Thiên Hạ Vô Kiếm thành? Có phải Thiên Hạ Vô Kiếm thành, kiếm này vừa ra, thiên hạ vô kiếm?”
“Chẳng phải bị diệt môn từ lâu rồi à? Sao đột nhiên lại xuất hiện một thiếu thành chủ?”
“Cho dù thiếu thành chủ còn sống, vậy vì sao lại tới hỏi kiếm Vô Song?” “Hay là kẻ tiêu diệt Vô Kiếm thành năm xưa chính là...”
Tô Mộ Vũ cõng dù, đeo mặt nạ, bên hông dắt một thanh trường kiếm, đứng dưới Vô Song thành.
Vấn Tứ Kiếm và những người vừa đứng xem tới ngay phía sau, nhưng chỉ dám đứng cách xa Tô Mộ Vũ hơn ba mươi trượng, không dám tiến thêm. Tú Nho trầm giọng nói: “Thực lực của hắn vượt xa chúng ta, chúng ta có lên cũng chỉ là chịu chết. Tiếng hỏi kiếm của hắn lúc vừa rồi chắc đã lan khắp thành, trong thành sẽ tự phái cao thủ cấp bậc trưởng lão ra ứng chiến.”
“Thiên Hạ Vô Kiếm thành.” Kiếm trưởng lão vuốt ve âm trà trong tay: “Cái tên xa xôi mà quen thuộc.”
“Trác Nguyệt An là con trai của người đó?” Kiếm khách áo đen đứng sau lưng Kiếm trưởng lão hỏi.
Kiếm trưởng lão gật đầu: “Đúng vậy. Năm xưa ta từng thấy hắn, tuy khi đó hắn mới là đứa trẻ nhưng chỉ nhìn là biết cốt cách kiếm khách trời sinh. Không ngờ hắn còn chưa chết, nhưng cũng có thể là người khác giả mạo.”
“Có cần báo lên cho thành chủ không?” Kiếm khách áo đen hỏi.
“”Chắc thành chủ đã nghe tiếng hỏi kiếm này. Đáng tiếc là vị thành chủ trẻ tuổi này không hiểu ý nghĩa của tiếng hỏi kiếm của Vô Kiếm thành, phải báo cho vị ở Kiếm Lư sau núi mới được.” Kiếm trưởng lão nói đầy ẩn ý. “Ngươi tới Kiếm Lư một chuyến, nói là người của Vô Kiếm thành tới đòi nợ.”
“Thế còn vị ở ngoài Vô Kiếm thành thì sao? Chẳng lẽ cứ để mặc hắn đứng đó, vả vào mặt Vô Song thành chúng ta hay sao?” Kiếm khách áo đen nhíu mày nói.
“Thế thì để ta ra tay.” Kiếm trưởng lão đứng dậy, tuy râu tóc lão đã bạc trắng nhưng thân hình vẫn thẳng tắp như thanh kiếm. Lão nhấc tay, một thanh cổ kiếm đồng thau đã xuất hiện trong tay hắn.
Ngoài phủ thành chủ, Tống Yến Hồi đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Hỏi kiếm Vô Song?”
“Là hỏi con à?” Vô Song vốn đang mân mê hộp kiếm, từ sau ngày hôm đó hộp kiếm mở ra một lần rồi không còn động tĩnh gì, nhưng vừa rồi khi giọng nói của người nọ vang vọng tới, không ngờ Vô Song Kiếm Hạp lại rục rịch như muốn hành động.
Tống Yến Hồi lắc đầu nói: “Hắn tới hỏi kiếm Vô Song. Người này không bình thường, theo ta ra xem.” Tống Yến Hồi xách cổ áo Vô Song, tung người nhảy lên, chạy theo hướng ra cửa thành.
Ngoài Vô Song thành, Tô Mộ Vũ tung người tới, rút trường kiếm bên hông ra cắm thẳng xuống đất, tiếp đó ngẩng đầu lên, cất cao giọng hô: “Thiên Hạ Vô Kiếm thành, thiếu thành chủ Trác Nguyệt An, hỏi kiếm Vô Song.”
Trên cửa thành của Vô Song thành, mấy chục cung thủ hiện thân, tất cả đều lắp tên kéo cung, nhắm ngay Tô Mộ Vũ.
Cách đó không xa có người không nhịn được mắng: “Đường đường Vô Song thành mà không có kiếm khách nào ứng chiến hay sao?”
“Bắn tên!” Trên cửa thành có người gầm lên, tiếp đó là một trận mưa tên rút xuống. Tô Mộ Vũ lùi lại một bước, bung cây dù trên lưng ra, nhẹ nhàng xoay tròn, tất cả tên bắn tới đều cắm bên cạnh hắn.
