Tô Xương Hà nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người, nhìn Tô Lai Đan ngã dưới đất: “Có phải ngươi cảm thấy mình mạnh lắm không?”
Tô Lai Đan che vết thương trên ngực, nhếch miệng cười nói: “Ta biết ngươi mạnh hơn ta, nhưng ta sinh ra đã không muốn làm đệ nhị, huống chi bây giờ trong Ám Hà, thậm chí ta còn không bằng Tô Mộ Vũ, đương nhiên phải tranh đấu.”
“Ngu ngốc. Ngươi có tư cách gì mà nghĩ mình có thể đứng trên đầu Tô Mộ Vũ?” Tô Xương Hà cúi người nói: “Đúng là ngươi rất mạnh, nhưng ngươi chỉ có thể oán trách ông trời bất công, trong thế hệ này Tô gia có ta, có Tô Mộ Vũ, từ đầu đến cuối ngươi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng chúng ta.”
“Các ngươi vốn không phải người của Tô gia!” Tô Lai Đan tức giận quát.
“Im miệng!” Tô Xương Hà cau mày, dao găm trong tay bắn ra, trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay Tô Lai Đan, ghim hắn xuống đất.
“Ta vốn không định giết ngươi, nhưng ngươi nói câu này lại khiến ta rất muốn giết ngươi. Ngươi từng là một trong những thành viên quan trọng nhất của Bỉ Ngạn, trong Bỉ Ngạn, không phân chia ba nhà.”
Tô Lai Đan cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi tưởng những người này gia nhập Bỉ Ngạn là vì lý tưởng nực cười của ngươi sao? Mọi người chỉ cảm thấy mấy lão già kia nắm giữa quy tắc Ám Hà lâu lắm rồi, muốn tìm một cơ hội lật đổ bọn họ mà thôi, còn Bỉ Ngạn cho bọn họ cơ hội này.”
Huynh đệ, ngươi đi quá xa rồi.” Tô Xương Hà lại chém ra một đao, trực tiếp xuyên qua cổ Tô Lai Đan: “Ngươi không đến được Bỉ Ngạn.”
Tô Trường Phong toàn thân đầy máu xuất hiện sau lưng Tô Xương Hà: “Đại gia trưởng, đã ổn định phản loạn, trong số những người nghe lệnh Tô Lai Đan có phân nửa đầu hàng, tất cả những người không đầu hàng đã bị xử quyết.”
“Giết hết đi.” Tô Xương Hà âm u nói.
Tô Xương Hà ngạc nhiên: “Giết... giết hết?”
Tô Xương Hà mỉm cười: “Thôi, Tô Mộ Vũ mà biết khéo lại oán trách ta. Bảo Vũ Mặc gieo Thiên Thương Huyết vào chúng, nhốt vào trong Khổ Ngục nửa năm, sau này cho bọn chúng cơ hội lập công chuộc tội.”
“Tuân lệnh!” Tô Trường Phong trả lời.
“Ta mệt rồi.” Tô Xương Hà xua tay, Tô Trường Phong kéo thi thể Tô Lai Đan ra ngoài. Tiếp đó Tô Xương Hà đi lên trên đài cao, ngồi xuống cái ghế đá đen nhánh. Trong Ám Hà, đây là vị trí mà chỉ có đại gia trưởng mới được ngồi, nhưng Tô Xương Hà kế nhiệm chức đại gia trưởng lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên hắn ngồi lên vị trí này. Hắn khẽ cúi đầu, nhìn đại điện trống rỗng bên dưới, cờ trắng phất phơ trong điện, có vẻ âm trầm quỷ dị.
Đúng là chán ngắt.
Tô Xương Hà thầm than trong lòng, hắn bỗng thấy hoài niệm Nam An thành.
Hay là cho tên Tô Lai Đan này lên làm chủ Ám Hà, đâu phải không được, hắn muốn rong ruổi giang hồ thì cứ rong ruổi thôi. Đáng tiếc, vừa rồi hơi tức giận, ra tay quá nặng, chắc không cứu được rồi. Tô Xương Hà ngáp một cái, đột nhiên thấy mệt mỏi, tựa người vào ghế đá ngủ say.
Tĩnh An thành.
Trong một căn nhà cũ hẻo lánh, một người áo đen quăng bọc thuốc trên người xuống đất, tiếp đó tháo nón che trên đầu, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt có luồng khí u ám ác độc, chính là phản đồ của Dược Vương Cốc, Dạ Nha. Sau ngày hôm đó bị bắt chạy khỏi Nam An thành, hắn đã đi thẳng tới phía bắc, mãi tới khi đến Tĩnh An thành mới dừng chân. Hắn tới lu nước trong sân, múc một chén nước, đột nhiên cửa nhà bật mở. Dạ Nha cả kinh, lập tức vứt chén sứ trong tay đi, rút thanh đoản kiếm dắt ở eo ra.
