Ngọc Như Ý bay thẳng xuống, Tô Mộ Vũ liếc mắt nhìn sang, Tế Vũ kiếm trong tay vội vàng thu lại, va chạm với Ngọc Như Ý kia.
“Kiếm khí thật thuần túy.”
Tô Mộ Vũ thầm kinh ngạc, kiếm khí kéo theo thanh Ngọc Như Ý này tuy không mạnh nhưng lại cực kỳ thuần túy. Nó như một thanh bảo kiếm vừa chế tạo, trắng tinh không tì vết, không chút tạp chất. Ngọc Như Ý kia bị hắn chặn lại, bèn bay lên cửa thành Vô Song thành.
Vô Song vội vàng đẩy kiếm hạp đến, cho Ngọc Như Ý vào trong kiếm hạp, kiếm hạp khép lại. Vô Song thở dài nói: “Sao kiếm hạp này còn tự ý hành động nữa?’
Tống Yến Hồi ở bên cạnh thấy vậy cũng kinh hãi, vừa rồi không phải kiếm hạp tự ý hành động mà là Vô Song lơ đãng phát động Vô Song Kiếm Hạp. Nhưng hai hôm nay mình mới dạy Vô Song một số tâm pháp nội công cơ bản, sao nó đã có năng lực như vậy? Hắn vội vàng cúi đầu quan sát, xem xem thanh Ngọc Như Ý vừa rồi có thay đổi được chiến cuộc không?
Chỉ thấy thân hình Lưu Vân Khởi ngửa về phía sau, ngã xuống trong vũng máu.
Tô Mộ Vũ cắm thanh Tế Vũ kiếm xuống đất. Vừa rồi Ngọc Như Ý đã ngăn cản hắn không thể trực tiếp đoạt mạng Lưu Vân Khởi, nhưng không thay đổi được kết cục hắn phá “Thừa Kiếm Thượng Cửu Thiên” của Lưu Vân Khởi.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, mười bảy lưỡi kiếm bay tới bên cạnh hắn, hắn kéo chúng lại gần, buộc mười bảy lưỡi kiếm vào hông mình.
“Là hắn, quả nhiên là hắn!” Tống Yến Hồi từng thấy động tác tương tự, giờ phút này hắn tin nghi vấn của mình không sai. Hắn tung người nhảy xuống, cầm kiếm ngăn trước mặt Lưu Vân Khởi.
Tô Mộ Vũ không hề để ý, lại giơ tay kéo Hạc Vũ kiếm lại, giơ tay áo phủi bụi rồi cắm vào trong vỏ, tiếp đó nói: “Giờ sát khí của ta đã tiêu tan, kiếm thế
không còn, nếu ngươi rút kiếm với ta, ta thua chắc.”
Tống Yến Hồi lắc đầu nói: “Ta hiểu, ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ta chỉ hy vọng ngươi có thể lưu lại tính mạng cho sư phụ ta!”
“Lưu lại tính mạng cho sư phụ ngươi?” Tô Mộ Vũ giọng điệu bình tĩnh: “Nhưng năm xưa khi sư phụ ngươi giết chết mọi người trong Vô Kiếm thành ta, có bao giờ nghĩ tới lưu lại tính mạng cho bọn họ?”
Tống Yến Hồi khẽ thở dài: “Hành động của sư phụ năm xưa là không thể tha thứ, nhưng ta là đồ đệ, cũng không thể trơ mắt nhìn người chết trước mặt ta. Hy vọng Trác công tử hiểu cho.”
“Hắn không sống được bao lâu.” Tô Mộ Vũ quay người nói: “Vừa rồi kiếm tâm của hắn đã bị ta phá hủy, kinh mạch trên người cũng bị ta cắt đứt, đã không cách nào cầm kiếm lên. Mà người như hắn, mất tư cách làm kiếm khách thì cách cái chết cũng chẳng xa.”
Tống Yến Hồi nhìn thoáng qua Lưu Vân Khởi sau lưng, cánh tay Lưu Vân Khởi vẫn đang nắm lấy chuôi thanh Thương Long Nha nhưng không thể giơ nó lên nổi. Hắn hạ giọng nói: “Đa tạ Trác công tử.”
“Thật ra chúng ta từng gặp mặt.” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói.
Tống Yến Hồi ngạc nhiên, hắn không ngờ Tô Mộ Vũ lại tự thừa nhận thân phận như vậy, bèn gật đầu nói: “Đúng vậy, năm xưa chung tay ngăn chặn Ma giáo, ta từng được thấy kiếm pháp của công tử.”
“Ta rất tán thưởng ngươi.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: “Ngươi và sư phụ ngươi không giống nhau, trong kiếm pháp của ngươi không mang lệ khí quá nặng, chẳng qua phải gánh vách quá nhiều thứ nặng nề, không thể vung kiếm theo bản tâm, cho nên mãi vẫn không thể đạt tới cảnh giới mạnh nhất của bản thân.”
