Đây là một tòa thành nhỏ gần Thiên Hạ Vô Song thành, rất nhiều người coi nó là trạm trung chuyển trước khi tới Vô Song thành. Phía cuối của Tứ Hoài thành là một trong bốn sòng bạc lớn trong thiên hạ, Thiên Hạ phường, sau đó đi xuyên qua Thiên Hạ phường tiến thẳng tới là có thể thấy Vô Song.
Mấy hôm nay, chuyện được thảo luận nhiều nhất trong Tứ Hoài thành chính là vị thiếu thành chủ Vô Kiếm thành đeo mặt nạ bạc cõng dù tới hỏi kiếm Vô Song thành, Trác Nguyệt An. Đặc biệt là trong Thiên Hạ phường, những khách cá cược đem vàng thật bạc trắng ra ra và vào, vừa bàn tán sôi nổi về trận tỷ thí tiếp theo, vừa đặt lên bàn cược tới cả trăm lượng bạc trắng.
Kể cả trong Thiên Hạ phương, cũng nhiều năm rồi không xuất hiện trận cược khổng lồ như vậy.
Người quản lý Thiên Hạ phường hiện tại cũng là người trẻ tuổi mà Tô Mộ Vũ từng gặp mấy hôm trước, Hạo Nguyệt Quân. Hắn phe phẩy cây quạt giấy trong tay, nhìn mấy tấm thẻ gỗ phía xa, chỉ thấy một người trẻ tuổi khinh công cực tốt tung người nhảy lên chỗ cao, lật tấm thẻ gỗ ngoài cùng bên trái lại. Chữ trên thẻ gỗ biến thành “Tống Yến Hồi, thắng, một trả hai.” Hạo Nguyệt Quân khẽ mỉm cười, thu cây quạt trong tay lại: “Xem ra số người coi trọng vị thành chủ Vô Song thành này càng lúc càng ít.”
Bên cạnh hắn là nam tử ục ịch đã dẫn đường cho Tô Mộ Vũ ngày hôm đó, hắn đang không ngừng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, giọng điệu khá lo âu: “Nếu Vô Song thành mà thua, e là Thiên Hạ phường cũng ta cũng rất phiền toái.”
“Sợ cái gì? Con rết trăm chân chết vẫn giãy dụa, cho dù Vô Song thành suy tàn cũng là cả một quá trình dài dằng dắng, có lẽ Thiên Hạ phường sẽ vì vậy mà
bị người ta chậm rãi quên đi, nhưng thế thì có sao?” Hạo Nguyệt Quân cười nói: “Đến lúc đó sẽ có một Thiên Hạ phường khác xuất hiện trên giang hồ, còn ta sẽ là chủ nhân của Thiên Hạ phường mới. Người trẻ tuổi, đừng nghĩ đường đi quá hẹp.” Đột nhiên Hạo Nguyệt Quân chú ý tới một trông khá nam tử thanh tú xuất hiện trong đám người. Nam tử này thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo, nhìn những tấm thẻ gỗ, dáng vẻ hơi hoang mang.
“Có con mồi.” Hạo Nguyệt Quân khẽ mỉm cười.
“Để ta xuống xem.” Nam tử ục ịch lập tức ngầm hiểu, vội vàng đi xuống dưới. Nam tử trẻ tuổi kia diện mạo cực kỳ bất phàm, bên hông là một cái đai lưng bện bằng tơ vàng khảm ngọc, chắc là con cháu thế gia, hơn nữa cứ nhìn vẻ hoang mang của hắn khi nhìn thẻ gỗ là biết, hắn chẳng hiểu gì về chuyện đánh cược. Người như vậy trong sòng bạc có thể coi là dê béo.
Nam tử ục ịch đi xuống lầu, đẩy đám người xung quanh ra đi tới bên cạnh nam tử kia, giọng điệu nghe rất quen thuộc: “Công tử mới tới Thiên Hạ phường chúng ta lần đầu à?”
Nam tử kia sửng sốt, tiếp đó nhìn nam tử ục ịch một cái, lắc đầu nói: “Coi như lần thứ hai tới đây.”
“Ồ? Ta lại không ấn tượng với công tử, đúng là khiến người ta bất ngờ.” Nam tử ục ịch lau mồ hôi trên trán.
“Người qua người lại trong sòng bạc nhiều như vậy, ngươi đều nhớ hết?” Nam tử kia nghi hoặc hỏi.
“Hừ. Cái lũ này ánh mắt như mũi chó vậy, bất cứ ai bước vào đây mà trên người có dính mùi của tiền, bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào người đó như nhìn còn mồi. Rồi chỉ một canh giờ sau, bọn họ sẽ tra xét rõ ràng lai lịch thân phận của người này, tra ra lượng của cải tối đa mà người này chịu được, lại bố trí kế hoạch chu đáo chặt chẽ, khiến cho người này ở lại Thiên Hạ phường vài ngày, bị lột da cắt thịt, nhai tới mảnh vụn xương cũng chẳng còn.” Bên cạnh nam tử kia, một lão già lọm khọm cười lạnh nói.