“Ai đang ở trong?” Dạ Nha quát khẽ.
“Dạ Nha tiên sinh à, ta ở đây đợi ngài đã lâu rồi.” Một giọng nói khá non nớt vang lên, chỉ thấy một thiếu niên mặc y phục hoa lệ từ trước bước ra. Thiếu niên đi đôi ủng tiếp, dáng vẻ quý phái, đối mặt với Dạ Nha cầm kiếm mà thần sắc vẫn ung dung. Có lẽ sự trấn định của thiếu niên tới từ hai hộ vệ đeo mặt nạ bên cạnh, Dạ Nha chỉ nhìn thoáng qua là biết bất cứ ai trong hai người này cũng có võ công vượt xa bản thân.
Dạ Nha lùi lại ba bước: “Ta không biết ngươi.”
“Ngươi không biết ta cũng rất bình thường, vì đây là lần đầu tiên trong đời ta ra khỏi Thiên Khải thành.” Thiếu niên mỉm cười.
Dạ Nha nhíu mày: “Ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Vị sư phụ của ta vẫn luôn ở trong Nam An thành, vốn là thay ta giám sát động tĩnh của hai sát thủ Ám Hà, không ngờ lại thấy bọn họ chiến đấu với tiên sinh. Quỷ Y Dạ Nha, ta cũng từng nghe danh hiệu này, ta muốn mời tiên sinh tới phủ của ta.” Thiếu niên vẫn mỉm cười lễ phép: “Trong phủ của ta sẽ không có ai quấy rầy tiên sinh tìm hiểu y đạo. Ta cũng có thể cung cấp mọi trợ giúp mà tiên sinh muốn.”
Dạ Nha cười lạnh nói: “Khẩu khí lớn nhỉ, ngươi có thân phận gì mà dám hứa hẹn với ta như vậy?”
“Ta họ Tiêu.” Thiếu niên kia cười nói: “Ta tên Tiêu Vũ, đứng thứ bảy trong số các hoàng tử. Tiên sinh cảm thấy ta có thực hiện được lời hứa đó không?”
Dạ Nha siết chặt đoản kiếm trong tay, thần sắc không chút vui mừng: “Hoàng tử? Xem ra ngươi định mượn thuật dược nhân trong tay ta để cướp lấy hoàng vị?”
“Có lẽ thế, nhưng đa phần là vì...” Tiêu Vũ khẽ nhíu mày: “... sau khi nghe câu chuyện về tiên sinh, ta cảm thấy ta và tiên sinh là cùng một loại người.”
Nam An thành.
Tô Mộ Vũ đeo cây dù giấy trên lưng, bên hông treo một thanh trường kiếm, dắt ngựa ra cửa Nam An thành, nhìn ba người Bạch Hạc Hoài tới tiễn, cúi đầu nói: “Tiễn đến đây thôi. Lần này đi không lâu lắm, ta sẽ về nhanh thôi.”
Bạch Hạc Hoài giơ tay, Triêu Triều Nhan lập tức đưa một hộp gấm lên. Bạch Hạc Hoài mở hộp gấm ra, để lộ một thanh kiếm thon dài mảnh khảnh, chuôi kiếm được tạo hình lông chim, bên trên còn khảm một viên bảo thạch màu đỏ, cực kỳ đẹp mắt. Bạch Hạc Hoài lấy trường kiếm ra đưa cho Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ nhận lấy trường kiếm, hơi ngạc nhiên: “Đây là...”
“Phái người tới Danh Kiếm sơn trang mang về, ngươi định khiêu chiến Vô Song thành, làm sao lại dùng loại kiếm sắt giá ba lượng bạc bán ven đường được? Thanh kiếm này tên là Hạc Vũ, hạc trong bạch hạc, vũ trong lông vũ. Ngươi dùng nó thắng Vô Song thành, nổi danh thiên hạ, coi như thay ta nổi danh thiên hạ.” Bạch Hạc Hoài nói đầy ẩn ý.
“Cái này quá quý giá...” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói.
Bạch Hạc Hoài trừng mắt: “Đương nhiên rồi, nó tốn hết bạc mà dược trang chúng ta kiếm được trong ba tháng đấy!”
“Ngươi đã nói nó quý giá đến vậy, chứng tỏ toàn bộ đều là tâm ý!” Tô Mộ Vũ đổi thanh kiếm bình thường bên hông thành Hạc Vũ kiếm, tiếp đó xoay người lên ngựa, đột nhiên vung roi: “Nhất định không phụ sứ mệnh.”
Bạch Hạc Hoài nhìn theo bóng lưng hắn: “Hắn cũng có lúc ngông nghênh như vậy à!”