tử chân truyền Dược Vương Cốc như Bạch Hạc Hoài thì quá đơn giản. Chỉ thấy cô đặt nhẹ tay lên bắt mạch những người đó rồi lưu loát nói một hồi, khiến đối phương gật đầu lia lịa, sau đó lại vung bút, viết một đơn thuốc lên giấy. Có thể nói là thể hiện rõ phong thái thần y.
Tô Mộ Vũ thì phụ trách bốc thuốc cho những người bệnh khác, tuy hắn chưa bao giờ học y thuật, nhưng lúc trước ở cạnh Bạch Hạc Hoài trong Tiền Đường thành, cực kỳ quen thuộc với các loại dược liệu, phân lượng dược phẩm hoàn toàn không sai sót. Đương nhiên, trong số người bệnh cũng có không ít cô gái, thấy một vị tiểu lang quân tuấn tú đứng bốc thuốc, trái tim đã đập thình thịch, lại nhiễm thêm căn bệnh tương tư.
Cứ thế bận bịu từ sáng tới tối. Mọi người gọi một bàn rượu và đồ ăn ngon, chúc mừng ngày khai trương thuận lợi. Đang lúc mọi người ăn uống hứng khởi, đột nhiên có tiếng đập cửa. Tô Xương Hà cao giọng hô: “Mời vào.”
Chỉ thấy một người dáo da dáo dác, lấm la lấm lét đẩy cửa đi vào, chính là người lên tiếng buổi sáng.
Triêu Triều Nhan nghi hoặc: “Ngươi tới đây làm gì? Lại gây chuyện à?”
“Không phải, đều là người một nhà.” Tô Xương Hà vẫy tay, ném một nén bạc lớn sang: “Cầm lấy, biểu hiện hôm nay không tệ, lần sau còn gặp chuyện như vậy sẽ lại tới tìm ngươi.”
Người nọ nhận nén bạc, vui vẻ nói: “Đâu có đâu có. Vẫn là thần y có bản lĩnh, tuy tiểu nhân diễn kịch nhưng thần y lại thật sự chữa bệnh cho ta.”
“Bốn mươi chín ngày, không được thiếu ngày nào đâu.” Bạch Hạc Hoài lại có vẻ không hề kinh ngạc, nhướn mày nói.
“Vâng vâng!” Người nọ lập tức xoay người rời khỏi.
Tiếp đó lại có vài người đi vào đòi tiền, cũng là những người tụ tập ngoài cửa. Giờ xem ra quá nửa số người ban sáng là Tô Xương Hà bố trí.
“Cô đã biết trước rồi à?” Tô Mộ Vũ hỏi Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Hắn nói hắn có cách, không ngờ lại là cách này.
Cha chó nói không sai, đúng là bụng đầy ý xấu.”
“Ha ha ha, sau ngày hôm nay, trong Nam An thành này không ai không biết tới Hạc Vũ dược trang của thần y.” Tô Xương Hà cười đắc ý: “Yên tâm đi, một nửa số khách hôm nay là giả, nhưng ngày mai khách khứa sẽ đạp nát cửa tiệm của chúng ta!”