Tô Mộ Vũ nhảy thẳng lên, trường kiếm trong tay xé rách không trung, nhắm thẳng vào yết hầu của Kiếm Vô Địch.
Nhưng trường kiếm của Kiếm Vô Địch lập tức rời tay, tiếp đó hắn ngoắc ngón tay một cái, một luồng chân khí hùng hồn tuyệt đối trực tiếp hút trường kiếm trở lại.
Có lẽ chỉ trong thời gian một hơi thở.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, kiếm của Tô Mộ Vũ đã giết tới yết hầu của Kiếm Vô Địch.
Cuối cùng chỉ lưu lại một vết máu.
Vì tốc độ của của Kiếm Vô Địch quá nhanh, sơ hở vừa rồi chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, ngay sau khi tiếp kiếm hắn đã trực tiếp đánh văng Tô Mộ Vũ ra.
“Yến Lạc Hồi Thân.” Tống Yến Hồi quát khẽ một tiếng, quay trường kiếm lại, giết theo chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ.
Chiêu kiếm này hoàn toàn khác với những chiêu kiếm mà Tống Yến Hồi vừa thi triển, chiêu kiếm này... rất đẹp.
Đẹp tới mức hoàn toàn không giống phong cách của Tống Yến Hồi.
Trên giang hồ có rất nhiều khác phong lưu, nhưng Tống Yến Hồi tuyệt đối không phải. Tuy tướng mạo của hắn cũng tạm coi là tuấn tú, nhưng giữa hai hàng mi luôn mang vẻ âu sầu, dùng kiếm pháp cũng rất trầm ổn, mỗi chiêu mỗi thức đều rất mạnh nhưng không có gì lạ, cũng không có gì đặc sắc. Tính cách của hắn cũng cực kỳ nhàm chán, vừa không yêu rượu như mạng giống Bách Lý Đông Quân, vừa không dịu dàng nho nhã như Tạ Tuyên, thậm chí còn không có mấy bằng hữu trên giang hồ.
Từng có người nói, Tống Yến Hồi là một khối ngọc quý, nhưng người điêu khắc cho hắn quá quý trọng hắn, cho nên điêu khắc quá mức tinh tế, tinh tế tới mức mất đi linh khí và sức hút vốn có.
Nhưng chiêu kiếm này, đúng là mang vẻ mỹ lệ không thuộc về Tống Yến Hồi.
Thân kiếm lóe lên ánh đỏ, mang vẻ đẹp yêu mị.
Ánh mắt Kiếm Vô Địch cũng toát lên vẻ ngạc nhiên, hắn giơ ngang kiếm ngăn cản, nhưng ánh đỏ lập tức xuyên qua kim quang của hắn, trực tiếp cắt đứt vạt áo trước ngực hắn.
“Ồ? Còn chiêu kiếm như vậy à?” Tô Xương Hà cũng ngạc nhiên.
“Ta từng nghe nói, thành chủ Vô Song thành Tống Yến Hồi từng có một đoạn tình duyên với Lạc Hà tiên tử trong Tuyết Nguyệt thành.” Tô Mộ Vũ điềm nhiên nói.
“Không thể tưởng tượng nổi, trông hắn như người chẳng biết gì tới phong tình.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Ta cũng có một kiếm.” Tô Mộ Vũ nâng kiếm nhảy lên: “Kiếm tên, Sơn Vũ Vãn Lai.”
Khóe miệng Tô Xương Hà hơi nhếch lên: "Không sơn tân vũ hậu, sơn vũ vãn lai thu."
(Núi cao vừa tạnh cơn mưa, mưa núi liu riu chiều mùa thu.)
Tô Mộ Vũ nâng kiếm nhảy lên, bầu trời lập tức tối sầm, sấm sét vang dội. Tô Mộ Vũ đứng dưới mây đen, cầm trường kiếm trên tay, phối hợp với mây gió xung quanh, như thần linh giáng thế.
Đám người Cát Tu ở bên dưới thấy vậy đều kinh hãi không nói nên lời. Điều này đã vượt ngoài hiểu biết của họ về kiếm khách.
Ở phía xa, Lý Hàn Y và Tạ Tuyên vốn đang đi đường, lúc này lại đột ngột quay đầu lại. Lý Hàn Y khẽ nâng nón che: “Khi xuất kiếm khiến cả khí tượng thay đổi.”
“Thế này là sắp lên tới Kiếm Tiên rồi.” Tạ Tuyên chậm rãi nói: “Sau này trên giang hồ sẽ là Lục Đại Kiếm Tiên?’
Lý Hàn Y lắc đầu nói: “Cho dù tên kia có vào Kiếm Tiên cũng sẽ giấu cảnh giới của mình.”
“Ồ? Sao ngươi lại nói thế?” Tạ Tuyên nghi hoặc.
“Chỉ là cảm giác thôi.” Lý Hàn Y quay đầu lại: “Làm Kiếm Tiên thì phải tiêu sái trên thế gian, chỉ lưu lại kiếm tâm, quan trọng nhất là ích kỷ.”
“Ta cũng ích kỷ ư?” Tạ Tuyên mỉm cười: “Ta luôn cảm thấy mình là người rất bác ái.”
