Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 172: Màn 11 - Đại Thử 7



“Chạy?” Gã ria mép trên mái hiên khẽ nhếch miệng, tiếp đó điểm mũi chân hạ xuống trước mặt Tô Mộ Vũ, nhẹ nhàng xoay tròn con dao găm trong tay.

“Xương Hà, đừng động thủ.” Tô Mộ Vũ nói nhỏ.

“Cũng được.” Người tới chính là đại gia trưởng của Ám Hà, Tô Xương Hà, hắn nhún vai cất con dao găm vào trong tay áo: “Nhàm chán.”

“Ngươi là Trác Nguyệt An?” Hứa An ở sau lưng kinh ngạc nói.

Cát Tu nằm dưới đất vẻ mặt hoang mang: “Tiên sinh không phải họ Tô à?” “Không có thời gian giải thích với họ.” Tô Xương Hà lắc đầu nói: “Ta vốn

tưởng mình chỉ tới xem chuyện, không ngờ lại là chuyện náo nhiệt đến vậy. Lần này ta không mang theo ai cả, chỉ có ta với ngươi thôi.”

“Kẻ địch rất cường đại?” Tô Mộ Vũ hỏi

“Dọc đường ta chạy tới nơi này đã bị phục kích ít nhất ba lần, mỗi người đều có thực lực không kém gì sát thủ cấp chữ Thiên trong Ám Hà. Nhưng hai gã người mang kiếm của Vô Song thành vừa rồi lại chẳng chịu nổi một đòn.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý: “Đáng lẽ ngươi nên đánh với hắn ngay hôm ấy.”

“Hôm đó ta đánh bại Kiếm Sơn Cao, Lưu Vân Khởi, kiếm ý trên người đã lên tới đỉnh phong. Hắn cõng cả vinh nhục của thành giao chiến với ta, chắc chắn phải thua. Ta không muốn tranh thủ lúc người ta nguy nan.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Nhưng có người muốn mượn trận chiến của ngươi giở chút thủ đoạn. Hiện giờ trong Tứ Hoài thành cao thủ ở khắp nơi, ai cũng nói mình là người của Vô Song thành, không cách nào phân biệt thật giả. Chắc có ai đó muốn mượn biến cố này để Vô Song thành thay máu một lượt.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.

“Tìm chỗ né tránh trước đã.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói: “Cát Tu, còn đi được không? Đi được thì đưa chúng ta về Trường Sinh môn của ngươi.”

Cát Tu dở khóc dở cười, lúc đầu còn tưởng Lôi Báo vu oan cho mình, kết quả bây giờ mình thật sự là đồng bọn của Trác Nguyệt An. Hắn vội vàng vỗ chân: “Không di chuyển được.”

Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng đi tới, cúi đầu nói: “Đứng dậy, không thì ta giết ngươi.”

Cát Tu nhìn người trước mặt, lại nhớ Tô Mộ Vũ gọi hắn là “Xương Hà” trong đầu lập tức xuất hiện một cái tên, kinh hãi tới mức nhảy dựng khỏi mặt đất. Hắn gật đầu lia lịa: “Cho dù chân ta có bị chặt bỏ, ta cũng sẽ bò tới dẫn đường cho tiên sinh.”

Tô Xương Hà liếc mắt nhìn Tô Mộ Vũ một cái: “Mấy ngày không gặp, sao ngươi lại kết bạn với người như vậy.’

“Ngươi không thấy dáng vẻ dũng mãnh đối địch của hắn lúc vừa rồi thôi.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Dẫn đường.” Tô Xương Hà không hề lưu tình đá Cát Tu một cái. “Hừ!” Đám người trong Trường Sinh môn trừng mắt với Tô Xương Hà. Cát Tu vội vàng ngăn cản bọn họ: “Không sao không sao!”

Sau khi trở thành Bát Phương Lôi Động hắn chưa bao giờ mất mặt trước đám đông như vậy, nhưng dù sao Cát Tu cũng biết thân phận của đối phương, đặc biệt là vị vừa tới, không khéo lúc đoạt mạng hắn còn không nhíu mày tới một cái. Hơn nữa hắn lập nghiệp từ thu gom phế liệu, vốn không coi chuyện mất mặt là gì. Tô Mộ Vũ vỗ vai Hứa An: “Vừa rồi ngươi hỏi ta có phải Trác Nguyệt An không? Giờ ta trả lời ngươi, không sai. Ta chính là Trác Nguyệt An hỏi kiếm Vô Song thành ngày đó.”

Thần sắc Hứa An càng ngày càng kích động, cánh tay khẽ run rẩy: “Vừa rồi ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ!”

“Cái thằng nhãi đen thùi thũi nhà ngươi đúng là thực dụng! Vừa rồi tiên sinh muốn dạy ngươi thì ngươi thờ ơ, giờ biết người ta là bậc đại nhân cường đại hơn cả thành chủ Vô Song thành thì bắt đầu nhớ lại? Hừ, không với cao được đâu!” Cát Tu ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ.

