“Bà đây sẽ giết ngươi!” Bạch Hạc Hoài đứng dậy, vung tay, một mũi châm bạc xuất hiện trên tay.
Tô Xương Hà vội vàng trốn ra sau lưng Tô Mộ Vũ: “Thế ngươi chọn đi, ai trong chúng ta cũng được.”
Bạch Hạc Hoài tức giận tới mức đập tay xuống bàn, lòng bàn tay tỏa ra khí tím.
“Có gì từ từ rồi nói, có gì từ từ rồi nói.” Tân Bách Thảo cả kinh, vội vàng lấy từ trong lòng ra một nén hương, cắm lên trên bàn: “Lôi cả Tử Khí Đông Lai ra rồi, thứ quái quỷ này ngửi trong phút chốc thôi là mất mạng rồi.”
Bạch Hạc Hoài hừ lạnh một tiếng: “Chữa không hết thì thôi.”
Tô Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ ra một cách, ta có thể đeo khăn đen che mắt, đến lúc đó chỉ làm việc theo mệnh lệnh của tiền bối là được.”
Tân Bách Thảo gật đầu nói: “Cũng có thể coi là một cách.”
“Đúng là đứa trẻ lanh lợi, thế cứ quyết định như vậy nhé.” Tô Xương Hà thấy khí tím trong lòng bàn tay Bạch Hạc Hoài còn chưa tan, lập tức đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Ngoài cửa, Tô Triết đang nằm trên ghế dựa phơi hoàng hôn hút thuốc.
Tô Xương Hà cười nói: “Triết thúc, ngài có vẻ yên tâm với thương thế của con gái mình quá nhỉ.”
“Dược Vương Tân Bách Thảo cũng tới rồi, đương nhiên không có gì đáng lo.” Tô Triết nói đầy ẩn ý.
“Đến đây, nói lớn tiếng hơn nào, nói suy nghĩ trong lòng thúc đi.” Tô Xương Hà cổ vũ.
“Ta muốn ăn Phúc Thọ Lâu, đại tiệc mười ba món chính, còn muốn một bình rượu Lạc Bạch!” Tô Triết cất cao giọng nói.
Tô Xương Hà vỗ vai Tô Triết: “Nói thật hơn chút nữa.’
Tô Triết hít một hơi thật sâu, thành khẩn nói: “Ta không muốn ăn cơm do Tô Mộ Vũ nấu nữa.”
“Lần này thì đúng rồi.” Tô Xương Hà nhìn về phía Triêu Triều Nhan: “Triều Nhan, tới Phúc Thọ Lâu, chọn gian nhã phòng tốt nhất, đêm nay ăn đại tiệc mười ba món, chiêu đãi tiểu sư điệt Dược Vương đi suốt chặng đường xa xôi tới đây!”
“Hiểu rồi.” Vừa nghe nói tối nay không cần ăn cơm do Tô Mộ Vũ nấu nữa, Triêu Triều Nhan hưng phấn tới mức nhảy cẫng lên. Cô lao ra khỏi cửa, chạy thẳng về phía Phúc Thọ Lâu.
Tô Xương Hà mỉm cười quay đầu lại, nhìn Tô Triết đang hút thuốc, đột nhiên nói đầy ẩn ý: “Thúc, ngươi nói xem có phải chúng ta cứ ở lại Nam An thành này cũng không tệ không?”
Tô Triết ngạc nhiên: “Còn đám người ở Ám Hà thì sao? Mặc kệ à?”
“Trên đời có một Nam An thành thì có mười Nam An thành, trăm Nam An thành. Nếu chúng ta tìm được Nam An thành thuộc về chúng ta, như vậy bọn họ cũng có thể tìm được của bọn họ. Ra lệnh một tiếng, mọi người rải rác thiên hạ, đều sống những ngày tháng như vậy, chẳng tốt hơn ư?” Tô Xương Hà trả lời.
Tô Triết chậm rãi nhả ra một vòng khói: “Nhưng không phải ai cũng thích cuộc sống như vậy. Mọi người xuất thân từ giang hồ, có ai không muốn oai phong một cõi, hô mưa gọi gió. Chúng ta đều là người đứng trên chỗ cao, nhưng trong Ám Hà còn có rất nhiều người không được như vậy, bọn họ còn có dã tâm của họ. Ngươi đặt bọn họ vào Nam An thành này, thế thì Nam An thành sẽ biến thành một chiến trường.”
Tô Xương Hà cúi đầu mỉm cười: “Đúng là quên mất điểm này.”
Tô Triết buông tẩu thuốc xuống: “Ta có thể lựa chọn như vậy, Tô Mộ Vũ cũng có thể lựa chọn như vậy, nhưng ngươi thì không thể lựa chọn như vậy. Vì ngươi là đại gia trưởng.”
Tô Xương Hà không tiếp tục đề tài này mà đổi sang nói: “Đúng rồi, Triết thúc, đời này ngươi đã bao giờ uống rượu mừng chưa?”
