Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 175: Màn 11 -Đại Thử 10



Thân thế của Tống Táng Sư Tô Xương Hà vẫn luôn là bí mật trong Ám Hà, không ai biết được.

Ngay kể cả Tô Mộ Vũ thần bí như vậy, mọi người cũng biết đại gia trưởng nhặt được hắn trong một thùng nước ở bờ sông. Còn Tô Xương Hà thì trên người không có nhiều câu chuyện như vậy, cho nên có rất nhiều lời đồn đại, thậm chí có người nói Tô Xương Hà dẫn theo đệ đệ Tô Xương Ly tìm được Ám Hà.

Một nơi mà rất nhiều cao thủ trên giang hồ khổ sở tìm kiếm nhiều năm vẫn không tìm được, bị một đứa trẻ lưu lạc hoàn toàn không biết võ công tìm ra, nghe thế nào cũng thấy vớ vẩn, cho nên không có ai tin đây là sự thật.

Chỉ có Tô Mộ Vũ biết chuyện này là thật. Nhưng Tô Mộ Vũ cũng không biết trước khi tìm được Ám Hà, Tô Xương Hà sinh sống ở đâu.

“Ngươi là người của Ngũ Độc môn?” Bạch Hạc Hoài cũng cả kinh.

Tô Xương Hà khẽ mỉm cười: “Ta làm gì có tư cách với tới Ngũ Độc môn, chẳng qua ở chung một khu vực mà thôi, bọn họ là tồn tại cao quý, còn sinh mệnh của chúng ta lại như cỏ rác.”

“Nam Hoang.” Bạch Hạc Hoài trầm giọng nói: “Ngươi là người Nam Hoang.”

“Người đi sứ cổ quốc là một thái giám.” Tô Xương Hà không tiếp tục đề tài Nam Hoang: “Thái giám nào mới có tư cách đại diện cho Bắc Ly đi sứ một quốc gia khác?”

“Ít nhất là một trong Ngũ Tổng Quản.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Thái giám này rất khó lường, cuối cùng còn trợ giúp hoàng tử Bắc Ly năm đó là Thái An Đế chinh phạt Bắc Khuyết, tiêu diệt Tây Sở, xây dựng được bá nghiệp. Sau này Thái An Đế bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn cũng trở thành tổng quản của Bắc Ly.” Tô Xương Hà chậm rãi ngẩng đầu lên: “Đồng thời hắn còn

kiêm nhiệm chức thủ tọa của Đại Ngộ tự, quyền khuynh triều đình, gần như ngồi ngang hàng với đại tướng quân.’

“Người đứng đầu Ngũ Tổng Quản, Trọc Thanh công công.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Ý ngươi là chuyện ở nơi này có liên quan tới hắn?”

“Ta chỉ biết bây giờ vị công công này đang trấn thủ hoàng lăng, mà với tính cách của hắn, hắn sẽ không đồng ý trấn thủ hoàng lăng.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.

“Sao... sao lại liên quan tới cả Thiên Khải thành nữa?” Cát Tu nhíu mày nói.

“Hy vọng là ta nghĩ nhiều.” Tô Xương Hà lại vuốt ve con dao găm trong tay áo: “Ta không muốn đối đầu với tên ma đầu kia đâu.’

“Phù.” Bạch Hạc Hoài thở phào một tiếng: “Tạm thời không nhắc tới chuyện đó. Độc của Hoa Tẫn Tán chỉ có thể làm người ta tạm thời mất đi công lực chứ rất khó dồn người ta vào chỗ chết, chứng tỏ đối phương vẫn còn hậu chiêu.”

“Mấy hôm nay, trong Tứ Hoài thành có không ít cao thủ tới đây.” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói: “Thậm chí còn có...”

“Hả?” Tô Xương Hà nhướn mày.

“Kiếm Tiên.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn lên không trung. Quán trọ Cảnh Lai.

Lý Hàn Y ngồi dậy khỏi giường, cô ngửi thấy một mùi hoa. Khác với mùi hoa trà ở Tuyết Nguyệt thành, mùi hoa này rất nồng nặc, còn mang chút vị ngọt, nhưng sau khi ngửi mấy cái là cảm thấy sức lực bản thân bị xói mòn một chút. Cô lập tức rút thanh Thiết Mã Băng Hà bên hông ra, vung nhẹ lên, một luồng kiếm khí cực kỳ lạnh lẽo lan tràn, căn phòng lập tức phủ một lớp băng sương.

Chiêu kiếm này thậm chí ngưng đọng tất cả phấn hoa không thể thấy được trong không trung.

Phấn hoa nhỏ bé ngưng tụ thành từng đóa hoa băng, bay lượn bên cạnh Lý Hàn Y.

Lý Hàn Y nhẹ nhàng vung tay, hoa băng lơ lửng trên không trung lập tức rơi xuống đất, tan thành từng mảnh.

“Ai?” Cô lạnh lùng nói.

Đồng thời, một thư sinh vừa ngồi xe ngựa đi vào Tứ Hoài thành, sau lưng hắn cửa thành chậm rãi đóng lại. Người đánh xe hoang mang quay đầu lại: “Sao tự nhiên lại đóng cửa thành?’