“Lão già họ Đinh kia, ngươi đứng đó nói linh tinh gì đấy!” Nam tử ục ịch tức giận quát.
Ông lão họ Đinh vẫn cười lạnh, hoàn toàn không e ngại: “Năm xưa ta bị các ngươi lừa tới táng gia bại sản như vậy mà!”
“Ta không hứng thú với chuyện đánh cược trong Thiên Hạ phường.” Nam tử kia lắc đầu, tiếp đó giơ một ngón tay chỉ lên mấy tấm thể bài: “Ta chỉ thấy tò mò, chữ trên đó nghĩa là gì?”
“Ồ? Đây là chuyện lớn trên giang hồ hiện tại. Cô nhi Vô Kiếm thành Trác Nguyệt An khiêu chiến hành chủ Vô Song thành Tống Yến Hồi. Ngươi có thể đặt cược Trác Nguyệt An thắng, một trả một, ngươi đặt một trăm lượng bạc, hắn thắng ngươi được lấy hai trăm lượng. Cũng có thể đặt Tống Yến Hồi thắng, nếu hắn thắng một trăm lượng bạc được lấy về ba trăm lượng. Cũng có thể đặt bọn họ không phân thắng bại, nếu ngươi đoán đúng cũng là hai trăm lượng.” Nam tử ục ịch giải thích.
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, nghi hoặc nói: “Vì sao đặt Tống Yến Hồi thắng lại được nhiều tiền hơn?”
Nam tử ục ịch ngạc nhiên, nghĩ thầm người này đúng là quá vô tri, tiếp tục giải thích: “Vì những người tới đặt cược ít coi trọng hắn. Dù sao thành chủ đời trước của Vô Song thành còn bại trận trước mặt Trác Nguyệt An, danh tiếng của Tống Yến Hồi cũng chẳng cao hơn Lưu Vân Khởi bao nhiêu.”
“Hóa ra là thế.” Nam tử trẻ tuổi gật đầu.
“Nhưng quan trọng hơn nữa là mọi người thích nghe kể chuyện. Một môn phái sắp bị người trong thiên hạ lãng quên, một kiếm khách vô danh chưa ai nghe tới lại lần lượt thắng cả đại đệ tử Vô Song thành, Vấn Tứ Kiếm của Giảng Võ đường, đại trưởng lão Kiếm Sơn Nhạc, lão thành chủ Lưu Vân Khởi. Đây là câu chuyện khiến người ta phấn khích tới nhường nào; nếu cuối cùng giẫm cả thành chủ Vô Song thành Tống Yến Hồi dưới chân, chẳng phải là một kết cục hoàn mỹ ư?” Nam tử ục ịch cười nói. “Đánh cược vốn không có gì là tuyệt đối, kết quả được đưa ra đều là điều mọi người mong muốn trong lòng.”
“Hóa ra là thế, đặt ít nhất bao nhiêu?” Nam tử trẻ tuổi hỏi.
“Ít nhất ba lượng bạc trắng, nhiều lần có thể đặt một thành!” Nam tử ục ịch cất cao giọng nói.
“Được, thế thì ta đặt...” Nam tử trẻ tuổi lấy từ trong lòng ra một thỏi bạc, đặt lên tay nam tử ục ịch: “... ba lượng bạc!”
“Hả?” Nam tử ục ịch há hốc miệng, mắt viết đầy chữ không thể tin nổi, không ngờ mình rào trước đón sau nhiều như vậy mà nam tử kia chỉ chịu đặt có ba lượng bạc trắng. Có điều hắn vẫn kiên nhẫn hỏi: “Công tử đặt ai thắng?”
“Đương nhiên là đặt chính ta.” Người trẻ tuổi đi qua bên cạnh nam tử ục ịch, nói với giọng rất nhỏ chỉ cho hắn nghe thấy.
Hạo Nguyệt Quân đứng trên tầng hai quan sát bọn họ, đọc được lời nói của nam tử trẻ tuổi qua dáng môi, cũng kinh hãi tới biến sắc. Chẳng trách vừa rồi người này nói đây là lần thứ hai tới đây, hóa ra hắn chính là người đeo mặt nạ đã tới Thiên Hạ phường lấy Vô Song Lệnh mấy hôm trước. Hắn cau mày, tập trung hết tâm thần nhìn nam tử kia, muốn nhớ kỹ dung nhan của hắn.
Lúc trước người này luôn đeo mặt nạ, nếu nhớ được dung mạo hắn, công bố bức tranh của hắn, sẽ là một khoản mua bán không tệ.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc là, hắn càng quan sát kỹ lưỡng thì gương mặt của người bên dưới lại càng mơ hồ, nhìn thêm vài lần thậm chí đầu óc trở nên trống rỗng.
Người bên dưới vỗ vai nam tử ục ịch, quay người rời khỏi, lúc sắp ra cửa lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn lên trên một cái.