Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 180: Màn 11 - Đại Thử 15



“Sở Hà, hôm nay mới chỉ chơi cờ, còn chưa luyện kiếm đâu đấy.” Tiêu Nhược Phong đột nhiên nói.

Tiêu Sở Hà gãi đầu: “Được rồi.”

Cậu bất đắc dĩ đứng dậy, cầm thanh kiếm bên bàn, đi vào trong sân. Cậu cũng biết Tiêu Nhược Phong cố tình bảo mình rời khỏi, nhưng cậu không để ý, chuyện mà bọn họ đang bàn, cậu cũng không tò mò lắm.

Đợi Tiêu Sở Hà đi khỏi, Cơ Nhược Phong mới ngồi xuống trước mặt Tiêu Nhược Phong: “Ài, ta một lòng vì nước vì dân, đồ đệ ta lại là ông cụ non.”

Tiêu Nhược Phong mỉm cười, rót một chén trà cho Cơ Nhược Phong: “Những Kiếm Tiên đó là ngươi đưa tới à?”

“Đâu có, ta chỉ mời bọn họ tới xem tỷ thí, ai mà tưởng tượng được vừa đúng dịp Tứ Hoài thành xảy ra biến cố.” Cơ Nhược Phong nhún vai nói: “Ta có biết gì đâu.”

“Rõ ràng là ngươi đã tính trước, bên đại hoàng tử sẽ nhân cơ hội lần này khống chế hoàn toàn Vô Song thành. Cho nên ngươi mới cố ý dụ dỗ Kiếm Tiên tới, quấy nhiễu một phen.” Tiêu Nhược Phong thổi hơi nóng trên chén trà; “Lần này ngươi phái ai tới?”

“Vương gia nói đùa rồi, vị quan trọng nhất lần này chính là ta phái tới.” Cơ Nhược Phong như cười như không nói.

Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày: “Trác Nguyệt An?”

“Tô Mộ Vũ.” Cơ Nhược Phong sửa lời Tiêu Nhược Phong.

Tiêu Nhược Phong cười nói: “Giọng điệu của ngươi càng lúc càng ngông nghênh rồi, bây giờ Ám Hà cũng do Bách Hiểu Đường điều khiển?”

“Vạn sự trên thế gian đều có mối liên hệ của mình.” Cơ Nhược Phong ngạo nghễ nói: “Còn ta là một cơn gió, không đâu không có mặt.”

Tứ Hoài thành, Trường Sinh môn.

Tô Xương Hà nhẹ nhàng vẫy tay, ném con dao găm đã nứt lưỡi xuống đất: “Lần đầu tiên đánh nhau với người dùng rìu.”

Điển Diệp cầm rìu vàng trong tay, thở hổn hển từng hơi một: “Ám Hà đại gia trưởng, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Ám Hà chúng ta am hiểu nhất là đâm đao sau lưng người ta.” Tô Xương Hà liếm mối: “Quyết đấu quang minh chính đại như vậy không phải sở trường của chúng ta.”

Bạch Hạc Hoài vuốt ve châm bạc trong tay áo, không biết Tô Xương Hà đang làm cái quỷ gì. Rõ ràng trong đợt giao chiến vừa rồi hắn không dùng toàn lực.

Tô Triết chậm rãi hút thuốc, nghe tiếng ngựa hí ngoài sân, vòng vàng trên phật trượng vang lên leng keng.

Tô Mộ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng đông nam: “Có kiếm tới đây.”

“Ồ? Kiếm gì?” Tô Xương Hà hỏi.

“Một thanh kiếm phủ kín bụi, muốn gột bụi lao ra.” Tô Mộ Vũ khẽ cúi người, đặt tay lên chuôi kiếm.

Ở phía xa, Kiếm Vô Địch lao về phía Trường Sinh môn với tốc độ càng nhanh chóng, Hạo Nguyệt Quân dần dần không theo kịp, nôn nóng hô to: “Kiếm tiên sinh, đừng vội.”

Nhưng Kiếm Vô Địch đâu thèm để ý tới hắn nữa, con ngươi của hắn đã đỏ bừng, mấy thanh kiếm bên hông như không chờ nổi muốn rời vỏ lao ra.

“Kiếm tiên sinh!” Hạo Nguyệt Quân lại hô to, tiếp đó hắn cảm thấy dưới chân có một luồng lực lượng trói chặt lấy. Hắn quát khẽ: “Ai?”

“Xuống!” Chỉ nghe một tiếng quát chói tai vang lên, Hạo Nguyệt Quân đã bị kéo xuống quán trọ bên dưới, rơi vào trong phòng.

Hạo Nguyệt Quân không nhịn được rùng mình một cái, rõ ràng đang là tiết Đại Thử, bên ngoài chỉ đi vài bước là mồ hôi đầy đầu, nhưng trong phòng này lại giá rét như tròi đông tháng chạp, lạnh lẽo tới run người.

