Tại cửa ải của Vô Song thành, bây giờ đã có không ít người dồn ứ tại đó. Những người này đều tới Vô Song thành làm việc, đều có Vô Song Lệnh đàng hoàng, đương nhiên không phải người giang hồ bình thường. Thậm chí còn có vài người quen biết với trưởng lão cấp cao trong Vô Song thành, đi tới chỉ thẳng mặt cảnh vệ, hùng hùng hổ hổ mắng mắng chửi chửi. Đám cảnh vệ không dám đắc tội với những người này nhưng cũng không dám vị phạm mệnh lệnh của Cấm Hành cổ, đành giữ vẻ mặt không biểu tình, giả làm bức tượng, mặc cho người khác mắng chửi ra sao cũng làm lơ. Bọn họ kiên quyết giơ ngang trường đao, mắng ta thì được, ai dám đi qua thì một đao chém chết.
Tô Mộ Vũ nấp trong đám người, cúi đầu suy nghĩ, liệu mình có nên lao thẳng từ nơi này đi không, hay là xem xem mọi chuyện có đường xoay chuyển không. Hắn quay đầu lại hỏi nam tử trung niên bên cạnh: “Nơi này còn cách Vô Song thành mấy cửa ải?”
“Tiểu huynh đệ tới đây lần đầu à? Đây là cửa ải cuối cùng, đi qua nó là tới cửa Vô Song thành.” Người nọ trả lời: “Ài, ta đã tới nơi này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Vô Song thành này địa vị càng ngày càng lụi bại, nhưng càng lúc càng ra vẻ.”
Tô Mộ Vũ gật nhẹ đầu, quan sát trang phục của người này, hỏi: “Huynh đài là người làm ăn à?”
“Ài, tuy là người làm ăn nhưng chuyên làm ăn với người giang hồ, bất cẩn chút thôi là rơi đầu. Ta là thương nhân buôn binh khí, trong Vô Song thành có hàng rèn Nguyệt Hà, ta đặt hàng một ít Truy Hồn nỏ, lần này tới lấy hàng.” Người nọ mặc y phục tiền tài, bê cái bụng to, dáng vẻ đúng là thương nhân.
Tô Mộ Vũ nghe cái tên tiệm rèn này hơi quen tai, cười khổ một tiếng nói: “Có duyên rồi.’
“Tới rồi tới rồi, có người tới rồi.” Trong đám người có kẻ hô to, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bốn người cầm kiếm thúc ngựa phóng tới. Người trẻ tuổi đi đầu vẻ mặt đầy kiêu ngạo, những người khác đã chậm rãi dừng ngựa, chỉ có hắn
thúc ngựa tới lúc sắp va phải đám người mới đột nhiên kéo dây cương. Con tuấn mã hí vang một tiếng, hai chân trước vừa nâng lên lại giậm mạnh xuống, khiến cho bụi đất cuốn lên mù mịt.
Tiếng mắng chửi lập tức vang lên khắp bốn phía, nhưng nam tử kia nhanh chóng rút kiếm, ánh lạnh lóe lên, mọi người lập tức im lặng.
“Vô Song thành, Giảng Võ đường, La Các.” Người trẻ tuổi ngạo nghễ nói: “Các ngươi có ý kiến với ta thì đợi tới lúc vào Vô Song thành tố cáo với chỗ dựa của các ngươi ấy! Đứng đây nói năng linh tinh thì ta không khách khí đâu.”
“Giảng Võ đường, Vấn Tứ Kiếm.” Thương nhân kia hạ giọng nói.
“Ồ? Vấn Tứ Kiếm?” Tô Mộ Vũ hỏi: “Trong Vô Song thành họ nổi danh lắm sao?”
“Họ là bốn kiếm khách trẻ tuổi lợi hại nhất trong Giảng Võ đường của Vô Song thành, nghe nói là bốn đệ tử trẻ tuổi mà Kiếm trưởng lão của Giảng Võ đường chọn riêng ra, đại biểu cho bốn loại kiếm đạo của ông ấy là Khinh, Trọng, Cấp, Hoãn. Ông ấy định dựa vào sự trưởng thành của bốn người trẻ tuổi này để sáng tạo ra một bộ kiếp pháp vấn đỉnh kiếm đạo, cho nên bốn người này được gọi là Vấn Tứ Kiếm.” Thương nhân giải thích.
Tô Mộ Vũ gật nhẹ đầu: “Hóa ra là thế. Ta đã nghe đại danh của Kiếm trưởng lão rồi, Vấn Tứ Kiếm này nghe cũng thật thú vị.”
“Vừa rồi gã kia tả người có ý đồ gây rối trông ra sao?” La Các hỏi.
Tú Nho bất đắc dĩ thở dài đáp: “Lưng đeo dù, eo dắt trường kiếm, còn đeo mặt nạ.”
“Ở đó!” Giả Trú nhìn xung quanh một lượt, lập tức giơ ngón tay chỉ về phía Tô Mộ Vũ.
La Các nhìn theo hướng hắn chỉ, nhếch miệng cười nói.