“Ta cũng vừa nói rồi, không phải nhận ngươi làm đồ đệ.” Tô Mộ Vũ đi theo đám người Cát Tu, tiếp đó ngẩng đầu lên: “Chỉ muốn truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp.”

“Kiếm pháp gì vậy?” Hứa An kích động hỏi.

“Thằng nhãi, ngươi chui đâu ra vậy?” Tô Xương Hà lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ta không phải người trong Tứ Hoài thành, ta là người mộ danh tới xem trận chiến Vô Song.” Hứa An trả lời: “Ta tới từ Mặc thành cách đây năm trăm dặm, ta không mua được ngựa, không thể ngồi xe khách, chỉ có thể đi tới đây, dọc đường qua rừng núi ăn quả dại, tới thành trì thì tham gia đánh võ đài. Cuối cùng cũng chèo chống được tới hôm nay, chỉ muốn xem trận chiến đó. Nhưng không ngờ người hỏi kiếm Vô Song lại ngay trước mặt ta!”

“Ha ha ha ha.” Tô Xương Hà cười ha hả, trong tiếng cười mang theo niềm vui rõ rành rành. “Không ngờ lại có ngày ngươi xuất hiện giữa ánh sáng rực rỡ, trở thành đối tượng mà mọi người tôn thờ theo đuổi.”

“Thế thì thật đáng tiếc. Nếu hôm đó ngươi thấy kiếm của ta thế thì càng hoàn mỹ.” Tô Mộ Vũ dừng chân: “Tối nay ngươi thấy kiếm của ta.”

“Chỉ có kiếm giết người.” Tô Xương Hà nhún vai.

Ba người áo đen xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ hiện thân lặng lẽ không một tiếng động, chẳng khác nào quỷ mị.

“Hà Tây Tam Quỷ.” Tô Xương Hà chậm rãi nói: “Sao quái vật trên Sát Thủ bảng lại xuất hiện ở Vô Song thành? Chẳng lẽ cũng ngưỡng mộ khí phách hỏi kiếm Vô Song nên tới xem kiếm?”

“Ngươi là người phương nào, vì sao lại nhận ra thân phận của chúng ta?” Đối phương đáp lời bằng giọng nói khó phân nam nữ.

“Sát Thủ bảng không phải Bách Hiểu Đường công bố, chẳng qua chỉ là cái bảng dân dã của giang hồ mà thôi. Năm xưa đúng là Cơ Nhược Phong muốn làm một Sát Thủ bảng thật sự, chỉ tiếc là có một nơi hắn chưa từng đi qua, cho nên không biết nơi đó có bao nhiêu cao thủ, cảnh giới cao thủ trong đó ra sao? Thậm chí nếu tính cả bọn họ, như vậy Quan Tuyệt Bảng cũng phải xếp hạng lại.” Tô Xương Hà chậm rãi nói.

“Ngươi đang nói tới Ám Hà?” Giọng nói kia trả lời.

“Ta chính là Ám Hà.” Tô Xương Hà tung người nhảy tới, vung nhẹ con dao găm trong tay, đón đầu Hà Tây Tam Quỷ. Dao găm dễ dàng lướt qua yết hầu ba người, nhưng cuối cùng chỉ chém vào hư không, ba người kia lẳng lặng lay động rồi tiêu tán không thấy bóng dáng.

Cát Tu vội vàng la lên: “Đừng vội động thủ, có lẽ không phải kẻ địch đâu.’ “Câu này có lý.” Giọng nói khó phân nam nữ lại vang lên trên đỉnh đầu.”

Tô Xương Hà khẽ nghiêng người: “Là Quỷ Ảnh công, thứ đồ chơi bất nhập lưu.”

“Nhưng bây giờ là kẻ địch.” Ba bóng đen đồng thời xuất hiện sau lưng Cát Tu: “Bát Phương Lôi Động, Phá Lạn Vương Cát Tu, chết đi.”

“Keng” một tiếng, Tô Mộ Vũ rút trường kiếm bên người ra, trường kiếm vung nhẹ, kiếm quang lóe lên, ba bóng đen lại biến mất.

“Phá Lạn Vương Cát Tu, không ngờ ngươi lại tìm được trợ thủ, đúng là coi thường ngươi rồi.” Giọng nói kia cười lạnh nói: “Nhưng người của Ám Hà, người như ngươi làm sao mời được, phô trương thanh thế, chỉ có đường chết!”

“Trước khi dạy ngươi kiếm pháp, ta dạy ngươi một chuyện.” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói với Hứa An.

Hứa An ngạc nhiên: “Chuyện gì?’

“Trong quyết đấu thật sự, không có giới hạn. Phương pháp thắng lợi duy nhất là đánh bại đối phương hoàn toàn.” Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lao tới.

Tô Xương Hà vuốt ve ria mép. “Ngươi nói nhiều lên đấy.’