“Ai?” Hạo Nguyệt Quân vội vàng rút binh khí ra, ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một kiếm khách đội nón che đang ngồi trước mặt hắn, bên cạnh đặt một thanh

trường kiếm. không khí lạnh lẽo trong phòng đều tỏa ra từ thanh trường kiếm đó.

Hạo Nguyệt Quân lập tức hiểu ra, người này dùng kiếm khí cực lạnh ngưng đọng không khí trong phòng, dùng phương pháp này ngăn cản hoa độc lan truyền. Kiếm khí lạnh lẽo vô song như vậy, dõi mắt khắp thiên hạ có mấy người làm được?

Một trong Ngũ Tổng Quản là tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên công công được tôn là “Phong Tuyết Kiếm” chắc sẽ làm được. Nhưng người này thân phận cao quý, ở Thiên Khải xa xôi, chắc sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Mà người còn lại... Hạo Nguyệt Quân ngạc nhiên, nhớ lại lời nói của Kiếm Vô Địch lúc vừa rồi, trong lòng cười khổ. Sao mình lại xui xẻo như vậy? Tuy Cô Kiếm Tiên được tôn là đệ nhất trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, nhưng hắn thà gặp mặt Cô Kiếm Tiên chứ không muốn gặp người trước mặt...

“Vì sao ngươi không trúng độc?” Giọng nói của kiếm khách rất kỳ quái, như dùng công pháp nào đó cố ý che giấu giọng nói của mình.

Hạo Nguyệt Quân do dự nói: “Ta... ta cũng không biết.”

“Vì ngươi và người hạ độc là đồng bọn.” Kiếm khách tiếp tục nói: “Lấy thuốc giải ra đây.’

“Cái này...” Hạo Nguyệt Quân vội vàng lùi lại: “Ta không có!”

“Thế thì chết đi!” Kiếm khách tiện tay vung lên, một luồng kiếm khí bay ra, chậm rãi ngưng tụ thành một lưỡi kiếm, đặt trước ngực Hạo Nguyệt Quân.

Hạo Nguyệt Quân sợ tới mức đặt mông ngồi bệt xuống đất. Hắn không phải người nhát gan, nhưng hắn biết người trước mặt đã nói giết thì sẽ là giết thật, hoàn toàn không do dự.

Trong Trường Sinh môn, Tô Mộ Vũ quay đầu, khẽ nhíu mày: “Cô ấy cũng tới?”

Tô Triết nhả ra một ngụm khói: “Thế thì đúng là thú vị. Nhưng đừng nghĩ tới bên đấy, thanh kiếm ngươi chờ, đã tới.”

“Không đợi được Tống Yến Hồi thì đánh trận này trước đi!” Tô Xương Hà cao giọng nói, tiếp đó hắn vứt bỏ dao găm trong tay, vỗ mạnh lên cây rìu vàng của Điển Diệp.

Cánh tay Điển Diệp run rẩy kịch liệt, rìu vàng suýt nữa tuột tay. Hắn vội vàng lùi lại phía sau, đập mạnh rìu vàng xuống đất, chém thành một khe nứt dưới đất, ngăn cản Tô Xương Hà tiếp tục lao tới.

Tô Xương Hà lại chẳng có ý định truy kích, thu chưởng cười nói: ”Điển tướng quân, chơi đùa vô vị đến đây thôi, ngươi đừng giấu giếm nữa.”

Điển Diệp sắc mặt âm trầm, rìu vàng trong tay từ từ biến thành màu ám kim, chân khí trên người bộc phát mãnh liệt, tay cầm rìu có tiếng sấm mơ hồ.

“Được. Đây là lần đầu tiên ta quyết đấu với cao thủ binh gia đấy.” Tô Xương Hà khẽ nhướn mày: “Nôi lực của ngươi, chắc sẽ rất thích hợp để nuôi Diêm Ma Chưởng của ta.”

“Không có thời gian bỏ phí ở đây.” Lạc Yên Điệp nhìn ra bên ngoài: “Cho Phi Hổ nhị thập lục ky giết vào đi.”

Nhưng một bóng đen đã lướt qua bên cạnh cô nàng, đi ra ngoài Trường Sinh môn.

Chính là Tô Triết.

Hắn cất tẩu thuốc đi, tiếp đó giậm mạnh phật trượng xuống đất: “Tới đây, để ta xem hai mươi sáu ky binh có thể đánh tan quân đội ba ngàn người, liệu có bản lĩnh tới đâu!”

Còn lúc này, Kiếm Vô Địch đã chạy tới.

Hắn không hề ngừng lại, không hề hỏi han gì, trực tiếp nhìn sang Tô Mộ Vũ trong nhà.

Đó là mục tiêu mà hắn tìm kiếm. Đó là ăn ý giữa kiếm khách!

Thanh trường kiếm bên hông Kiếm Vô Địch rời vỏ, Kiếm Vô Địch cầm chuôi kiếm, từ trên trời giáng xuống.

Xuất kiếm chém thẳng về phía Tô Mộ Vũ. “Tới hay lắm!” Tô Mộ Vũ rút kiếm tiếp đón.