Tống Yến Hồi trầm giọng nói: “Rất nhiều người cũng nói như vậy. Nhưng các trưởng lão đã giao Vô Song thành cho ta, ta không thể không đặt toàn bộ vinh nhục của Vô Song thành trên kiếm của mình.”
“Hôm nay chỉ đến đây thôi, nhưng không thể hỏi thanh kiếm tốt nhất của Vô Song thành, đúng là tiếc nuối.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
Tống Yến Hồi suy nghĩ một chút: “Chờ vài ngày nữa, tới Kiếm Lư sau núi của Vô Song thành, ta mong được chiêm ngưỡng kiếm của công tử.”
“Được.” Tô Mộ Vũ bước đi.
Thương nhân buôn binh khí vừa rồi vẫn luôn ồn ào, giờ lại huýt sáo vài cái. Bên cạnh có vài người đi tới, thương nhân binh khí nói đầy ẩn ý: “Bảo đám người ở Thiên Hạ phường, hôm nay chỉ đến đây thôi. Thiếu niên này đã thắng ba trận, chắc không ai cược trúng.” Thương nhân binh khí cười nói: “Nhưng bàn cược mới sắp bắt đầu, mấy ngày nữa hắn và Tống Yến Hồi sẽ có một trận chiến.”
“Tuân lệnh!’ Những người đó lập tức lùi lại theo mệnh lệnh.
Tô Mộ Vũ đi về phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn tấm biển bên trên, miệng lẩm bẩm: “Thiên Hạ Vô Song.”
Năm xưa từng có Bạch Vũ Kiếm Tiên cứu đệ tử khỏi pháp trường của Thiên Khải thành, lúc rời đi đã xuất kiếm chém rơi tấm biển ngoài cửa thành.
Thế thì hôm nay, nếu hắn xuất kiếm chặt đứt bốn chữ “Thiên Hạ Vô Song” này, như vậy Vô Kiếm thành sẽ lại nổi danh trong giang hồ.
Tống Yến Hồi quan sát hành động của Tô Mộ Vũ, trong lòng kinh hãi, vội vàng đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Công tử, mong người đừng vọng động.”
Tô Mộ Vũ chỉ im lặng nhìn một hồi lâu, cuối cùng cúi đầu mỉm cười một cái, quay người rời khỏi.
“Bảy ngày sau, chúng ta còn một trận chiến!” Ba ngày sau, Tuyết Nguyệt Thành, Thương Sơn.
Lý Hàn Y cầm kiếm đứng trên đỉnh núi, Tư Không Trường Phong cầm theo bình rượu xuất hiện sau lưng cô: “Ngày nào cũng luyện kiếm trên núi, không thấy chán à?’
Lý Hàn Y quay người liếc mắt nhìn hắn: “Ngày nào ngươi cũng ngồi dưới núi tính sổ sách, không thấy chán à?”
Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ gãi đầu: “Đừng có chọc vào chỗ đau của người ta! Hôm nay ta tới là nghe được một câu chuyện thú vị, tới kể với ngươi!”
“Ồ?” Lý Hàn Y ngồi xuống ghế đá: “Ngươi cảm thấy ta nghe xong cũng thấy thú vị à? Ở chỗ ta khó mà có hai chữ thú vị, nếu không thú vị, ta sẽ cho một kiếm đuổi ngươi xuống núi.”
“Ha ha ha ha. Ba ngày trước, dưới Vô Song thành, có một kiếm khách đột nhiên tới, tự xưng là con trai thành chủ Vô Kiếm thành năm xưa, muốn hỏi kiếm Vô Song. Đại trưởng lão Giảng Võ đường của Vô Song thành, Kiếm Sơn Nhạc, thành chủ đời trước đích thân ứng chiến, đều thua.” Tư Không Trường Phong trầm giọng nói.
Lý Hàn Y suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không thú vị lắm, Vô Song thành có coi là gì? Hai người ngươi nói càng không coi là gì. Chuyện như vậy đâu coi là thú vị?”
“Cứ nghe ta nói hết đã.” Tư Không Trường Phong đặt bình rượu lên bàn: “Nghe nói cuối cùng kiếm khách kia dùng một cây dù, trong cây dù có mười bảy lưỡi kiếm bung ra, kết hợp cùng chuôi kiếm tạo thành Thập Bát Kiếm Trận.”
“Tô Mộ Vũ!” Lý Hàn Y kinh hãi nói.
Tống Yến Hồi gật đầu: “Trên giang hồ, người thi triển được môn võ công này chỉ có một mình Tô Mộ Vũ. Không thể tưởng tượng được, với tính cách của hắn mà lại tới hỏi kiếm Vô Song. Nhưng còn chuyện thú vị hơn nữa.”
“A?” Hiển nhiên Lý Hàn Y đã hứng thú: “Còn gì nữa?’
“Tô Mộ Vũ và Tống Yến Hồi ước định, sau bảy ngày, sau núi của Vô Song thành.” Tư Không Trường Phong cất cao giọng nói: “Tái chiến!”