Đương nhiên nam tử đeo mặt nạ là Tô Mộ Vũ, vốn dĩ hắn định không lấy Vô Song Lệnh mà trực tiếp cầm kiếm xông thẳng tới. Nhưng hắn lại lo nếu cứ lao thẳng đến như vậy,còn chưa tới Vô Song thành đã bị đối phương dùng chiến thuật biển người ngăn cản, cho nên mới tới Thiên Hạ phường.
“Sau lưng Thiên Hạ phường là Vô Song thành, trong Vô Song thành sẽ có người lén lút lấy một ít Vô Song Lệnh giao cho Thiên Hạ phường xử lý. Thiên Hạ phường sẽ dùng Vô Song Lệnh này đổi lấy tiền của cực kỳ phong phú, tiền của này sẽ được Thiên Hạ phường và Vô Song thành chia đều.” Mật thám Ám Hà chỉ đường cho Tô Mộ Vũ nói.
Tô Mộ Vũ cất Vô Song Lệnh vào trong lồng ngực, tung người lên ngựa, thầm thở dài trong lòng: Bây giờ Vô Song thành đã mục nát tới mức này cơ à, còn phải dùng một sòng bạc để kiếm tư lợi, chẳng trách địa vị trên giang hồ càng lúc càng lụi bại.
Ngay lúc hắn định thúc ngựa đi khỏi, nam tử ục ịch kia đột nhiên chạy từ trong Thiên Hạ phường ra.
“Có chuyện gì?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Nam tử ục ịch thở hổn hển một hồi lâu, cuối cùng hạ giọng nói: “Dọc đường có người kiểm tra, ngươi cứ nói là đặt Truy Hồn nỏ ở tiệm rèn Nguyệt Hà trong Vô Song thành, lần này tới đây lấy hàng.’
“Đã hiểu.” Tô Mộ Vũ gật đầu, Vô Song thành không phải chỉ là một môn phái mà đúng như cái tên, nó còn là một thành trì. Trong võ thành cũng có các cửa hàng, tiệm rèn binh khí là thường thấy nhất.
“Quý khách, chuyện ở đây đừng đề cập với bất cứ ai.” Nam tử ục ịch nhắc nhở.
“Cho dù không đề cập tới nhưng cả thiên hạ đều biết rồi, bịt tai trộm chuông chỉ che được tai của các ngươi thôi. Yên tâm đi.” Tô Mộ Vũ vung roi, thúc ngựa phi tới.
Nam tử ục ịch đứng yên tại chỗ, lau mồ hôi trên người: “Xem ra vị công tử này tới gây sự với Vô Song thành rồi...”
Tô Mộ Vũ thúc ngựa phóng đi, ở cửa ải đầu tiên đã thấy một đám đệ tử Vô Song thành ngồi dưới mái hiên ăn dưa hấu, người cầm đầu mới khoảng hơn hai mươi, dáng vẻ tuấn lãng, bên cạnh đặt một cây trường thương, vừa ăn dưa hấu vừa hò hét gọi những người khác tới, kể cả hai cảnh vệ ở đây cũng bị hắn kéo vào ăn dưa.
Tô Mộ Vũ thúc ngựa dừng lại trước cửa ải, không biết nên trực tiếp thúc ngựa đi qua hay chào hỏi người canh gác một câu.
“Hai vị huynh đệ.” Tô Mộ Vũ do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói.
“Dưa hấu này ngọt quá.” Đám người coi như không thấy, chỉ bàn chuyện ăn dưa.
“Ngon chứ, dưa hấu này là ta mang từ Nam An thành xa xôi tới đây đấy.” Nam tử dùng trường thương đắc ý nói.
Nam An thành, Tô Mộ Vũ nghe vậy khẽ mỉm cười, thúc ngựa định đi thẳng qua. Nhưng lúc này hai cảnh vệ lập tức buông dưa xấu trong tay xuống, đứng bật dậy: “Ai đó! Dám đi qua cửa ải của Vô Song thành chúng ta?”
Tô Mộ Vũ vội vàng kéo dây cương: “Xin lỗi, vừa rồi thấy các vị huynh đệ không để ý nên ta tự tiện rồi. Ta có Vô Song Lệnh, chuyến này tới đây là vì đặt hàng Truy Hồn nỏ trong tiệm rèn Nguyệt Hà ở Vô Song thành, giờ tới lấy hàng.’
“Không đúng không đúng.” Một cảnh vệ đứng dậy xua tay.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, nghĩ thầm chẳng lẽ cái gã ở Thiên Hạ phường nói sai. Hắn vẫn giữ bình tĩnh hỏi: “Có gì không đúng?”
“Đầu tiên đưa Vô Song Lệnh rồi mới qua cửa ải Vô Song thành. bây giờ ngươi đi quá ba lần thân ngựa, rồi mới lấy Vô Song Lệnh ra.” Lính gác phất tay: “Trình tự không đúng.”
Tô Mộ Vũ dở khóc dở cười, đành lùi lại, lấy Vô Song Lệnh ra: “Bây giờ ta có thể đi qua chưa?”
