“Thế thì để ta xem thử rốt cuộc thuật dược nhân có gì đáng sợ.” Tô Xương Hà không hề kinh hãi, vung dao lao tới.
Chỉ thấy hai dược nhân kia lập tức xuất quyền đánh sang Tô Xương Hà. So với lúc vừa rồi, quyền phong của họ càng hung ác. Tô Xương Hà cầm dao nghênh tiếp nắm đấm của họ, vốn định trực tiếp cắt đứt nửa cánh tay, không ngờ nắm đấm của bọn họ đột nhiên trở nên cứng rắn như đá tảng, đỡ một đao của Tô Xương Hà nhưng vẫn tiếp tục đánh về phía mặt hắn.
Tô Xương Hà điểm mũi chân lùi lại, tiếp đó lại lộn nhào một cái mới tránh được quyền này. Hắn hạ giọng nói: “Chết rồi sao còn lợi hại hơn lúc sống?”
Còn chưa dứt lời thì hai gã dược nhân lại xuất quyền đánh tới. Tô Xương Hà đương nhiên không sợ, ngược lại nổi ý ham chơi. Hắn nhẹ nhàng phất ngón tay với Tô Mộ Vũ, ra hiệu cho Tô Mộ Vũ đừng tới giúp đỡ, tiếp đó vung Thốn Chỉ Kiếm lên đón đỡ. Con dao như đóa hoa nở rộ trên tay hắn, chỉ trong giây lát đã chém liền mười bảy kiếm, kiếm nào cũng nhắm trúng chỗ yếu hại của dược nhân. Nhưng mười bảy kiếm này, có kiếm bị thân thể cứng rắn chặn cứng, có kiếm đánh trúng chỗ yếu nhưng hai dược nhân vẫn không có phản ứng gì, không chỉ không ngã xuống mà ngược lại càng trở nên điên cuồng.
Giết chết một người đã chết, đây là chuyện rất bất hợp lý, đương nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trên người Tô Xương Hà dần dần bốc lên chân khí màu tím, hắn cười nói: “Một kiếm cắt cổ đã vô dụng, đâm vào chỗ yếu cũng vô dụng, thế thì trực tiếp cắt đầu thì sao?” Tô Xương Hà vung hai tay, một sợi Khôi Lỗi Ti đã xuất hiện giữa hai con dao, tiếp đó hắn đột nhiên vung lên.
Một sợi Khôi Lỗi Ti xâu chuỗi hai con dao, lượn vài vòng trên không rồi quấn lấy đầu một dược nhân, tiếp đó Tô Xương Hà lại kéo sợi Khôi Lỗi Ti còn lại, hai con dao siết chặt, trực tiếp cắt đầu dược nhân kia xuống.
Chỉ thấy cái đầu rơi xuống rất lưu loát, lăn vài vòng dưới đất rồi dừng lại bên chân Tô Xương Hà. Trên vết cắt đen như mực không hề có máu tươi chảy
ra, có thể thấy đương nhiên này thật sự là một thi thể. Nhưng thân hình không đầu vẫn không đổ xuống, chỉ có điều không cảm nhận được phương hướng nữa, bắt đầu đấm đá lung tung trong sân.
“Sống trong Ám Hà hai mươi mấy năm, có chuyện quái quỷ gì mà chưa từng thấy...” Tô Xương Hà kinh ngạc cảm thán: “Nhưng chuyện quái dị như vậy đúng là lần đầu được thấy.”
Lúc này Bạch Hạc Hoài đi từ trong phòng ra: “Xoắn nát trái tim là có thể khiến hắn dừng lại.”
“Bạch cô nương, lần sau gặp chuyện như vậy thì nói sớm một chút!” Tô Xương Hà bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại ném một con dao ra, trực tiếp xuyên qua lồng ngực dược nhân không đầu. Dược nhân kia như mất hết sức lực, ngã ngửa ra đất. Một dược nhân khác trong sân lại lao về phía Tô Xương Hà.
“Nếu xoăn nát trái tim đã hữu dụng, vậy thì đánh thành tro bụi cũng hữu dụng.” Tô Xương Hà thu dao, chậm rãi tụ khí vào tay.
Bạch Hạc Hoài thấy vậy kinh hãi hét lên: “Không được!”
Nhưng đã chậm, Tô Xương Hà nhanh chóng tụ khí xong, xuất chưởng đánh về phía dược nhân. Diêm Ma Chưởng có uy lực quá dũng mãnh cường đại, trực tiếp đánh rơi nửa người dược nhân. Chỉ thấy máu thịt bay tứ tung, huyết dịch màu tím đen rơi từ trên trời xuống, mắt thấy sắp rơi vào người Tô Xương Hà.