“Loại người như chúng ta luôn đi đưa ma cho người khác, ăn cỗ tang thì không ít, rượu mừng thì mới uống của chính mình.” Tô Triết ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, chìm vào hồi tưởng: “Khi đó ta và mẫu thân Hạc Hoài đang trên
đường chạy trốn, dọc đường kết làm phu thê trong một căn miếu hoang, bái thiên địa, uống bình rượu cuối cùng trên người, coi như đã uống rượu mừng.”
Tô Xương Hà cười nói: “Thế hương vị của rượu đó ra sao?” Tô Triết lắc đầu nói: “Rất ngọt.”
“Chẳng phải thúc uống Thiêu Đao Tử à, ta nghe nói chỉ có rượu trái cây của phương nam mới ngọt thôi.” Tô Xương Hà nghi hoặc.
“Vẫn là Thiêu Đao Tử, nhưng ngày đó uống vào lại thấy rất ngọt. Ta ngàn chén không say, ngày ấy lại say, vì thế...” Tô Triết ngây ngốc mỉm cười.
Tô Xương Hà nhướn mày: “Vì thế...”
“Vì thế nên có Hạc Hoài.” Tô Triết chậm rãi nói.
“Hóa ra là thế.” Tô Xương Hà quay người, hạ giọng nói một câu: “Ta thì chưa từng uống rượu mừng, nếu có cơ hội, hy vọng trước khi trở lại Ám Hà có thể uống một chén.”
“Thúc hiểu mà.” Tô Xương Hà hô to với người trong phòng: “Tới Phúc Thọ Lâu ăn tiệc thôi.”
Bạch Hạc Hoài lập tức đứng dậy đẩy cửa đi ra: “Cái gì cái gì cái gì cái gì, hôm nay tới ăn ở Phúc Thọ Lâu à?”
“Đúng vậy, ta đứng ra chủ trì.” Tô Xương Hà giơ một ngón tay cái ra, chỉ vào bản thân: “Đại tiệc xa hoa nhất, mười ba món, thêm rượu Lạc Bạch loại tốt nhất, bao no.”
“Được! Cái gã xấu xa nhà ngươi cũng có lúc tốt bụng như vậy à, ta thấy hai hàng ria xấu xí cũng ngươi cũng trở nên hiền từ hơn rồi. Đi nào đi nào, ta đảm bảo hôm nay không đối nghịch với ngươi.” Bạch Hạc Hoài mặt mày hớn hở, có vẻ cực kỳ cao hứng.
Tân Bách Thảo lại không hiểu gì cả, hắn nhìn Tô Mộ Vũ nói: “Vị sư thúc của ta yêu tiền như mạng, tiềm khám cũng là cao nhất trong chúng ta, cho nên cô ấy rất có tiền. Trước kia dẫn ta ra ngoài đều là ở quán trọ tốt nhất, ăn đồ ngon nhất, uống rượu đắt nhất. Bây giờ sư thúc đột nhiên có lương tâm hay là các ngươi ngược đãi sư thúc?”
Tô Mộ Vũ sắc mặt ngại ngùng, do dự nói: “Cơm canh hàng ngày trong Hạc Vũ dược trang đều do ta chuẩn bị.”
Tân Bách Thảo lập tức hiểu ra: “Chắc chắn là ngươi nấu cơm quá tệ, có đúng không?”
Tô Mộ Vũ nhăn mày một cách hiếm thấy, giọng điệu tức tối: “Tiên sinh chưa từng ăn, sau lại nói là tệ được?”
Tân Bách Thảo cũng tự biết mình thất lễ, chắp tay nói: “Mạo muội mạo muội, là Bách Thảo thất lễ.”
“Thế thì ăn một lần đi.” Tô Triết giơ tẩy thuốc, chọn một món điểm tâm không biết là vị gì, tiện tay ném sang bên Tân Bách Thảo: “Đây là bánh hoa quế mà Mộ Vũ của chúng ta làm, mời Dược Vương nếm thử.”
“Bánh hoa quế phải màu trắng chứ?” Tân Bách Thảo nhìn cái bánh hơi xanh xanh trong tay, nếu không phải hắn tinh thông dược lý, liếc mắt một cái là biết cái bánh này không có độc, nếu không chắc đã sợ tới mức vứt bỏ.
Tô Mộ Vũ giải thích: “Ta bỏ thêm chút bột trà vào, thế thì bánh hoa quế không chỉ có hương thơm của hoa quế mà còn có hương trà.”
“Có lòng.” Tân Bách Thảo gật đầu khen ngợi, cầm bánh lên cắn một cái.
Bầu không khí lập tức cứng đờ, sắc mặt Tô Triết đầy tiếc nuối, sắc mặt Tô Xương Hà thì vui vẻ trước tai họa của người khác, Bạch Hạc Hoài thì không đành lòng quay người sang chỗ khác.
Chỉ thấy Tân Bách Thảo nhanh chóng biến sắc, không chút do dự phun thẳng miếng bánh hoa quế ra khỏi miệng, sau đó ném luôn phần còn lại trong tay, chửi ầm lên: “Con mẹ nhà nó chứ.”