“Chuyện này kỳ lạ lắm à?” Đương nhiên thư sinh chính là Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên, đóng cửa thành vốn là chuyện hết sức bình thường, nhưng người đánh xe lại có vẻ kinh hãi.

Người đánh xe gật đầu: “Tứ Hoài thành vốn không có lệnh cấm đi lại ban đêm, nơi này là tòa thành không đêm nổi tiếng trong khu vực. Từ khi ta hiểu chuyện tới giờ, cửa thành chưa bây giờ đóng.”

“Ồ. Thế thì thú vị rồi.” Tạ Tuyên nói đầy ẩn ý.

“Dừng!” Nhưng ngay lúc này, người đánh xe đột nhiên kéo cương, dừng xe ngựa lại.

Tạ Tuyên buông quyển sách trong tay xuống, nhìn những người bình thường đi lại trên đường, mới đi vài bước là ngất xỉu dưới đất, không khỏi nhíu mày. Xa phu kia buông dây cương, định đi tới thăm dò.

“Đừng đi.” Tạ Tuyên giơ tay ngăn hắn lại.

“Tiên sinh...” Người đánh xen chân cẳng mềm nhũn, nghiêng người như sắp ngã.

Tạ Tuyên vội vàng giữ chặt hắn lại, điểm lên mấy đại huyệt trên người hắn, tiếp đó đẩy nhẹ bàn tay, ngăn cản tất cả hương hoa xung quanh xe ngựa. Tiếp đó hắn lấy từ trong lồng ngực ra một cây nến nhỏ, ngón tay vê nhẹ lên nến, ánh nến sáng lên. Hắn cắm cây nến bên cạnh, khẽ nhíu mày: “Hoa Tẫn Tán?”

Người đánh xe chậm rãi tỉnh lại, thấy xung quanh đầy những người gục ngã, còn Tạ Tuyên ngồi bên cạnh soi nến xem sách, hắn cười khổ nói: “Tiên sinh, giờ mà còn tâm tư đọc sách à?’

“Ta muốn tìm ra pháp môn phá giải trận Hoa Tẫn Tán này.” Tạ Tuyên trả lời rất đương nhiên.

Tuy người đánh xe không hiểu thế nào là trận Hoa Tẫn Tán, nhưng cũng hiểu ý Tạ Tuyên: “Giờ mới đọc sách có phải hơi muộn không?”

Tạ Tuyên lắc đầu: “Không muộn không muộn, đợi tới lúc ngọn nến dài một tấc này cháy hết mới thật là muộn.”

Phía nam thành, quán rượu Lạc Dương.

Quán rượu vốn ồn ào ầm ĩ giờ lại cực kỳ tĩnh lặng. Khách khứa bình thường uống rượu thâu đêm giờ nằm nhoài trên bàn, không có chút tiếng động nào.

Thậm chí không có cả tiếng ngáy.

Chỉ có một nam nhân thân hình cường tráng vẫn ngồi trong góc uống rượu, từng chén nối tiếp nhau, không hề ngừng lại.

Mãi tới khi uống hết bình rượu, nam nhân kia mới đứng dậy, nhấc thanh kiếm còn lớn hơn cả kim hoàn khảm đao lên, tiếp đó cắm mạnh xuống đất.

“Rầm” một tiếng, một luồng kiếm khí cực kỳ bá đạo lan tràn, tất cả vò rượu trong tiệm lập tức nổ tung, hương rượu lan khắp bốn phương, áp đảo mùi hoa kia.

Nam tử vác thanh kiếm lên vai, cười lạnh nói: “Quỷ đạo.”

Còn ở nơi cao nhất trong Tứ Hoài thành, trên Hối Thiên tháp trong Minh Quang tự.

Hai người đang cúi mình quan sát tòa thành bên dưới.

Trong đó một người mặc áo đen, vóc dáng thướt tha, dùng khăn tím che mặt, giọng nói đậm chất yêu kiều: “Như ngài chứng kiến, toàn bộ tòa thành đều say ngủ trong mùi hoa.”

Nam tử bên cạnh giọng nói như quả chuông, giọng điệu bình tĩnh: “Dù sao cũng có kẻ không cam lòng ngủ say. Còn những kẻ không cam lòng ngủ say mới là đối tượng cho chúng ta săn bắt lần này.”

“Ta không hiểu mấy chuyện đó, hương hoa của ta chỉ có thể làm say lòng người chứ không thể giết người. Còn lại, xin giao cho tướng quân.” Cô gái cười nói.

“Đừng gọi ta là tướng quân.” Nam nhân kia trầm giọng nói: “Trong Tứ Hoài thành này, ta cũng chỉ là một khách giang hồ mà thôi.”

“Được, khách giang hồ.” Cô gái mỉm cười: “Thế thì còn lại xin giao cho vị khách giang hồ này.”

Nam nhân kia xoay người xuống tháp: “Không cần ngươi dạy ta. Lần này việc mà Ngũ Độc môn các ngươi cần làm đâu phải chỉ là bố trí một trận pháp hoa độc như vậy.”