“Tìm được lại chẳng mất công. Tất cả những người không liên quan mau tránh ra, thằng nhãi ở giữa kia, đừng cử động!”
Thương nhân kia hạ giọng nói: “Huynh đệ, là ngươi gây ra chuyện à?”
“Không sao.” Tô Mộ Vũ giơ tay đẩy nhẹ, đẩy thương nhân kia ra ngoài, những người còn lại cũng không muốn gây chuyện, dồn dập lui lại, chỉ lại một mình Tô Mộ Vũ đối mặt với bốn người bốn ngựa bốn kiếm.
La Các cúi người nói: “Thằng nhãi kia, ngươi tới Vô Song thành làm cái gì?”
“Mua ít nỏ, tới đây lấy hàng.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt đáp.
“Nhưng có người nói ngươi tới đây gây chuyện.” La Các cười nói. Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên: “Ai bảo?”
“Đại đệ tử dưới trướng thành chủ Vô Song thành chúng ta, Lô Ngọc Địch.” La Các trả lời.
“Hắn chặn đường ta, muốn thử thanh kiếm trong tay ta, ta không đồng ý. Đó là tới gây chuyện mà Vô Song thành nói đấy à?” Tô Mộ Vũ lại hỏi.
La Các nghi hoặc: “Nếu ngươi không đồng ý, thế sao thương của hắn lại bị ngươi cắt đứt?”
“Muốn làm đứt thương của hắn, ta không cần xuất kiếm.” Giọng điệu Tô Mộ Vũ vẫn rất bình tĩnh, chuyện này khiến La Các vừa cao hứng chạy tới rất không thoải mái. Hắn thúc ngực phi tới, muốn nâng khí thế áp đảo Tô Mộ Vũ, nhưng lại như nắm đấm đập vào bịch bông.
La Các thở dài một tiếng: “Còn chúng ta thì sao?”
“Lên hết đi.” Tô Mộ Vũ giơ một bàn tay, ngoắc nhẹ về phía mình.
“Thú vị đấy.” La Các cười giận dữ: “Giả Trú, Diệp Vô Tụ, các ngươi lên trước đi!”
Sau tiếng ra lệnh này, Giả Trú và Diệp Vô Tụ đồng thời rút kiếm, đánh về phía Tô Mộ Vũ.
Trường kiếm của Giả Trú mỏng như cánh ve, dưới ánh nắng mà nó gần như trong suốt. Hắn vung kiếm xuất thủ, trông như vung một chuôi kiếm trống trơn. Tô Mộ Vũ giơ ngón tay chặn lại, chỉ cảm thấy thanh kiếm như không tồn tại, nhưng ngay sau đó một vết máu xuất hiện trên ngón tay, nếu Tô Mộ Vũ là người thường, kiếm này đã chặt đứt cả bàn tay hắn.
“Khinh.” Tô Mộ Vũ nghiêng người, lại tiếp kiếm của Diệp Vô Tụ.
Kiếm của Diệp Vô Tụ lại hoàn toàn khác, là một thanh trọng kiếm cực lớn, như một cái ván cửa dài, nếu không phải mũi kiếm có đầu nhọn chắc chẳng liên quan tới kiếm. Kiếm pháp mà hắn sử dụng cũng rất đơn giản trực tiếp - đập!
“Trọng.” Tô Mộ Vũ điểm mũi chân né tránh chiêu kiếm này. Trọng kiếm của Diệp Vô Tụ đập xuống dưới đất, toàn bộ mặt đất chấn động, bốn con tuấn mã hí dài.
“Thân pháp không tệ.” Rốt cuộc La Các cũng rút kiếm: “Tiếc là ngươi chỉ biết né tránh, giống hệt người nào đó, là loại nhát cáy!” La Các cầm kiếm lao tới, trường kiếm trong tay hóa thành từng luồng kiếm hoa. Diệp Vô Tụ và Giả Trú mới đánh ra kiếm thứ hai, La Các tới sau đã xuất tới chín kiếm.
“Cấp.” Tô Mộ Vũ bộ pháp như hoa sen, né tránh ba kiếm của ba người này, lòng bàn tay vài lần lướt qua chuôi kiếm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rút kiếm.
Tú Nho vẫn ngồi trên lưng ngựa, con ngươi co chặt lại, quan sát mọi hành động cử chỉ của Tô Mộ Vũ.
Không có cơ hội, thì không nhập trận.
Đây là nguyên tắc xuất kiếm của Tú Nho, tuy vừa rồi Kiếm trưởng lão phê bình thói quen xuất kiếm của hắn, nhưng thói quen xuất kiếm của một người được tạo dựng nhiều năm, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Cuối cùng Tô Mộ Vũ cũng đặt tay lên chuôi kiếm, tay vừa nhấc lên, trường kiếm đã rời vỏ một nửa.
“Ngay lúc này!” Rốt cuộc Tú Nho cũng xuất kiếm.
“Hoãn.” Dưới tấm mặt nạ, Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười, ấn tay lại, thu hồi trường kiếm.