“Yêu hết mọi người, tức là không yêu ai cả. Không hận bất cứ ai tức là không để bụng tới bất cứ ai.” Lý Hàn Y chậm rãi nói: “Ngươi là thư sinh cứng đầu, thật ra kẻ ích kỷ nhất là ngươi.’
“Ha ha ha ha ha.” Tạ Tuyên ngửa đầu nhìn lên trời: “Đúng là trên thế gian này không có chuyện gì khiến ta quá chú ý, nhưng ta thích mọi thứ đẹp đẽ trên thế gian.”
“Thế nào là đẹp?” Lý Hàn Y hỏi.
“Ngươi nhìn chiêu kiếm đằng kia, nó rất đẹp.” Tạ Tuyên cười vang, sau đó rút kiếm nhảy lên mái hiên, nâng kiếm hát ca dưới ánh trăng.
“Thừa kiếm du cửu thiên, phong tuyết cộng đa niên.”
Hạo Nguyệt Quân bên dưới thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. “Cái này...”
Lý Hàn Y nhún vai: “Thói quen thôi. Đây là thói quen của hắn, cao hứng thì hát một khúc, nhảy một bài, đợi hắn nhảy xong đi.”
Dưới ánh trăng, Nho Kiếm Tiên nâng kiếm hát ca.
Còn bên kia, Tô Mộ Vũ và Tống Yến Hồi song kiếm hợp bích.
Hai chiêu kiếm này ngăn cản hoàn toàn Kiếm Vô Địch, tiếp đó Tô Mộ Vũ và Tống Yến Hồi thu kiếm hạ xuống đất. Kiếm Vô Địch thu kiếm đứng trên mái hiên, cứ như mọi chuyện vừa rồi không hề diễn ra.
Mây tan đi, mưa cũng không đổ xuống.
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng lau nước mưa trên kiếm, tra kiếm vào vỏ rồi chậm rãi nói: “Tuy lần này không thể đấu kiếm với ngươi, nhưng riêng trận quyết đấu này đã không uổng chuyến đi lần này.’
“Rất khó tưởng tượng trong Ám Hà lại có thanh kiếm như ngươi.” Tống Yến Hồi chậm rãi nói.
“Sao nào? Trong Ám Hà phải toàn là người như ta hả!” Tô Xương Hà giơ chuởng nắm lấy rìu vàng trong tay Điển Diệp, lòng bàn tay cuồn cuộn mây tím,
trực tiếp phá tan lưỡi rìu vàng thành từng mảnh. Hắn mỉm cười nhìn Điển Diệp: “Chỉ chơi với các ngươi tới đây thôi.”
Ngoài sân, Tô Triết chậm rãi hút thuốc.
Trước mặt hắn, hai mươi sáu ky binh cực kỳ chật vật. Tuy hai bên đều không có thương vong, nhưng đối với hai mươi sáu ky binh này, đây đã là sỉ nhục.
“Các ngươi am hiểu tranh đấu dũng mãnh nơi chiến trường, đánh nhau trong con hẻm nhỏ như vậy...” Tô Triết cười nói: “... ta có thể giết chết các ngươi bất cứ lúc nào.”
“Đi thôi.” Tô Xương Hà thở dài một tiếng: “Trở lại báo cáo lại chuyện tại đây cho chủ nhân của các ngươi. Nếu còn muốn tìm chúng ta, chúng ta chờ hắn ở chỗ này.”
Điển Diệp nhìn lên mái hiên, Kiếm Vô Địch vẫn đứng đó. Nhưng màu vàng rực trong mắt hắn từ từ tiêu tan.
“Các ngươi sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này.” Điển Diệp xoay người dẫn Lạc Yên Điệp ra ngoài.
“Chuyện nơi này...” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói.
“Không giữ lại được.” Tô Xương Hà khuyên nhủ: “Nếu đối phương thật sự hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, cho dù ngươi giữ Lạc Yên Điệp lại, ở đây cũng chết mất một nửa số người.’
Cát Tu thở dài nói: “Tô công tử, đa tạ ý tốt của ngươi. Mối thù này Trường Sinh môn ghi nhớ trong lòng, sau này chúng ta sẽ tự tay báo thù.”
“Người sống còn lại thì để ta.” Tô Xương Hà tung người nhảy lên, hạ xuống mái hiên, hắn nhìn Kiếm Vô Địch trước mặt.
Kiếm Vô Địch ngẩng đầu lên, nhìn lại hắn.
“Ngươi cố chấp với kiếm, nhưng kiếm là vật chết. Cố chấp với vật chết sẽ thành người chết.” Tô Xương Hà lạnh lùng nói.
Kiếm Vô Địch cười khổ: “Nhưng thứ duy nhất bầu bạn với ta chỉ có kiếm, mọi thứ khác đều rời xa ta.’
“Cũng là người đáng thương.” Tô Xương Hà vung tay, định xuất chưởng đập xuống.
Nhưng lại bị một kiếm ngăn cản.
Thanh kiếm này run nhẹ nhẹ, như có thể rơi khỏi tay bất cứ lúc nào. Tô Xương Hà quay đầu lại, thấy Tống Yến Hồi.
“Ta sẽ mang người này về Vô Song thành.” Tống Yến Hồi trầm giọng nói.
Tô Xương Hà cúi đầu nhìn Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ gật đầu: “Vốn dĩ không phải chuyện của chúng ta.”