Ngay lúc này một cây dù mở ra trên đỉnh đầu Tô Xương Hà. Tô Mộ Vũ đã xuất hiện bên cạnh Tô Xương Hà, bất đắc dĩ nói: “Quá mạo hiểm.”
“Chỉ muốn kiểm tra thực lực đối thủ thôi.” Tô Xương Hà nhún vai. Máu đen rơi xuống mặt dù, phát ra tiếng lép bép như hạt đậu rơi.
Bạch Hạc Hoài vội vàng đi tới: “Mau vứt dù đi, vứt đi!” Tô Mộ Vũ gật đầu, lập tức ném dù giấy trong tay đi.
Bạch Hạc Hoài thở phào một tiếng, quay sang Tô Xương Hà oán giận nói: “Cái gã nhà ngươi, lần nào cũng tự tiện hành động. Nếu trên người ngươi có vết thương, lại dính máu đen này, ngươi cũng biến thành dược nhân đấy!”
Tô Xương Hà mỉm cười: “Ta tự có cách né tránh.”
Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn hai thi thể dưới đất: “Hai người này lúc đầu chỉ là người bình thường, hơn nữa võ công cũng không quá thấp. Hóa ra còn có thể chế tạo dược nhân từ khi còn sống à?”
Bạch Hạc Hoài nhíu mày nói: “Đúng là thuật dược nhân Tây Sở có thể làm được điều này, nhưng trước đây trong Dược Vương Cốc, nghiên cứu của Dạ Nha chỉ có thể khiến cho thi thể biến hành thi biến mà thôi. Có thể thấy mấy năm qua nghiên cứu của hắn đối với thuật dược nhân lại tiến bộ không ít. Không được, phải ngăn cản hắn.”
Tô Mộ Vũ nhìn ra ngoài cửa: “Tức là hắn đã biết chuyện trong Tri Châu phủ nên mới phái người tới tìm hiểu thực lực của chúng ta, bây giờ ám sát không được, chắc hắn sẽ nghĩ cách rời khỏi Nam An thành.”
“Không dễ dàng như vậy đâu.” Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một cái bình trong suốt, bên trong là một con nhện màu trắng lấp lánh sáng sáng.
“Đây là Vũ Mặc tặng cô?” Tô Mộ Vũ ngẩn người.
“Đúng vậy.” Bạch Hạc Hoài mở bình lưu ly, cẩn thận từng chút một thả con nhện màu trắng xuống đất. Con nhện kia lượn một vòng quanh đống máu đen rồi bò ra ngoài sân. Bạch Hạc Hoài vội vàng chạy theo, đi được vài bước mới quay người nói: “Tô Mộ Vũ, ngươi đi theo ta. Tô Xương Hà, ngươi ở lại nơi này, xem có ai dám lao vào Hạc Vũ dược trang không, nếu còn có người tới, nhớ phải giữ người sống!”
Tô Xương Hà bĩu môi: “Biết rồi biết rồi.’ Bạch Hạc Hoài vung tay với Tô Mộ Vũ: “Đi!”
Hai người bọn họ đi theo con nhện màu trắng, bắt đầu hành trình trong Nam An thành. Bạch Hạc Hoài trong lòng ảo não, khó khăn lắm bọn họ mới giải quyết được phiền toái lớn trong Thiên Khải Thành, vốn tưởng rằng có thể sinh sống yên lành một thời gian, không thể tưởng tượng được Hạc Vũ dược trang mới khai trương được vài ngày mà đã gặp phiền toái như vậy. Huống chi vị sư điệt tên Dạ Nha kia không dễ ức hiếp như Tân Bách Thảo trung thực hiền hậu. Còn nhớ khi gặp hắn lần đầu tiên, mình vẫn còn là đứa trẻ, sợ tới mức bật khóc.
Rõ ràng là người làm nghề y nhưng vóc dáng tiều tụy, chẳng khác nào xác chết biết đi.
Tô Mộ Vũ nhận ra vẻ bất an của Bạch Hạc Hoài, trầm giọng nói: “Yên tâm. Thuật dược nhân tuy khó đối phó nhưng chỉ cần biết sơ hở thì không khó phá.”
Bạch Hạc Hoài lắc đầu nói: “Nói thì nói vậy nhưng chỉ sợ Dạ Nha đã luyện được Kim Thân dược nhân, thế thì phiền toái.”
“Kim Thân dược nhân?” Tô Mộ Vũ nghi hoặc.
“Kim Thân dược nhân mới thật là luyện người sống thành dược nhân, luyện chế như vậy dược nhân sẽ mất đi ý thức nhưng công lực lại cao hơn bình thường tới vài lần, hơn nữa không sợ tử vong, không cảm nhận được đau đớn, thường dùng cao thủ tuyệt thế để luyện hóa.” Bạch Hạc Hoài trầm giọng nói: “Nếu tới bước này thì khó mà đối phó được.”