“Sau này Vô Song thành đừng gọi là Vô Song thành nữa, đổi tên thành Ô Quy thành đi!”
Tô Mộ Vũ nhận ra giọng nói của người khiêu khích Vô Song thành, chính là thương nhân buôn binh khí. Hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn: “Chúng ta đánh cược đi.”
“Ồ? Công tử thích đánh cược à, cược gì?” Thương nhân binh khí nổi hứng thú.
“Đánh cược xem bao lâu nữa Vô Song thành mới có người ứng chiến.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Thương nhân binh khí nhướn mày: “Ta cược là ta mắng thêm ba câu Ô Quy thành là bọn họ sẽ có người tới. Ô Quy thành!”
La Các cả giận nói: “Lão già kia, ngươi muốn chết à?”
Thương nhân binh khí hoàn toàn không để ý tới hắn, tiếp tục hô: “Ô Quy thành!Ô Quy...” Tiếng quy cuối cùng còn chưa đọc xong, thương nhân kia lập tức lùi lại một bước, lấy một tấm khiên ra che trước ngực. Chỉ thấy một luồng kiếm khí đánh lên tấm khiên kia, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài. Thương nhân kia lật người trên không trung, hạ xuống cách đó ba trượng, tấm khiên trong tay đã vỡ vụn. Hắn cười khổ mắng: “Chữ cuối cùng còn chưa hô xong, là ta thua.”
“Kiếm sư phụ!” Vấn Tứ Kiếm lập cúi đầu tay hô.
Kiếm trưởng lão hạ xuống trước mặt Tô Mộ Vũ, khẽ mỉm cười: “Quả nhiên là ngươi.’
Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Ngươi nhận ra ta?”
“Tuy ngươi đeo mặt nạ, hơn nữa đã cách lần đầu ta gặp ngươi nhiều năm, nhưng ta vẫn biết, ngươi là đứa bé đó.” Kiếm trưởng lão giơ tay vuốt ve chòm râu. “Loại người bầu bạn với kiếm như chúng ta, nhìn người như nhìn một thanh kiếm. Năm đó ta nhìn ngươi là thấy một phôi kiếm tốt có thể trở thành bảo kiếm, bây giờ nhìn ngươi, lại thấy ngươi đã thành bảo kiếm.”
Tô Mộ Vũ nhìn thanh cổ kiếm đồng thau trong tay ông lão, trầm giọng nói: “Thanh Minh cổ kiếm, ngươi là đại trưởng lão trong Giảng Võ đường của Vô Song thành, Kiếm Sơn Nhạc.”
Kiếm trưởng lão gật đầu: “Là ta. Ngươi muốn hỏi kiếm Vô Song, chẳng hay Thanh Minh cổ kiếm của ta có đủ tư cách đưa ra đáp án cho ngươi không?’
Tô Mộ Vũ chỉ tay vào trường kiếm cắm dưới đất: “Kiếm của ta ở đó, nhưng hôm nay gặp vài vị trong Vô Song thành của ngươi mà không ai đáng cho ta rút thanh kiếm này ra.”
Kiếm trưởng lão vẫn mỉm cười hiền hòa: “Ta cũng không có tư cách hay sao?”
Tô Mộ Vũ giơ bàn tay ra vỗ nhẹ: “Có tư cách hay không, phải xem kiếm của trưởng lão.”
“Được, người trẻ tuổi thật ngông nghênh, giống hệt phụ thân ngươi!” Kiếm trưởng lão cười lạnh một tiếng, vung thanh cổ kiếm đồng thau lên, một luồng kiếm khí cực mạnh đánh về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lùi lại phía sau, ống tay áo như mãnh hổ, định ép luồng kiếm khí kia xuống.
La Các cười lạnh nói: “Tay không đỡ kiếm khí của sư phụ, lúc đầu người này còn có tư cách giao chiến với sư phụ, giờ nhìn lại, chắc chắn phải thua.’
Tú Nho khẽ lắc đầu: “Thực lực của người này vượt xa chúng ta nhưng vừa rồi khi giao chiến với chúng ta vẫn luôn cẩn thận. Nếu không chắc chắn, liệu hắn có dùng tay không đỡ kiếm khí?”
Kiếm trưởng lão biến sắc, cả giận nói: “Định dùng ống tay áo cản kiếm khí của ta, đừng có khinh người quá đáng!”
Tô Mộ Vũ không nói gì, ống tay áo bay phất phới, kiếm khí xoay chuyển trong ống tay áo của hắn, trông như có thể xé tan hắn ra bất cứ lúc nào.