“Kiếm này vừa ra, thiên hạ vô kiếm. Lúc nhỏ ta cũng cực kỳ kính ngưỡng uy danh của Vô Kiếm thành. Chỉ tiếc một môn phái lớn như vậy lại biến mất khỏi thế giới chỉ trong một đêm, đúng là đáng tiếc.” Tống Yến Hồi nhìn Tô Mộ Vũ, chậm rãi nói: “Bây giờ lại được thấy thiếu chủ của Vô Kiếm thành, là vinh hạnh của chúng ta. Các hạ có bằng lòng vào trong Vô Song thành tâm sự một phen không, sao phải rút kiếm với nhau như vậy?”
Tô Mộ Vũ vung kiếm chém ra một đóa kiếm hoa: “Năm xưa Vô Song thành được tôn là võ nghệ thiên hạ nơi này vô song, nhưng phụ thân ta lại nói là nếu luận kiếm thuật thì người mới là thiên hạ vô song, giữa hai bên chưa từng có một trận phân thắng bại. Cho nên hôm nay ta tới đây hoàn thành di nguyện của phụ thân ta.”
Tống Yến Hồi ngạc nhiên, hạ giọng cười khổ một tiếng, tuy hắn không thể nói thẳng nhưng trong thiên hạ có ai không biết, về mặt kiếm đạo, Vô Song thành đã không còn tư cách nhắc tới hai chữ vô song.
Tô Mộ Vũ coi như không nhìn ra suy nghĩ của hắn, tiếp tục nói: “Tuy hiện giờ trong thiên hạ xuất hiện từng vị Kiếm Tiên, nhưng chuyện ta muốn làm chỉ là chứng minh thay phụ thân. Cho nên, Tống thành chủ, mời rút kiếm.’
Tống Yến Hồi đặt tay lên Thu Thủy kiếm bên hông. Hắn không biết chuyện giữa Vô Song thành và Vô Kiếm thành, nhưng nghe giọng điệu Tô Mộ Vũ, có lẽ chuyện Vô Kiếm thành bị hủy diệt năm xưa có liên quan tới Vô Song thành. Hắn biết không thể thuyết phục được đối phương, chỉ có thể giao chiến.
Nếu Tống Yến Hồi thắng, người này sẽ đi, Thiên Hạ Vô Song thành tái hiện sẽ làm dấy lên một cơn sóng trong giang hồ, nhưng chỉ là một cơn sóng nhỏ mà thôi.
Nhưng nếu Tống Yến Hồi thua, như vậy mọi người vẫn không quá kinh ngạc khi thấy Thiên Hạ Vô Kiếm thành tái hiện, chỉ có cảm khái, e là Thiên Hạ Vô Song thành không có tư cách xếp trong Thiên Hạ Tứ Thành. Nếu thế, các môn phái quy tụ dưới tướng Vô Song thành có thể giải tán bất cứ lúc nào.
“Ta còn tưởng trên thân kiếm của ta gánh vác quá nhiều thứ, cho nên mỗi khi xuất kiếm đều không thể tận hứng, mãi tới khi ta đeo mặt nạ, dùng lại cái tên đã lâu không dùng mới có thể khá hơn. Nhưng hôm nay gặp ngươi, mới hiểu được lời phụ thân nói năm xưa, thế nào là kiếm tự giam người.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Tống Yến Hồi ngạc nhiên: “Kiếm tự giam người?”
“Giới hạn bản thân, kiếm tự giam người.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Ngươi là kiếm khách không tệ, nếu đã giao chiến, ta hy vọng có thể thật sự giao chiến với ngươi. Đáng tiếc, đến đây, rút kiếm đi!”
“Yến Hồi, con là thành chủ một thành, sao có thể dễ dàng rút kiếm như vậy được?” Một giọng nói như chuông đồng vang lên từ không trung.
Tống Yến Hồi lập tức quay đầu lại: “Sư phụ.”
Mọi người trong Vô Song thành cũng kinh hãi: “Lão thành chủ.”
Tô Mộ Vũ thu kiếm, lùi lại phía sau một bước, hạ giọng nói: “Lưu Vân Khởi.”
Chỉ thấy một ông lão mặc áo xám đạp lên một thanh trường kiếm, từ cửa thành hạ xuống, đôi tay khoanh sau lưng, mái tóc bạc phất phơ theo làn gió, mang khí khái Kiếm Tiên.
Nhất kiếm phá quang, tiếu khán vân khởi.
Thương Vân kiếm khách Lưu Vân Khởi, thành chủ đời trước của Vô Song thành, năm xưa trên giang hồ là cao thủ kiếm đạo tề danh với thành chủ Vô Kiếm thành Trác Vũ Lạc. Rất nhiều người nói, Bách Hiểu Đường liệt kê Kiếm Tiên bảng không thống kê những lão tiền bối đã ẩn cư vào trong, cho nên Lưu Vân Khởi mới không nhận được danh hiệu Kiếm Tiên, nếu không với kiếm pháp của hắn, sao lại thua một nhị thành chủ Tuyết Nguyệt Thành còn trẻ tuỏi?