“Người đã chết còn đứng lên được sao? Cây làm thành thuyền rồi còn trồng lại được không? Gạo nấu thành cháo rồi còn làm cơm chiên được chắc? Không đúng không đúng!” Cảnh vệ bực bội nói.
Tô Mộ Vũ cố nén lửa giận trong lòng: “Vậy xin hỏi vị huynh đệ này, nếu nào mới là đúng?”
Cảnh vệ nhếch miệng cười: “Ba lần thân ngựa, mỗi lần thân ngựa một ngàn lượng, ba lần thân ngựa ba ngàn lượng!”
Ba ngàn lượng không phải con số nhỏ, tuy với Tô Mộ Vũ hiện tại cũng không khó, nếu là Tô Xương Hà ở chỗ này chắc đã lôi ba vạn lượng ra nện vào mặt cảnh vệ kia. Nhưng Tô Mộ Vũ trong lòng hơi động, lắc đầu nói: “Vị huynh đệ này nói đùa rồi, chỗ Truy Hồn nỏ mà ta đặt hàng cũng chẳng đáng giá đến ba ngàn lượng bạc. Cho dù ta rất cần nó cũng không tới mức làm chuyện không có lời như vậy. Vô Song thành nổi danh thiên hạ, chắc cũng không thiếu ba ngàn lượng này.”
“Vô Song thành không thiếu, ta thiếu. Thế này đi, trông ngươi quen mặt... à không, sao ngươi lại đeo mặt nạ!” Lúc này cảnh vệ mới phản ứng lại.
“Tại hạ từng trở mặt với người khác, bị chém mười bảy nhát đao lên mặt, trông rất kinh khủng nên đành đeo mặt nạ gặp người khác, xin thứ lỗi.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Được rồi, thế thì nể tình ngươi đáng thương, không thu nhiều tiền như vậy nữa. Ba trăm lượng, thiếu một đồng cũng không được.” Cảnh vệ bĩu môi.
“Ba trăm lượng...” Tô Mộ Vũ lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu, do dự lúc lâu, cuối cùng bị cảnh vệ kia đoạt lấy. Cảnh vệ cầm ngân phiếu, xem con số, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, xua tay nói: “Đi đi, đi đi.”
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ thở dài, xoay người định đi.
“Đợi đã!” Nam tử trẻ tuổi luôn ngồi cạnh đó buông miếng dựa xuống.
Những người sau lưng hắn cũng lập tức đứng lên. “Còn có gì chỉ giáo?” Tô Mộ Vũ quay đầu lại hỏi.
“Vừa rồi ngươi thở dài là có ý gì?” Nam tử trẻ tuổi hỏi.
Tô Mộ Vũ im lặng một lúc rồi trả lời: “Ta chỉ tiếc nuối, Vô Song thành từng là thiên hạ đệ nhất đại phái, bố trí nhiều cửa ải như vậy hóa ra là để làm tiền người khác. Ta vốn ngưỡng mộ uy danh của Vô Song thành, hôm nay chứng kiến chỉ thấy thất vọng.”
“Từng là?” Nam tử trẻ tuổi nhướn mày.
Đám người phía sau hắn lập tức mắng chửi: “Thằng nhãi kia, Vô Song thành chúng ta xưa nay luôn là thiên hạ đệ nhất đại phái, ngươi dám nói năng linh tinh như vậy, không sợ chết à?”
“Bây giờ trên giang hồ, đệ nhất đương nhiên là Tuyết Nguyệt Thành.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói: “Ta nghĩ không phải một mình ta cho rằng là vậy. Nếu các ngươi cảm thấy Vô Song thành mạnh, thế cho ta hỏi, năm xưa người thắng Diệp Đỉnh Chi nửa chưởng, cứu vớt thiên hạ, là ai? Bây giờ kiếm khách đứng trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, danh hiệu cũng là tên thành, là ai? Thương Tiên độc nhất vô nhị trong thiên hạ, là ai? Những người này đều không ở trong Vô Song thành, vì sao Vô Song thành lại là đệ nhất?”
“Tứ Hòa, trả lại ngân phiếu cho hắn.” Nam tử trẻ tuổi trầm giọng nói. Cảnh vệ do dự một hồi, không nỡ bỏ: “Nhưng...”
“Mau lên!” Nam tử trẻ tuổi cả giận nói: “Chính vì đám người các ngươi nên Vô Song thành chúng ta mới càng lúc càng bị khinh thường!”
“Tuân... tuân lệnh!” Cảnh vệ thấy nam tử trẻ tuổi kia nổi giận, lập tức nhét ngân phiếu lại tay Tô Mộ Vũ, sau đó thối lui.
“Trả lại ngân phiếu cho ngươi. Ngươi nói đúng, làm chuyện như vậy rất đáng khinh thường.” Nam tử trẻ tuổi giơ tay, trường thương đã tới tay. “Nhưng vừa rồi ngươi sỉ nhục Vô Song thành chúng ta, không thể tha thứ được. Ngươi cũng dắt kiếm bên hông, thế thì tranh tài với ta xem nào.”