Lưu Vân Khởi đáp xuống đất, cánh tay vỗ nhẹ, trường kiếm trở lại trong tay. Chỉ thấy thanh kiếm này hình dạng quái dị, lưỡi kiếm của người khác là thẳng, còn lưỡi của thanh kiếm này là đường cong, như một cái móc.
“Thương Long Nha.” Tô Mộ Vũ khẽ hô.
Lưu Vân Khởi gật đầu; “Không sai. Đúng là Thương Long Nha. Ta từng giao chiến với phụ thân ngươi một ngày một đêm, cuối cùng chúng ta không phân thắng bại.”
Tô Mộ Vũ khẽ ngẩng đầu, nói với giọng mà tất cả mọi người ở đây đều nghe được: “Nhưng ta nghe phụ thân nói, là người thắng. Người rất cao hứng, không phải cao hứng vì thắng được ngươi mà cảm thấy gặp được người có thể sóng vai với mình trên kiếm đạo, cho nên mới cao hứng!”
Lưu Vân Khởi biến sắc: “Hả? Hắn nói vậy sao? Nhưng vì sao hắn không nói với người trong thiên hạ?”
Tô Mộ Vũ lập tức nghẹn họng, hắn cũng không hiểu vì sao lúc đó phụ thân không công bố cho mọi người biết kết quả của trận chiến đó. Sau đó không lâu thì Vô Kiếm thành bị diệt, hắn cũng không thể tìm ra đáp án trong chuyện này. Hắn lắc đầu nói: “Thôi. Hôm nay ta thắng ngươi, cũng tức là hôm đó phụ thân ta thắng ngươi.!”
“Người trẻ tuổi, tự tin quá nhỉ.” Lưu Vân Khởi nhìn trường kiếm trong tay Tô Mộ Vũ: “Thanh kiếm này không tệ, nhìn là biết bút tích của Danh Kiếm sơn trang. Đáng tiếc, càng sắc nhọn càng dễ gãy mũi. Yến Hồi, con lùi lại trước đi.”
Tống Yến Hồi do dự nói: “Nhưng sư phụ...’
“Ta dưỡng kiếm trong Kiếm Lư nhiều năm, trận chiến hôm nay đã không thể tránh được.” Lưu Vân Khởi phất tay nói: “Nếu hắn muốn thay Trác Vũ Lạc hỏi kiếm, thế thì cứ để ta. Nhưng nếu như vậy, thắng thua trong trận chiến lần này chỉ coi như trận chiến trong quá khứ, không liên quan tới Vô Song thành hiện tại, ngươi thấy sao?”
Câu hỏi cuối cùng là dành cho Tô Mộ Vũ. Hắn gật đầu: “Được.”
Tống Yến Hồi không còn cách nào, đành trở lại cửa thành. Hắn biết tính toán của Lưu Vân Khởi, sư phụ sợ vị thành chủ là mình bị đánh bại ngay trước mặt mọi người, thế thì thể diện của Vô Song thành cũng chẳng còn, làm sao đặt chân trong giang hồ được nữa. Nhưng nếu Lưu Vân Khởi thua, vậy thì chỉ là ân oán năm xưa kết thúc mà thôi.
Kiếm pháp của thanh niên này mạnh mẽ đến vậy sao? Mạnh tới mức Lưu Vân Khởi cũng cảm thấy mình không phải đối thủ?
Tô Mộ Vũ giơ Hạc Vũ kiếm lên, lập tức lao đến trước mặt Lưu Vân Khởi, một đóa kiếm hoa lóe lên, trực tiếp ép Lưu Vân Khởi lùi liền ba bước: “Ta có thể thắng ngươi, cũng sẽ giết ngươi.”
“Thằng nhóc, xem cho kỹ đây!” Lưu Vân Khởi vung Thương Long Nha trong tay lên, chém một luồng kiếm khí về phía Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ nghiêng
người né tránh, luồng kiếm khí kia bay lên không trung, trực tiếp đánh tan đám mây.
“Kiếm khí của lão thành chủ mạnh mẽ đến vậy cơ à?” Đám người Tú Nho đứng ngoài quan sát đều cực kỳ kinh ngạc, không khỏi cảm thán.
Tô Mộ Vũ lại coi như không thấy, tiếp tục lao đến truy kích, không như lúc giao chiến với Kiếm trưởng lão, giờ phút này Tô Mộ Vũ ra chiêu nào cũng là chiêu kiếm giết người.
Kiếm trưởng lão lùi tới cổng thành quan chiến cũng nhíu mày: Vừa rồi người này thi triển Sơn Nhạc kiếm pháp của lão, khiến lão lại thấy khí thế ngất trời của bản thân khi còn trẻ, lão còn đang xúc động, nhưng vì sao lần này kiếm thế của người trẻ tuổi kia lại biến đổi, hoàn toàn không có khí thế ngất trời vừa rồi, chỉ còn từng luồng sát khí?